một hai lần.
Nhưng thật đúng là chưa gặp qua chuyện như vậy.
Chỉ có thể nói, tính cách của Khê Võ Chí Tôn có phần đặc biệt.
Hắn đối với kiếm thuật quá mức cố chấp.
Loại người này ở Tiên giới cũng có, ví dụ như Trầm Châu Chuẩn Đế.
Nhưng loại người tự tôn cao như vậy không thể nào ở nơi này phục người khác
Căn bản Thành ca đối với việc thu nhận tiểu đệ không có hứng thú.
Nhưng trong nháy mắt, liền thấy được Thu Vũ Tuyền cách đó không xa vẻ mặt
sụp đổ.
“Được, vậy sau này ngươi đi theo ta!”
Hắn híp mắt cười tủm tỉm vỗ vai Khê Võ Chí Tôn, thuận tiện nhìn về phía Thu
Vũ Tuyền lộ ra nụ cười ranh mãnh.
Khê Võ Chí Tôn được hắn đồng ý, trái lại vui mừng khôn xiết.
Nhưng Thu thần nữ lại như đang đưa tang.
“Ôi chao, trước đó không lâu người nào đó người còn khoe khoang với ta bản
thân đã tìm được một chỗ dựa lớn làm đại ca sao?”
“Đại ca đó đang ở đâu?”
“Chẳng lẽ là tiểu đệ ta mới thu nhận?”
“Ha ha ha ha, ta sợ quá, còn cần người nào đó tới thỉnh cầu đại ca của nàng ấy
nữa!”
“Ngươi nói một câu đi…”
Thành ca cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đã kích “Tiên mẫu chuyển thế”.
Lúc trước Thu Vũ Tuyền đắc ý như thế nào, hắn hiện tại liền trả lại như thế đó.
Cái đó gọi là sảng khoái!
Thu Vũ Tuyền đâu còn có thể nói ra lời?
Vốn nàng còn trông cậy vào lần này có thể mượn Khê Võ Chí Tôn làm chỗ dựa
tạo áp lực, một lần giải trừ hai lần đánh cược trước đó.
Hiện tại xem như đổ sông đổ biển rồi.
Đến Khê Võ Chí Tôn đều thành thủ hạ của Khương Thành, nàng làm thị nữ…
là tất nhiên được chứ?
Nhiều Tiên nhân nơi đây đều bắt đầu nghị luận.
“Chẳng trách Vũ Thu Tuyền lại trở thành thị nữ của Khương Thành!”
“Chẳng lẽ cũng giống Khê Võ Chí Tôn, bị Khương Thành khuất phục hoàn
toàn?”
“Chắc là như vậy, nàng mới có cửu môn kiếm tâm mà Khương Thành lại có
mười bốn môn, nàng cúi đầu, chủ động thỉnh cầu làm thị nữ cũng rất bình
thường!”
“Đúng thật, xem ra cũng không phải Khương Thành ép buộc, mà là nàng cam
tâm tình nguyện!”
Bình thường ông nội ngươi!
Cam tâm tình nguyện cái đầu ngươi!
Nếu không phải duy trì hình tượng trước mặt người khác thì Vũ Thu Tuyền
cũng muốn chửi ầm lên.
Ta cũng không phải cái loại cặn bã như Khê Võ Chí Tôn này đi phục người
khác.
Ta chính là độc nhất vô nhị!
Các ngươi đều chờ đó cho ta!
Kiếm tâm còn có một môn áp đảo tất cả các kiếm tâm khác, chờ ta tìm hiểu
môn kiếm tâm kia sẽ đánh nát mặt của các ngươi!
Nhất là Khương Thành!
Nếu như Khê Võ Chí Tôn biết bản thân mình vừa rồi từ đại ca của Vũ Thu
Tuyền giáng cấp thành cặn bã, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Mà lúc này, nơi xa cũng truyền đến một tràng tiếng cười vui sướng khi người
khác gặp họa.
“Ha ha ha ha, Khê Võ Chí Tôn, ngươi còn giữ lại hắn?”
Mọi người lao nhao nhìn lại, không phải Bá tổng Văn Nhân Tư Hải còn là ai
nữa?
Lúc đó hắn cố ý không đến, vì tạo ra “bằng chứng không có ở hiện trường”
Mặc dù điều này cũng chẳng có tác dụng gì.
Ai ai cũng biết hắn châm ngòi ở phía sau chuyện này.
Tên này nghe nói Khê Võ Chí Tôn giết đến động phủ của Khương Thành, chỉ
coi như Khương Thành chết chắc rồi.
Hắn bên kia đợi tới đợi lui, chỉ đợi tin tức Thành Ca chết.
Chỉ tiếc rằng, ba người dưới trướng kia của hắn vẫn chưa mở màn đã bị quét ra
ngoài.
Cuối cùng, Văn Nhân Tư Hải không kìm nén được vui sướng trong lòng khi
người khác gặp họa mà tự mình chạy tới xem náo nhiệt.
“Tiểu tử này sao vẫn còn sống?”
“Chẳng lẽ ngươi biến thành người tốt rồi sao?”
Hắn vẫn chưa biết Khê Võ Chí Tôn đã khuất phục.
Nhìn thấy Thành Ca còn sống, hắn lập tức chê, bày tỏ sự không hài lòng của
mình.
Sau đó bắt đầu nhảy nhót khắp nơi châm ngòi ly gián.
“Xem ra ta quá xem trọng ngươi, còn nghĩ rằng ngươi sát phạt quyết đoán.”
“Ngươi ở nơi này còn gọi là gì mà một trong ba người không thể trêu vào chứ?”
“Chỉ vậy sao? Chỉ thế thôi à?”
“Đến muội muội của mình bị người kháp nạp làm thị nữ, ngươi cũng không
dám phóng cái rắm?”
“Ngươi có còn coi là nam nhân không? Ta, Văn Nhân Tư Hải là người đầu tiên
khinh thường ngươi!”
Hắn cũng không nhìn xem vẻ mặt mọi người bên cạnh như đang nhìn kẻ ngốc.
Chỉ lo ở bên kia tự mình biểu diễn.
Cho đến khi hắn im miệng, Khê Võ Chí Tôn mới hờ hững hỏi ngược lại một
câu.
“Nói xong rồi?”
“Sao nào, bị ta nói trúng rồi, thẹn quá hóa giận?”
Văn Nhân Tư Hải nhìn sắc mặt của Khê Võ Chí Tôn càng ngày càng đen không
khỏi có chút sợ hãi.
Nhưng sau đó lòng can đảm nổi lên, tiếp tục chơi trò khích bác trên đầu sóng
ngọn gió.
“Nếu ta mà là ngươi, ta sẽ đem cơn giận này trút lên Khương Thành, thay muội
muội mình ra mặt như vậy mới đáng mặt nam nhân…”
Bốp!
Một cái tát thật mạnh đánh vào mặt hắn.
Đem giọng nói hắn đánh đến im bặt.
Cũng khiến cả người hắn bị đánh đến sửng sốt.
Cơn đau rát cùng choáng váng khiến hắn phản ứng không kịp.
Nhìn người vừa tát mình là Khê Võ Chí Tôn, Văn Nhân Bá tổng cảm thấy mọi
chuyện không nên như thế này.
Hắn nên tát Khương Thành mới đúng, sao lại đi tát mình?
Hắn che mặt đầy căm uất: “Ngươi có phải đã lầm rồi hay không…”
Bốp!
Lại là một cái tát.
Lần này Văn Nhân Tư Hải trực tiếp bay ngược ra phía ngoài, không biết là bay
bao xa.
Đến khi Khê Võ Chí Tôn rút tay trái về mới thản nhiên nói: “Không lầm, tiện
nhân tìm đến cửa, không đánh thì phụ lòng của hắn.”
Vừa dứt lời khóe miệng tất cả mọi người đều nhếch thẳng.
Cũng chỉ có ngươi dám đánh Văn Nhân công tử, hơn nữa đánh xong còn không
sợ bị Văn Nhân thế gia truy cứu.
Sau trận này phong ba này, Thành Ca hoàn toàn tạo dựng được tên tuổi ở Gia
Vương đạo trường.
Tuy rằng lúc trước là Thượng Đình Tiên Nhân, nhưng nhiều người còn nghi ngờ
về năng lực của hắn.
Thậm chí có người còn nghi ngờ hắn dựa vào mối quan hệ tiến vào.
Mà bây giờ, mỗi người đều… từ bỏ những suy đoán đúng.
Ngược lại tin tưởng hắn thật sự dựa vào thiên phú tiến vào Thượng Đình.
Sau khi thu phục được Khê Võ Chí Tôn, địa vị Khương Thành ở đạo trường
càng trở nên không gì sánh bằng.
Tuy nhiên, tâm trạng của Văn Nhân Bá tổng không còn tốt nữa.
Bây giờ bốn người hắn tất cả đều bị thương, thật đúng là bi ai.
“Ta muốn giết bọn chúng!”
“Ta muốn đem bọn chung băm thành ngàn mảnh!”
Nhìn Văn Nhân bá tổng đang nằm trên giường bệnh tức giận gào thét, lão giả và
nữ tử khác trong ba tiên nhân còn lại âm thầm lau mồ hôi lạnh.
May mắn là hắn đang nằm.
Bằng không chắc lần này cũng phá hủy động phủ của chúng ta?
“Bất luận Khương Thành hay là Khê Võ, tất cả đều phải chết! Nhất định phải
chết!”
“Tập hợp cao thủ gia tộc, nhất định phải mời cao thủ Thiên cung xuống dưới
tiêu diệt bọn chúng!”
“Ta không muốn nhìn thấy bọn chúng còn sống…”
Đợi đến khi hắn mắng mệt rồi, nữ tử trong số ba người mới bình tĩnh nói:
“Triệu tập cao thủ Văn Nhân gia, là điều không thể.”
“Thiên cung rất coi trọng các đạo trường, tuyệt đối sẽ không cho phép có người
phá vỡ quy tắc.”
“Nếu thật sự làm như vậy, toàn bộ Văn Nhân thế gia đều sẽ bị chú ý.”
Câu trả lời như vậy rõ ràng không làm Văn Nhân Tư Hải hài lòng.
“Ta không quan tâm, ta nhất định phải tiêu diệt hết bọn chúng”
Ba người nhất thời cùng nhau oán thầm, nếu ngươi không phải Văn Nhân thế
gia, chỉ với tính tình này của ngưới, sợ là sống không quá ba chương.
“Trước tình cảnh này chỉ có thể trông cậy vào vị cuối cùng không thể chọc
vào.”
“Vị cuối cùng nào?”
Văn Nhân tư hải nhíu chân mày, lộ ra vẻ xem thường: “Chỉ dựa vào cái tên
luyện dược sư? chút thực lực của hắn có thể làm được gì?”