Mà thập lục trọng chính là mức độ cảm ngộ quy tắc thiết yếu của cảnh giới
Thánh Chủ.
Nhưng Khương Thành lại không làm vậy.
Dù sao cũng phải chừa lại chút huyền tinh cho lúc khẩn cấp.
Cuối cùng hắn tiêu hao ba triệu bảy trăm năm mươi ngàn huyền tinh, tăng lên
bảy mươi lăm môn huyền văn.
Sau khi nâng cấp thành bảy mươi lăm môn huyền văn, hắn trực tiếp nó liền
chúng với bảy mươi lăm môn căn nguyên.
Chỉ trong chớp mắt, bảy mươi lăm căn nguyên thần đài ban đầu đã co lại đến
cực điểm, ngưng tụ thành vô số viên tròn nhẵn bóng như gương.
Nhìn bên ngoài thì bề mặt của những viên hạch tròn này không thể sánh bằng
dáng vẻ muôn hình vạn trạng của căn nguyên thần đài.
Nhưng sức mạnh căn nguyên được chứa đựng trong đó đã vượt xa thần đài
nhiều lần.
Song nó chỉ là giương cung nhưng chưa bắn ra, như mặt hồ phẳng ẩn chứa sấm
sét, mang ý nghĩa trở về nguyên trạng.
“Căn nguyên thần hạch!”
“Lại còn tận bảy mươi lăm viên!”
Đám Ngộ Sơn và Trường Dương suýt tắt thở.
Trong số họ, Ngộ Sơn là một Thánh Chủ kỳ cựu nhưng trước mắt chỉ mới có
sáu căn nguyên thần hạch.
Bọn Trường Dương lên cấp Thán Chủ chưa lâu, cùng lắm chỉ có hai, ba viên
thôi.
Khương Thành chưa đột phá Thánh Chủ mà đã có bảy mươi lăm, có để cho
người ta sống không hả.
Trường Linh sửng sốt, trố mắt nhìn, lắp bắp nói: “Nếu có nhiều căn nguyên thần
hạch như thế, vậy tại sao ngươi không sử dụng trong trận chiến vừa rồi?”
Ngộ Sơn cũng dõi mắt nhìn đăm đăm, không ai ngờ rằng bảy mươi lăm căn
nguyên thần hạch này vừa đột ngột xuất hiện trong vòng một phút.
Họ chỉ nghĩ Khương Thành vốn sở hữu chúng thôi.
“Có vẻ lúc nãy sư tôn chưa dùng toàn lực nhỉ?”
Hắn không thể không phủ định kết luận chắc như đinh đóng cột vừa rồi.
Chẳng lẽ thực sự không phải do Hám Thiên Cổ Thánh âm thầm ra tay giúp đỡ,
mà là rốt cuộc lão nhân gia cũng đã sử dụng sức chiến đấu chân chính khó
lường của hắn?
Tiêu Đế đang bí mật theo dõi mọi chuyện cũng nhảy dựng lên.
“Nhiều căn nguyên thần hạch thế sao?”
“Sao hắn làm được vậy?”
Hắn là Thánh Tôn nhưng mới có mười bảy căn nguyên thần hạch, vậy mà bị
một Đạo Thần bỏ lại một khoảng xa, khiến người ta chịu nổi kiểu gì đây?
“Không đáng ngạc nhiên khi hắn làm được bất cứ chuyện gì.”
Lăng đã quen với sự ảo diệu của Khương Thành, nàng đã tê dại từ lâu.
Nàng chăm chú nhìn về hình bóng được vây quanh bởi bảy mươi lăm căn
nguyên thần hạch, ôn tồn nói: “Có lẽ người này chính là Thần thai do đám điên
khùng kia tạo nên.”
Nếu Khương Thành nghe thấy câu này, chắc chắc hắn sẽ rất kinh ngạc.
Lại là Thần thai?
Chẳng phải Thần thai là kỷ nguyên đầu tiên sao?
Nhưng dường như Tiểu Đế cũng từ nghe thấy từ này.
“Thần thai?”
Hắn tỏ ra hốt hoảng, nét mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi, lẩm bẩm nói:
“Khương Thành thực sự là Thần thai đó ư? Sao lại vậy được?”
“Rất có thể.”
Vẻ mặt của Lăng vẫn bình tĩnh như trước: “Đừng quên, năm ấy đám người điên
đó từng tập hợp thiên phú của các tộc, cùng nhau tạo ra một quái thai.”
“Lần đó, chúng đã thất bại trong gang tấc.”
“Không có gì bảo đảm rằng chúng không nhào nặn nên một yêu nghiệt kinh
khủng hơn.”
Khương Thành không hề hay biết mình có thân phận “Thần thai”, lúc này hắn
đã bắt đầu tấn công bình chướng của cảnh giới Thánh Chủ.
Hắn cảm thấy bản thân mình đã chuẩn bị đủ các điều kiện để thăng cấp Thánh
Chủ.
Tu vi Tiên lực nhận được từ Lí thế giới đã vượt xa tiêu chuẩn.
Thần hồn là nguyên hồn chỉ Thánh Chủ mới có, đạo và cảm ngộ quy tắc cũng
đầy đủ rồi.
Song khi bắt tay vào tấn công, hắn mới phát hiện mình hoàn toàn không thể tìm
thấy mục tiêu đột phá.
Bởi vì hắn không hề tìm ra bình chướng của cảnh giới.
“Chuyện gì thế này?”
Hết cách, ca đành phải rút khỏi công cuộc đột phá.
“Vì sao ta không thể đột phá Thánh Chủ?”
Mấy thầy trò Ngộ Sơn và Trường Dương đưa mắt nhìn nhau, thực sự không ngờ
Khương Thành mạnh đến vậy mà còn hỏi mấy câu phổ thông như này.
“Khụ, hay là vì ngươi chưa hội tụ cảm ngộ quy tắc thành lò luyện quy tắc?”
“Lò luyện quy tắc? Còn có bước này ư?”
“Đúng vậy, cảm ngộ quy tắc gánh chịu căn cơ Đạo Tâm, bằng không Đạo Tâm
sẽ là cây không có rễ.
“Trước đó, quy tắc mà chúng ta nắm giữ không có trật tự gì.”
“Nhưng nếu sau khi đạo hải biến thành thánh giới mà các quy tắc vẫn hỗn loạn
thì thế giới sẽ không thể duy trì nữa.”
“Dẫu sao thì thánh giới chính là một thế giới có trật tự và tách rời khỏi Thiên
Đạo.”
“Vì vậy phải làm các quy tắc bản thân ta đang nắm giữ trở nên có trật tự, đây
cũng chính là lò luyện quy tắc.”
Lúc này Khương Thành mới ngộ ra.
“Làm sao để đạt được lò luyện quy tắc?”
“Việc này đơn giản thôi.”
Trường Dương không ngại dạy ngược cho sư tổ của mình, nhưng khi vừa nói ra
hai chữ đơn giản, hắn lại tỏ ra ngại ngùng.
“Đối với bọn ta thì đơn giản thật, cùng lắm là mười mấy môn quy tắc thôi.”
“Cứ thử mấy lần là tạo thành lò luyện quy tắc.”
“Nhưng có lẽ số quy tắc mà Khương sư tổ cảm ngộ được đã vượt hơn ba trăm
môn, e rằng…”
Những người khác cũng không khỏi cười khổ.
“Đúng vậy, đối với bọn ta thì rất đơn giản, nhưng lại là chuyện cực kỳ khó khăn
với ngươi.”
“Thêm một môn quy tắc là độ khó cũng sẽ tăng lên.”
“Hơn ba trăm môn, quả thực ta không dám tưởng tượng đến.”
Khóe miệng Thành ca giần giật, thầm tự nhủ quy tắc ca cảm ngộ có thể chưa
dừng lại ở ba trăm môn mà phải là ba nghìn môn.
Hắn hiểu ý họ.
Cấu tạo của lò luyện quy tắc giống như trò xếp gỗ, càng ít khối gỗ thì càng dễ
dựng lên một kết cấu đơn giản và ổn định.
“Nếu nói như vậy, việc ta nắm giữ quá nhiều quy tắc lại trở thành chuyện xấu
à?”
Trường Bách vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên không phải thế.”
“Quy tắc cấu thành lò luyện càng nhiều cũng tượng trưng cho việc căn cơ càng
lớn mạnh thêm, đương nhiên cuối cùng thánh giới cũng mạnh hơn.”
Đám Trường Linh, Trường Dương gật đầu lia lịa.
“Đúng đúng đúng, bọn ta hâm mộ ngươi còn không hết nữa là.”
“Có nhiều quy tắc làm căn cơ như vậy, một khi đạt được thánh giới, có lẽ sẽ có
thể trực tiếp chạm tới thánh giới đỉnh phong cũng nên.”
Khương Thành không khỏi bĩu môi, vậy phải bước lên hàng Thánh Chủ mới
được.
“Không còn cách khác à?”
Ngộ Sơn chợt nảy ra một ý.
“Sư tôn có thể bỏ một phần quy tắc…”
“Nếu thế thì thôi.”
Khương Thành lập tức bác bỏ ý kiến ngu ngốc này.
Nếu có thể làm ra một thánh giới mạnh hơn thì đương nhiên hắn sẽ không cam
lòng chọn cái yếu.
“Thôi, xem ra đột phá Thánh Chủ là một đại công trình dài đằng đẵng.”
Tạm thời không có cách đột phá, vậy thì cũng chẳng thể hấp thụ đạo hạch, sự
hứng thú hắn dành cho Vẫn giới tiên tàng bỗng giảm mạnh.
Nhưng sau khi suy xét đến đám đồ tử đồ tôn vừa trung thành vừa khéo nịnh hót
ở trước mặt, hắn thật sự không tìm ra lý do không dắt chúng theo.
“Ta đi trước để dò đường, các ngươi cứ chờ ở đây.”
Dứt lời, hắn thả linh ý thập nhất trọng ra, lao vào Vẫn giới tiên tàng.
Đạo hạch hiện ra trước mặt hắn lần này không còn là kích thước cỡ một ngọn
núi nhỏ nữa.
Ở chung quanh tin thể khổng lồ ấy, từng bóng người trông như những con kiến,
nhỏ bé lạ thường.
Dẫu sao lần này có tận năm Thánh Chủ đỉnh phong vẫn lạc, đạo của họ cũng đã
đạt tới giới hạn áp chế của Thiên Đạo.
Khi Khương Thành nhập cuộc, bên trong đang đánh đến mức sục sôi khí thế.
Đạo hạch rất lớn, nhưng ai cũng mong kiếm thêm một miếng bánh ngon, muốn
gạt chân hết kẻ khác ra ngoài.
Không chỉ là Thánh Chủ bình thường mà cả các Thánh Chủ đỉnh phong như Vệ
Chủng cũng gia nhập cuộc chiến.
Mặc dù họ đã đi đến cực hạn, không thể hấp thụ đạo hạch nữa, nhưng cũng
không thể ngăn họ trợ giúp các Thánh Chủ khác của bổn môn tranh đoạt vị trí