Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi có thể?”

Nghe được câu trả lời như vậy, Ôn Trì và Lịch Đường cảm thấy vô cùng buồn

cười.

“Chém gió thì ai mà chẳng biết.”

“Bọn ta không rảnh nghe ngươi nói khoác ở đây…”

Hai người còn đang tỏ ra khinh thường với câu hoang đường kia, thì Thành ca

đã ung dung triệu tập năm vị đại điện chủ lại.

“Chúng ta có thể lập kế hoạch rồi.”

“Kế hoạch gì?”

“Kế hoạch khai hỏa trận chiến đầu tiên chứ gì nữa.”

Thành ca cảm thấy không thể thuyết phục được những người khác trong Huyền

tộc chỉ với mồm mép được, thôi lấy luôn chiến tích để thuyết phục vậy.

Ra bên ngoài đánh một trận trước, tiêu diệt mấy tên Huyền Thánh cửu trọng

xong thì đương nhiên những Huyền tộc ở bên trong Tiểu Huyền giới sẽ tin thôi,

rồi sẽ lục tục ra ngoài với chúng ta.

Đến lúc đó, hai thần tử này có phản đối cũng vô dụng.

“Trận chiến đầu tiên?”

“Đúng vậy, trận chiến đầu tiên thì dẫn theo vài người là được, các ngươi cứ

chọn những người bằng lòng xuất chiến thôi, nhưng không thể ít quá đâu nhé,

không thì sau khi chiếm được địa bàn lại không có ai đóng giữ.”

Đám người Bạch La Chân và Kim Bột cảm thấy bây giờ thảo luận chuyện này

thì có hơi sớm.

Nhưng nếu là Khương hiền giả nói ra vậy thì chưa chắc đã không được.

“Bạch Huyền bộ bọn ta chắc là điều động được năm triệu người.”

“Hắc Huyền bộ bọn ta cũng khoảng tầm đó, dưới trướng của ta vẫn có mười

mấy điện chủ khăng khăng một mực đi theo ngươi nữa…”

Nét cười lạnh trên mặt Ôn Trì biến mất.

Khóe mắt Lịch Đường giật kinh hơn.

Thành ca trực tiếp bỏ qua luôn bọn họ, muốn dẫn năm vị đại điện chủ đi ra

ngoài chiến.

Mà năm vị đại điện chủ lại đồng ý thật.

Đường đường là thần tử, bọn họ lại bị ngó lơ.

Điều này làm hai người vô cùng tức giận.

Chẳng nhẽ những lời ban nãy bọn ta nói đều là vô ích ư?

“Nực cười!”

“Các ngươi lại vẫn muốn đi theo hắn ra ngoài chịu chết thật đấy à?”

Bạch La Chân cười lắc đầu: “Khương hiền giả làm việc, từ trước đến giờ đều có

dụng ý của hắn.”

Không đợi nàng nói xong, Thành ca đã bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ cho chiến

thuật rồi.

“Các ngươi đều tự mình thống lĩnh một đại quân.”

Ngân Trí khiêm tốn xin chỉ giáo, hỏi: “Chẳng hay năm nhánh đại quân này phải

chỉ huy tiến vào ra sao?”

Khương Thành thuận miệng nói: “Không có gì để chỉ huy đâu, tất cả đều đi theo

đằng sau ta, đừng rống lên như điên là được.”

Năm người hơi sững sờ nhưng vẫn gật đầu.

“Không thành vấn đề.”

“Chuyện này thì quá đơn giản.”

Ôn Trì lại nói chen.

Hắn nhìn chằm chằm này vào sáu người có quyền hành cao nhất Huyền tộc

đang thảo luận chuyện xuất chinh với vẻ mặt khó tin.

“Các ngươi điên rồi sao?”

“Kiểu hành quân hoang đường này mà các ngươi cũng không phải đối ư?”

Kim Bột và Hắc Nhạc quay đầu lại nhìn hắn một cái với vẻ mặt cổ quái, cứ như

đang hậm hực sao hắn phải hỏi ra một vấn đề không thể giải thích được này.

“Quyết định của Khương hiền giả, sao bọn ta phải phản đối chứ?”

“Các ngươi…”

Lịch Đường vẫn còn chưa kịp phát biểu ý kiến thì đã tiếp tục bị Khương Thành

chủ trì ‘Tác chiến hội nghị’ chặn họng lại rồi.

“Đụng phải kẻ địch, không có mệnh lệnh của ta, các ngươi không cần ra tay.”

Hắn bày ra cái vẻ đáng chỉ huy tối cao.

Năm đại điện chủ gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đã biết.

Tâm Tân Linh còn cố ý hỏi một câu: “Cứ đứng sau nhìn là được đúng không?”

Thành ca nhún vai: “Đương nhiên.”

Hắn muốn dẫn theo nhiều người như vậy cũng chỉ là vì cần người chứng kiến đi

truyền bá chiến tích cho hắn mà thôi.

“Được rồi!”

Ôn Trì và Lịch Đường đều nổi giận.

Nguyên nhân là bọn họ không những cảm thấy cuộc xuất chinh này quá ngu

xuẩn, còn thấy tức vì bản thân bị coi làm không khí nhiều lần.

Đây rõ ràng là không coi bọn họ ra gì mà.

Thấy năm đại điện chủ muốn ra ngoài triệu tập tộc nhân, chuẩn bị xuất chinh

thật thì hai người một trái một phải vọt tới cửa đại điện.

“Đứng lại!”

“Khoan đã!”

“Các ngươi không được xuất chinh!”

Đám người Bạch La Chân và Kim Bột nhướng mày, nội tâm cũng có chút tức

giận rồi.

“Mặc dù thân phận thần tử của hai người các ngươi cao, nhưng vẫn chưa có tư

cách ra lệnh cho đại điện chủ.”

“Bọn ta quyết định đi theo Khương hiền giả xuất chinh, các ngươi không cản

được đâu.”

“Còn không mau tránh ra?”

Ôn Trì và Lịch Đường cắn răng, hung hăng nói: “Bọn ta cứ không cho đấy!”

“Tuyệt đối không cho bọn ngươi dẫn tộc nhân đi làm chuyện ngu xuẩn!”

“Các ngươi lo hơi bị nhiều rồi ha?”

Thành ca thản nhiên đi tới trước người của năm người, giơ tay lên ngăn cản

năm vị đại điện chủ.

Đối mặt hai vị thần tử này, hắn lắc đầu.

“Thực lực của hai người các ngươi không đủ thế nên sợ Huyền tộc ở bên ngoài

kia, điều này là có thể hiểu.”

“Các ngươi cứ ở lại trông nhà là được rồi, không ai ép các ngươi xuất chinh.”

“Nhưng mà các ngươi cũng đừng có ngăn cản người khác ra ngoài kiến công

lập nghiệp.”

Ôn Trì mở to mắt nhìn, giọng nói chợt réo cao lên.

“Cái gì? Ngươi nói gì cơ?”

“Thực lực của bọn ta không đủ á? Bọn ta sợ?”

Có thể lấy được motip vai chính thì những kẻ đó ai cũng đều tâm cao khí ngạo.

Sao mà chịu được cảnh người khác nói thực lực của bản thân yếu, nhát gan chứ.

Lịch Đường giận quá hóa cười: “Được, vậy thì cứ coi như thực lực của bọn ta

không đủ đi.”

Keng!

Nàng rút phắt bội kiếm bên người ra.

“Từ đâu tới đuôi ngươi vẫn luôn nói khoác mà không biết ngượng, cứ như kiểu

Huyền Thánh cửu trọng ở ngoài kia chẳng là cái thá gì ấy.”

“Vậy thì để ta xem thử, ngươi có đánh thắng được ta không.”

Trong sân có hàn quang xanh thẳng lóe lên, trong lòng bàn tay của Ôn Trì cũng

xuất hiện một trường thương.

“Nếu như ngươi còn không đánh thắng được hai kẻ thực lực không đủ này thì

sau này ngoan ngoãn kẹp đuôi làm người, yên tĩnh một chút cho bọn ta, đừng

gieo vạ cho Tiểu Huyền giới nữa!”

“Được đó, vậy thì thử một chút đi.”

Thành ca đang muốn chút hỏa lực của nguyên thuật tứ bách trọng đây, nghe thế

thì cũng rút Thái Ngư kiếm ra.

“Dừng tay!”

“Tuyệt đối đừng đánh nhau!”

Năm vị đại điện chủ Bạch La Chân và Ngân Trí vội vàng tách hai bên ra.

Phong cách của Khương hiền giả, bọn họ vẫn còn nhớ như in.

Nếu hắn mà ra tay thì e là Huyền tộc sẽ không còn thần tử nữa.

“Các ngươi đều là anh hùng đã cứu vớt Huyền tộc, rút dây động rừng, đánh

nhau thì có khác nào thành nội bộ của Huyền tộc chúng ta bất hòa sao?”

“Khương hiền giả, ngươi là tiền bối, đâu cần chấp nhặt với tiểu bối thế?”

“Còn các ngươi nữa, ai cho phép các ngươi khiêu chiến Đại hiền giả?”

“Muốn ra tay với Đại hiền giả, vậy thì phải đánh chết hết được bọn ta cái đã!”

Thành ca quơ kiếm trong tay: “Ta cũng đâu muốn chấp nhặt với tiểu bối, nhưng

người ta có chịu nhả ra đâu, thế nên ta không thành toàn cho bọn họ thì không

được không được.”

Ôn Trì và Lịch Đường thấy năm vị đại điện chủ tới thật thì cũng có hơi do dự.

Mặc dù thực lực của bọn họ mạnh, nhưng thực lực mạnh cũng không có nghĩa

là tất cả.

Uy vọng của năm vị đại điện quá cao, nếu ra tay với năm vị tiền bối này thật thì

sẽ bị rất nhiều tộc nhân của Huyền tộc chán ghét bài xích.

“Tiểu bối?”

“Năm vị đại điện chủ gọi như vậy thì cũng thôi, một kẻ Huyền Thánh bát trọng

như ngươi thì có cái mẹ tư cách gì mà đòi làm tiền bối của bọn ta?”

Ôn Trì chậm rãi thu trường thương, lạnh lùng nói: “Nếu không trực tiếp chiến

đấu quyết thắng được, vậy thì dùng những phương pháp khác!”

Hắn hất đầu, chậm rãi nhìn về một tòa tháp cao phía sau thần điện.

“Tính thời gian thì vừa khéo hai người bọn ta có thể vào Luyện Văn tháp một

lần nữa. Hay là lấy tháp này để so tài, ai lên được kiếp cao hơn thì người đó

thắng!”

“Được nè!”

Loại so tài này, Thành ca vẫn luôn không cự tuyệt ai cả.

“Ta thắng, vậy các ngươi phải xuất chinh cùng với cả Huyền tộc. Ta thua, vậy

thì không xuất chinh nữa, được chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK