mày.
Tuy triệu năm trước cũng có người gọi Khương Thành là đệ nhất ma đầu lục
giới nhưng cũng chỉ lén gọi mà thôi.
Ma đầu là từ hàm nghĩa xấu.
Gọi ngay trước mặt như vậy cũng chỉ có kẻ địch của hắn.
Nhưng bản thân Khương Thành lại chẳng bận tâm, vẻ mặt của hắn vẫn ôn hòa
như trước.
“Đúng vậy, chính là ta đây.”
Hắn còn rất hài lòng.
“Đến Tử giới cũng truyền tụng sự tích của ta ư?”
“Ầy đây là cái giá của việc nổi tiếng, thật ra ta cũng không muốn nổi tiếng vậy
đâu…”
Thấy hào quang sáng chói của sự làm màu, Thương Hư và các đại lão Linh giới
đều bất lực mỉa mai.
Sao nhìn ngươi lại có vẻ vinh dự thế nhỉ?
Hai đệ tử của Tử Minh đại đế cũng sững người, rõ ràng là đang bất ngờ trước
phản ứng của hắn.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của hai người đều trầm xuống.
“Sư tôn ta chấp chưởng quy tắc sinh, trước nay đều yêu quý sinh linh, chán ghét
giết chóc.”
Nói xong, hai người ngừng lại một lát.
Khương Thành cũng chẳng biết họ muốn bày tỏ điều gì.
Chỉ có thể vỗ tay mấy cái, tránh cho họ khỏi lúng túng.
“Đúng đúng, là một người có niềm tin có lý tưởng, thoát khỏi những ham muốn
thấp kém.”
Thương Hư cạn lời, thật ra hắn đoán được đối phương muốn nói gì.
Tiếp đó chắc chẳng phải lời hay ho gì.
Quả nhiên, hai tên kia đã quay ngoắt thái độ, lớn tiếng trách mắng: “Ma đầu
Khương Thành, ngươi giết người không chớp mắt, tàn sát vô số sinh linh Tiên
Ma, tội lỗi chồng chất, đi ngược lại với lý niệm của sư tôn ta.”
Nụ cười Khương chưởng môn tắt đi.
“Cho nên?” Hắn lạnh nhạt hỏi.
“Sư tôn ta yêu cầu ngươi phải sám hối trước mặt mọi người, đi vào nhận sai.”
“Thứ hai, giao Núi Cửu Thải Thiên Tinh ra.”
“Thứ ba, công khai xin lỗi hai giới Tiên Ma, lập tế đàn vãng sinh, túc trực bên
linh cữu của các vị Tiên Ma chết trận mười tỷ năm.”
“Thứ tư, bồi thường tổn thất cho hai giới Tiên Ma…”
Bọn họ còn chưa dứt lời đã bị Khương Thành cắt ngang.
“Mặt mũi sư tôn ngươi đúng là lớn thật đó, điều nào ra điều nấy, nghe chuyên
nghiệp ghê.”
“Ai cho hắn tự tin mà dám yêu cầu ta như vậy, chẳng lẽ hắn đẹp trai hơn ta à?”
Tử Minh đại đế giữ lý niệm không sát sinh gì đó, hắn cũng tôn trọng.
Tuy hắn không biết, năm đó khi đại chiến Tiên Ma nổ ra, Tử Minh đại đế cũng
từng chém giết vô số Tiên Ma vương.
Nhưng bắt dùng cách đó của hắn để yêu cầu người khác thì thật sự chả tốt lành
gì.
Hiện nay, uy danh ma đầu của Khương chưởng môn bị rất nhiều tiên môn sử
dụng để dọa đệ tử mới.
Nhưng hai tên Chuẩn đế này lại không sợ gì cả.
“Nếu ngươi không theo, sư tôn ta từ chối hồi sinh Mâu Vũ.”
Giáng Hàn Tiên Đế bên cạnh biến sắc, muốn nói gì nhưng lại không mợ miệng
được.
Họ không hề sợ hãi mà lấy tính mạng của Mâu Vũ ra uy hiếp, vốn không nghĩ
tới Khương Thành có thể làm gì được họ.
Nhưng chỉ một giây sau, Khương Thành đã phất tay.
“Vậy các ngươi cút luôn đi.”
“Ngươi nói gì?”
Hai tên Chuẩn đế biến sắc.
“Nghe nói Thiên Khu Các là đồng minh của ngươi, Mâu Vũ còn là đạo lữ của
ngươi, chẳng lẽ ngươi lại vì mình mà chặn mất đường sinh cơ của nàng sao?”
“Nói các ngươi cút rồi sao còn lắm lời thế nhỉ?”
Khương Thành bắt đầu bực mình.
Còn không chờ Giáng Hàn Tiên Đế khuyên nhủ, hắn đã xông thẳng vào hành
cung.
Sau đó chỉ nghe thấy bên trong vọng ra tiếng kêu thét hoảng sợ rồi tắt lịm.
Mọi người bên ngoài đều kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng đã thấy một lão giả
áo trắng thân hình cằn cỗi bị ném ra ngoài.
Đây chẳng phải Tử Minh đại đế sao?
Nhưng lúc này vị đường đường là đế cảnh này lại bầm dập hết cả mặt mũi, đến
tiên giáp cũng bị đập vỡ.
Đành chịu thôi, trước mặt Khương chưởng môn thì thực lực của hắn chẳng là
cái gì hết.
Pháp cảnh mới triển khai đã bị phá vỡ, hắn chịu phản phệ mà trọng thương.
“Khương Thành, đừng…”
Giáng Hàn lo lắng vô cùng.
Mà Tử Minh đại đế thì nổi giận đùng đùng.
“Được, được lắm.”
“Các ngươi thật to gan, dám đối xử với ta như vậy!”
Hắn thở hổn hển bò dậy, chỉ vào mọi người mà lớn tiếng chửi bới.
“Mâu Vũ chết chắc rồi, nàng ta chết chắc rồi, vĩnh viễn không thể sống lại được
đâu!”
Giáng Hàn Tiên Đế vội vàng xin lỗi.
“Đừng, Tử Minh đại đế, đây chỉ là xúc động nhất thời, chúng ta…”
“Cút ngay!”
Tử Minh đại đế hung hăng phất tay áo, hất nàng sang một bên.
Từ sau khi thuật hồi sinh của hắn vang danh xa gần, lục giới không có ai dám
đắc tội với hắn.
Đi đến đâu cũng được coi là khách quý, Tiên Đế Ma Đế ai cũng phải nhẫn nhịn
lấy lòng, hắn cũng đã quen rồi.
Bỗng nhiên bị đánh thì sao có thể nén giận được.
“Hành vi đại nghịch bất đạo, tội đáng chết vạn lần.”
Nếu không phải hiện tại Tiên giới không ai có thể giết chết Khương Thành, e
rằng hắn cũng đã hô bè gọi bạn, triệu tập một hội Tiên Ma đến thảo phạt rồi.
“Bây giờ dù các ngươi có ba quỳ chín lạy ta cũng không ra tay cứu nàng đâu.”
“Không chỉ có nàng mà sau này ta cũng sẽ không cứu bất cứ một sinh linh nào
có dính dáng đến các ngươi hết.”
“Cả đời này các ngươi sẽ phải sống trong hối hận.”
Dứt lời, hắn định bỏ đi.
Mà lúc này, Khương Thành lại đột nhiên vọt đến trước mặt hắn.
“Đừng đi vội thế chứ.” Hắn cười cợt nói.
“Làm sao nào?”
Tử Minh đại đế nhếch miệng cười nhạt vẻ hả hê.
“Giờ biết hối hận rồi à?”
Hắn liếc xéo một cái: “Nhưng tiếc là đã muộn rồi, trừ phi ngươi quỳ trên đất tự
trừng phạt mình, ta có thể suy nghĩ lại.”
Đúng là hắn đã thông đồng với Tiên Minh và Thánh Điện.
Kế hoạch lần này là lợi dụng chuyện Mâu Vũ chết đế đối phó với Khương
Thành.
Cho nên hắn không thể bỏ đi nhanh như vậy được.
Dù sao Núi Cửu Thải Thiên Tinh còn chưa lừa được tới tay mà.
Khương Thành lắc đầu: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta đang nhắc ngươi thanh toán
phí tiếp đãi của Linh giới đi nào.”
Hắn nhìn đám người Thương Hư đại đế bên cạnh.
“Ngươi đã không cứu, cho nên ngươi chẳng có tác dụng gì hết.”
“Mà không có tác dụng gì lại được tiếp đãi long trọng hưởng thụ hạng sang thế
này, dù là ở đâu cũng không thể chấp nhận được.”
Nói xong, hắn còn nháy mắt với Thương Hư.
Thương Hư và Mâu Vũ chẳng có giao tình gì, nên cũng chẳng quan tâm lắm
đến việc nàng ta có được cứu sống hay không.
Cho nên để ý như vậy đều là vì lấy lòng Khương Thành.
Thấy Khương Thành đập tên Tử Minh kia, hắn thấy thoải mái hết cả người.
Vội vàng hiểu ý mà hưởng ứng.
“Đúng vậy, trên đời nào có đạo lý như vậy, phải bổ sung cho Linh giới chúng
ta… à không, là bồi thường tổn thất.”
Các Quy Lai tiên và đại đế Linh giới cũng đều hô to.
“Đúng, chúng ta muốn bồi thường!”
“Không bồi thường thì đừng hòng rời khỏi đây.”
“Cái gì, dám bắt chẹt bọn ta à?”
Tử Minh đại đế vừa giận vừa sốt ruột, kịch bản hoàn toàn khác so với hắn dự
đoán.
Những kẻ này sao dám đối xử với mình như vậy?
Họ không sợ mình sẽ đi thật à?
Nhìn khắp xung quanh chỉ còn lại một người duy nhất “phản ứng bình thường”
là Giáng Hàn Tiên Đế.
Đáng tiếc có Khương Thành ở đây nàng cũng không có quyền quyết định.
“Nào bồi thường nhanh đi, đừng có lề mề nữa, nếu không thì đừng hòng rời
khỏi Linh giới.”
Thương Hư đại đế vốn chẳng phải thứ hiền lành gì, giờ lại càng toàn tâm toàn ý
đóng vai chủ nợ.
“Dám nhục nhã bản đế như vậy, các ngươi sẽ phải hối hận.”
Tử Minh đại đế giận không chịu nổi, mò từ trong nhẫn không gian ném ra một
đống tiên tinh.
“Cáo từ!”
“Khoan đã!” Khương Thành lại chặn đường hắn lần nữa