Thần Sơn, phía trên cũng xuất hiện một người thành công đầu tiên.
Chỉ thấy một người trong đó cuối cùng cũng đã thành công chạm vào được một
bọt khí.
Trong khoảnh khắc đó, bọt khí ầm ầm vỡ tan, bao trùm cả người hắn ở bên
trong.
Giống như trời đổ mưa rào sau trận hạn hán, tắm rửa thân hắn, xung quanh hắn
dập dờn ánh sáng lục tươi mát.
Rất nhiều người phía dưới đều không nhịn được gào hét lên.
“Phàm Linh!”
“Cuối cùng cũng có người thành công có được sự ưu ái của Phàm Linh rồi!”
“Đây hẳn là món quà thăng cấp cảnh giới Linh Ý.”
“Mặc dù chỉ là Phàm Linh nhưng cũng khá khó có được rồi, ít nhất không phải
là Huyễn Linh.”
“Người này là ai?”
“Mặc dù không quen biết, nhưng có thể có được sư công nhận của Thần Sơn thì
đủ để chứng minh rất nhiều thứ rồi!”
Khương Thành có hơi không hiểu.
Dựa theo những gì bọn họ thảo luận trước đó, Thần Sơn Chi Linh này tốt nhất
là Thiên Linh nhỉ?
Sau đó mới là Địa Linh và Phàm Linh.
Người kia chỉ là chạm vào một Phàm Linh mà thôi đã đến mức phản ứng lớn
như vậy sao?
Chốc lát sau, tên Tộc nhân Thiên tộc chạm đến Phạm Linh kia toàn thân ánh
sáng lục dần dần biến mất.
Trạng thái của hắn trông thì tốt hơn lúc tiến vào hiện trường, chỉ là hắn cũng đã
bị bài xích ra ngoài.
Vừa ra ngoài lập tức đã có hai vị cao thủ Thiên Giai mặc quan phục hoàng triều
bay đến trước mặt, bắt chuyện với hắn.
Hiển nhiên, bởi vì kết nối với Phàm Linh nên tên Tộc nhân Thiên tộc không có
tiếng tăm này sắp được Vương triều Tinh U dốc sức bồi dưỡng.
Thuộc về một bước lên trời.
“Lẽ nào có thể chạm đến Thần Sơn Chi Linh, còn đại diện cho thiên phú và khí
vận?”
Khi Khương Thành suy đoán như vậy, bên ngoài cũng có càng ngày càng nhiều
Tộc nhân Thiên tộc bay về phía bên trong Thần Sơn.
Nhìn từ xa, đông nghìn nghịt vô tận vô biên.
Nhưng bất luận tiến vào bao nhiêu người, Thần Sơn đều có thể nhẹ nhàng chứa
đựng.
Cùng với thời gian trôi qua, phía trên dần dần xuất hiện càng nhiều Tộc nhân
Thiên tộc chạm đến Phàm Linh, có được sự công nhận của Thần Sơn.
Khương Thành thử thống kê một chút, những người có thể thành công lác đác ít
ỏi.
Có lẽ là bởi vì cao thủ chân chính vẫn chưa ra tay, trong mấy trăm ngàn người,
cũng rất khó xuất hiện một người.
Phần lớn người đều là tiến vào mấy chục giây đã bị bài xích ra ngoài.
Mà vẫn còn một phần cực ít người chạm đến cái gọi là Huyễn Linh.
Sương đen bao trùm, những người chạm đến Huyễn Linh rất nhanh sẽ mất
phương hướng, làm ra một đống cử động kì quái mà lại khoa trương.
Lúc thì khóc to cười lớn, lúc thì cởi quần áo lăn lộn trên mặt đất, lúc thì nước
miếng giàn dụa.
Cho dù bị bài xích ra khỏi sân cũng vẫn một lúc lâu không thể khôi phục thần
trí.
Điều này khiến Thành ca nhìn đến khóe miệng co rút.
Hiện tại mình đã thu hút rất nhiều thù hận, có thể nói là người bắt mắt nhất toàn
trường.
Nếu như cũng chạm đến Huyễn Linh, cuối cùng biến thành dáng vẻ này, vậy thì
chính là xử hình công khai, trực tiếp có thể tử vong mang tính xã hội.
Điều này khiến hắn có hơi lo lắng.
Nghi thức hoán linh này lại không chết người, mình muốn bật hack cũng bật
không được, cũng không có nắm chắc tuyệt đối.
“Địa Linh!”
“Là Địa Linh!”
Toàn trường lại kinh hô lên lần nữa.
“Cuối cùng cũng có người có được món quà của Địa Linh rồi!”
“Người này tương lai thấp nhất cũng có thể đạt đến Thiên Giai, ngưỡng mộ
quá…”
“Đúng thế, hắn một bước lên trời rồi.”
Chỉ thấy trên bầu trời có người sau khi chạm vào bọt khí, toàn thân được tắm
trong quang mang xanh da trời.
Cho dù cách rất xa, Khương Thành cũng có thể cảm nhận được cảnh giới Linh
Ý của người này nhanh chóng tăng lên.
Sau khi ánh sáng xanh tản đi, người này phảng phất như sáng bừng lên, như
biến thành một người khác.
Thần quang trong mắt lóe ra, tận mấy giây sau mới khôi phục lại bình thường.
Trên đài cao, ngay cả Tinh Diệu Hoàng cũng bắt đầu chủ động hỏi thăm người
này là ai.
Sau khi người này lui ra khỏi sân, lập tức đã có cao thủ cung đình đi đến triệu
hoán, Tinh Diệu Hoàng muốn tự mình gặp hắn.
Vinh hạnh đặc biệt như vậy khiến toàn trường rất nhiều người lại lộ ra ánh mắt
ngưỡng mộ lần nữa.
Dường như là có được cổ vũ, rất nhiều tử đệ vương công quý tộc trên quảng
trường cũng không thể kìm nén lại, bắt đầu bay về phía Thần Sơn tìm kiếm cơ
duyên thuộc về mình.
Thiên phú và thực lực của bọn họ phải mạnh hơn những Tộc nhân Thiên tộc bên
ngoài không chỉ một bậc.
Nhưng bọn họ tiến vào sân cũng chỉ là tăng thêm một đám người có được Phàm
Linh, Địa Linh chỉ xuất hiện một người.
Có thế thấy đây là điều không dễ dàng cỡ nào.
Thời gian tiếp tục trôi qua, toàn bộ những tử đệ Vương Phủ bên cạnh Khương
Thành kia gần như đều đã đi lên rồi.
Trong đám bọn họ, mỗi năm người sẽ có thể xuất hiện một người có được Phàm
Linh.
Khương Thành yên lặng suy nghĩ: “Xem ra, nghi thức hoán linh này đúng thật
là móc nối với thực lực thiên phú.”
Lúc này, những Tộc nhân Thiên tộc bình thường bên ngoài kia gần như đều bị
đào thải hết rồi, bóng người trong Thần Sơn cũng trở nên thưa thớt.
Mãi cho đến lúc này, những cao thủ trên Thiên Giai kia mới nhao nhao tiến vào
sân.
Khương Thành phát hiện, bọn họ khác biệt rất lớn với những Tộc nhân Thiên
tộc lúc trước kia.
Nhất là những cao thủ Thiên Giai thập trọng giống như Tông Phiêu Vương Phủ,
sau khi vào sân không hề giống ruồi không đầu.
Có người sau khi vào sân đã bắt đầu đuổi theo một bọt khí.
Có người lại là chờ đợi ở tại chỗ.
“Lẽ nào bọn họ đợi đến khi người ít là bởi vì phòng ngừa bị quấy nhiễu đến
cảm nhận của mình?”
Suy đoán của hắn dường như là đúng.
Bởi vì khi những Tiên Nhân phía dưới kia ngẩng đầu lên nhìn cao thủ đỉnh cấp
thao tác cũng đang nhao nhao bàn tán sôi nổi.
“Không hổ là lão tổ mà, Linh Ý có thể trực thiếp cảm nhận được sự biến hóa
của khí tức thiên địa bên trong Thần Sơn.”
“Ở trong mắt bọn họ, vị trí của bọt khí có thể bị phát giác được đấy.”
“Có điều chuyện này ít nhất cũng cần cảnh giới trên Thiên giai lục trọng mới có
thể làm được.”
“Hơn nữa, trước khi bọt khí mở ra, ai cũng không rõ bên trong là Phàm Linh
hay là Địa Linh.”
Trong tiếng nghị luận của bọn họ, những cao thủ phía dưới kia cũng nhao nhao
bắt đầu thu hoạch của mình.
Nhưng phàm là Tộc nhân Thiên tộc đạt đến trên Thiên giai lục trọng, ai cũng
đều có thể có được Thần Sơn Chi Linh, chỉ có điều có người có Phàm Linh, có
người là Địa Linh.
Đối với bọn họ mà nói, Phàm Linh đã coi như là thất bại rồi.
Bởi vì chút tăng lên đó đối với bọn họ chỉ có thể tính là hạt cát trong sa mạc.
Mà mỗi một người chỉ có một lần cơ hội hoán linh, sau khi có được một lần
thiên địa biếu tặng sẽ bị ép lui ra khỏi.
“Ài! Thật sự là năm hạn xui xẻo.”
Tông Phiêu Vương chỉ mở được Phàm Linh, hậm hực bay về trong chỗ Vương
Phủ.
Sắc mặt ảo não kia suy sụp giống như tất cả mọi người đều nợ tiền hắn, trong
nhất thời mấy vị Thế Tử của Vương Phủ đều không dám đi đến chạm vào rủi ro.
Chỉ có Thành ca cười híp mắt đi đến.
Đối với hắn mà nói, Tông Phiêu Vương chính là một người dẫn dắt lính mới.
“Thần Sơn Chi Linh này, có phải là sẽ cùng với khí tức của người mà thay đổi
vị trí không?”
“Ta thấy hình như bọn họ đang cố ý né tránh khỏi đám người.”
“Đó không phải là điều quá rõ ràng rồi sao? Bằng không sớm đã bị hấp thu hết
sạch rồi.”
Tông Phiêu Vương tức giận đáp lại hắn một câu, lúc này mới quan sát trên dưới
hắn một cái.
“Sao ngươi còn không đi lên?”
“Cao thủ đều là ra sân cuối cùng mà.”
Tông Phiêu Vương suýt nữa bị hắn chọc cười rồi.
“Chỉ ngươi? Còn cao thủ?”
Hắn là người duy nhất biết Khương Thành đã mở ra thiên phú Linh Ý trong
toàn trường.
Có điều điều đó ở trong mắt hắn không hề có ý nghĩa gì.
Tất cả Tộc nhân Thiên tộc đều có thiên phú Linh Ý, mấu chốt là không đến
Thiên Giai cũng không thể hình thành bao nhiêu lực chiến đấu, càng không thể
nói đến ảnh hưởng tình hình ngoại giới.
Mà từ khi mới bắt đầu mở Linh Ý đến Thiên Giai, Vương Gia thiên phú dị bẩm
như hắn đây, khi xưa cũng đã tốn mấy tỉ năm.