Đường đường là Đạo Tôn, lại bị một Chí Tôn đánh cho liên tiếp bại lui, chật vật
không chịu nổi.
Thậm chí ngay cả Tiên thể, cũng bởi vì va chạm nhiều lần với căn nguyên, dẫn
đến máu chảy như trút.
Đừng nói đến thê thảm, mấu chốt là lòng tự trọng không qua được.
Nếu như điều này truyền ra ngoài, bản thân là một Đạo Tôn lại bị Chí Tôn đánh,
đồng thời còn chịu lời sỉ nhục rác rưởi, quả là không cần làm người nữa.
Chắc chắn sẽ trở thành trò cười.
Thế nhưng không có căn nguyên để duy trì, hắn cũng không nghịch chuyển
được chiến cuộc, dù có khó chịu thế nào cũng không nghịch chuyển được chiến
cuộc, thậm chí còn bị giết.
Điều này sao có thể khiến hắn không phát điên được.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể tế ra “bí bảo Tín Hương” mà bản thân tự cho là đòn
sát thủ.
Thứ đồ này ngay cả Thiên Đạo lôi kiếp cũng có thể ngăn cản, ngay cả Hư
Huyền Đạo Thánh cũng phải nhượng bộ lui binh, huống chi là một Chí Tôn hèn
mọn?
Liều mạng bị thương lần nữa, hắn lợi dụng Tiên lực để châm điếu thuốc.
Rồi sau đó trợn tròn mắt, giơ cao điếu thuốc lớn tiếng gào lên.
“Cặn bã!”
“Chết cho gia!”
Nói thật, quát lên chói tai đột ngột như vậy, vẫn có chút hiệu quả.
Lão giả đối diện kia cũng bị dọa cho hoảng sợ.
Suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì rồi?
Chẳng lẽ đối phương trước khi chết muốn tế ra con át chủ bài đặc biệt nào đó,
muốn phóng ra đại chiêu sao?
Hắn thật sự ngừng lại.
Kinh ngạc quan sát điếu thuốc đang được châm trong tay Phạm Lôi Đạo Tôn.
Phì!
Thành ca và Tam Nhãn Hổ phun ra cùng lúc.
“Lão huynh, ngươi muốn làm gì?”
Tam Nhãn Hổ lau máu ở khoé miệng, có hơi không hiểu nổi mạch não của
Phạm Lôi.
“Ngươi bị đánh cho thảm như vậy, cho dù muốn hút thuốc làm màu, cũng
không nên là bây giờ chứ?”
“Thời cơ làm màu cũng không đúng nữa!”
Thành ca đột nhiên phản ứng ngược lại.
Lẽ nào… Phạm Lôi Đạo Tôn coi điếu thuốc thành vũ khí hộ mệnh gì đó?
Thảo nào lần đó Thần Lôi Tư nhao nhao mua của mình, hơn nữa một đám giống
như chiếm được giá hời.
Chẳng trách trước kia lúc đối mặt với Hư Uyên, Phạm Lôi cũng đột nhiên châm
điếu thuốc.
Làm cả buổi, là vì nguyên nhân này sao?
Điều này thật sự khiến cho hắn dở khóc dở cười.
Lão giả kia nhìn ngang nhìn dọc trong trận, không thấy có cái gì lợi hại từ điếu
thuốc đó.
Cuối cùng, vẫn là lựa chọn ra tay lần nữa.
Thành ca thấy cứ tiếp tục như vậy thì không được.
Căn nguyên của lão đầu kia mà tiếp tục đánh, khẳng định điếu thuốc đó sẽ nổ
thành tro bụi.
Đến lúc đó Phạm Lôi Đạo Tôn sẽ biết sản phẩm mua là “hàng giả kém chất
lượng”.
Thời điểm then chốt lúc này, Thành ca vì bảo vệ danh dự mua bán của mình
nhiều năm, chỉ có thể phục vụ hắn sau khi bán hàng một lần.
Trong không gian khiêu chiến, không ai có thể can thiệp được.
Khương Thành quả quyết dùng kĩ năng trao đổi của hệ thống.
Trong nháy mắt, hắn đã hoán đổi thân thể với lão giả bên trong kia.
Tất cả đều trôi chảy như vậy, không hề có trở ngại.
Quy tắc của Đoạn Dương Đạo, ngăn cách của khiêu chiến lệnh, giống như là tờ
giấy trước mặt hệ thống.
Khương Thành có được ba nghìn tri thức huyền văn, lần đầu tiên tiếp quản thân
thể, đã dễ dàng nắm trong tay ba đạo căn nguyên nổ về phía Phạm Lôi Đạo Tôn.
Ngay sau đó, hắn thao túng ba đạo căn nguyên thay đổi phương hướng, đánh về
phía “mình”.
Hơn nữa, còn cố ý đánh về phía ba vị trí then chốt là đầu, cổ và tim!
Lão giả kia chỉ là Chí Tôn, ba đạo căn nguyên rắn chắc đánh vào ba vị trí chí
mạng như thế, có thể biết rõ là hậu quả gì.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau ba tiếng nổ, ngực của lão giả xuất hiện một chỗ trống xuyên thấu từ đầu đến
cuối.
Cái cổ thì bị bẻ gãy, đầu trực tiếp tách khỏi cơ thể, nổ đến giữa không trung rồi
nổ tung tan tành.
Cùng lúc đó, Thành ca kịp thời kết thúc “trao đổi”, lại quay về trong cơ thể của
mình.
Điều này nhìn có vẻ phức tạp, nhưng thực ra toàn bộ đều xảy ra trong chốc lát.
Trong mắt người ngoài, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.
Nhưng sau phút chốc, Yên Dĩ và Tam Nhãn Hổ còn cả Phạm Lôi Đạo Tôn ở
hiện trường tất cả đều đờ người ra.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Trong đầu bọn họ, lúc này chỉ còn lại dấu chấm hỏi.
Kĩ năng trao đổi này, Khương Thành tất nhiên chưa từng tiết lộ với bất kì người
nào.
Mà ban nãy sau khi cưỡng chế lão giả kia hoán nhập vào trong cơ thể của
Khương Thành, căn bản cũng chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, càng
không có cơ hội hiểu rõ và khống chế cơ thể đang nổ mạnh mẽ.
Cuối cùng thì một chữ trong di ngôn hắn cũng chưa kịp dặn dò, đã bị hoán đổi
trở lại trong sự mơ hồ, sau đó ngã xuống ngay tại chỗ.
Cho nên đối với ba người khác, cảnh tượng ban nãy chính là lão giả kia đột
nhiên chuyển ngược căn nguyên lại tự sát.
Lão đầu rõ ràng chiếm giữ ưu thế tuyệt đối, vì sao lại nghĩ không thông mà tự
sát được?
Điều này khiến cho người ta hoàn toàn không thể hiểu nổi!
“Xùy!”
Tam Nhãn Hổ từ trước đến nay khi rối loạn không nhịn được đều vò đầu, hắn
cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
“Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào, sao khắp nơi đều hiện ra việc kỳ lạ vậy?”
“Đúng thế.”
Hiếm thấy Yên Dĩ tán thành với hắn một lần.
“Khiêu chiến không hiểu ra sao cả, hộc máu chẳng biết tại sao, không thể sử
dụng căn nguyên không sao nói rõ được, tự sát cũng kỳ lạ…”
Nàng cũng hoài nghi có phải gặp tà hay không.
Duy nhất chỉ có Thành ca rõ như lòng bàn tay toàn bộ quá trình, đã thu lấy tấm
khiêu chiến lệnh của lão giả kia rất thuần thục.
Ngộ nhỡ sau đó gặp phải người khác khiêu chiến mình, có khiêu chiến lệnh này,
ít nhất không cần lo lắng bản thân bất lợi vì không dùng được căn nguyên.
Chí ít có thể duy trì công bằng trong chiến đấu!
“Ha ha ha ha…”
Phạm Lôi Đạo Tôn tinh thần sửng sốt một lúc bỗng nhiên ngửa mặt lên trời
cười lớn, dáng vẻ cực vui sướng.
Hắn “nghĩ thông suốt” rồi.
Ban nãy lão giả chết tiệt đối diện chắc chắn không thể tự sát, chắc hẳn là hắn đã
bị “bí bảo Tín Hương” trong tay của mình xử lí!
Cũng chính là, Tín Hương vừa xuất hiện, thần cản giết thần!
Ngay cả Hư Uyên Đạo Thánh cũng không dám ra tay về phía Tín Hương,
huống chi là Chí Tôn hèn mọn?
Phát động công kích không biết tự lượng sức mình, đương nhiên nhận phải đòn
phản kích mạnh mẽ từ “Tín Hương.”
Cho nên căn nguyên của hắn mới có thể đột nhiên quay đầu!
“Bí bảo Tín Hương” này cũng rất mạnh mẽ, hoá ra không những có thể hấp thu
thương tổn của Thiên Đạo lôi kiếp, còn có hiệu quả công kích nữa.
Có duy nhất việc không được hoàn mỹ, chính là nó thuộc loại đồ dùng một lần
đã tiêu hao, dùng một cây mất một cây.
“Không tồi!”
Cười một lúc lâu, hắn nhìn điếu thuốc trong tay đã sắp cháy hết, vừa thoả mãn
lại vừa đắc ý.
“Ô…”
“Thật sự không tồi… ha ha ha!”
Mẩu thuốc đó hắn cũng không nỡ vứt, mà cất đi nâng niu như vật quý giá, xem
như cất giữ vật kỉ niệm.
Thành ca có hơi không đành lòng.
Tam Nhãn Hổ không rõ tình huống, nhìn thấy Phạm Lôi Đạo Tôn giống như là
bệnh thần kinh.
“Lão huynh, ngươi bị đánh thành như vậy, vì sao còn cười phơi phới như thế?”
Phạm Lôi Đạo Tôn cũng liếc nhìn hắn giống như kẻ không biết gì.
“Có chút chuyện ngươi không hiểu được.”
Tam Nhãn Hổ cười hì hì quái dị.
“Ta quả thật không hiểu, dù sao ta cũng không bị một Chí Tôn đánh thành chó,
sao có thể hiểu được ngươi chứ?”
“Ngươi mắng ai là chó!”
Phạm Lôi giận dữ.
Hắn lập tức móc ra một điếu thuốc lần nữa.
“Ta cho ngươi xem xem, cái gì gọi là sức mạnh làm cho người ta tuyệt vọng!”
Với thực lực cấp Đạo Tôn của hắn, muốn dạy dỗ Tam Nhãn Hổ thực ra ra tay
bình thường là được rồi.
Dù sao vào lúc này không gian khiêu chiến đã biến mất, sức mạnh của hắn có
thể phát huy.
Nhưng vì để nâng cao kiến thức cho Tam Nhãn Hổ, cho hắn biết trong tay mình
cầm loại đại sát khí đáng sợ ra sao, hắn quyết định xa xỉ một phen.
Để cho Hổ Yêu lưu lại ấn tượng khó quên cả đời.
Nhìn thấy hắn còn muốn tới, Thành ca sốt ruột.
“Được rồi được rồi, Phạm Lôi Đạo Tôn, ngươi vẫn là nên thu lại bản lĩnh cao
cường đi.”
Hắn cũng không muốn phục vụ sau khi bán hàng một lần nữa, đặc biệt mục tiêu
của Phạm Lôi vẫn là Tam Nhãn Hổ.