Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Khương Thành dạy bảo những người khác cách chiến đấu, Hư chẳng xem

ra gì cả.

Bây giờ thì hắn không thể không thừa nhân tên tiểu tử này rất rành về chiến

đấu.

Hồn kĩ hắn chỉ mới học được cách đây không lâu, thậm chí còn chưa thử lần

nào mà lần đầu tiên chiến đấu đã vận dụng hợp lí đến thế.

“Không hổ là Khương chưởng môn!”

Người đầu tiên tỉnh ngộ trở lại vẫn là chúng đệ tử Phi Tiên môn, duy cho cùng

khả năng miễn dịch cũng cao mà.

“Ta biết ngay Khương chưởng môn là một người có thể làm được hết mà.”

“Đúng là chẳng cần đến chúng ta…”

Miệng thì nói như thế nhưng đám người La Viễn, Đan Thái vẫn vô cùng kinh

hoàng.

Đến cả Mạc Trần và Lâm Ninh vào lúc này cũng vẫn còn nghĩ về trận chiến vừa

rồi.

Nhưng có nghĩ thế nào cũng vẫn có chỗ nghĩ không thông.

Khương chưởng môn làm sao mà chế ngự được lực thiên đạo?

Tại sao sau cùng pháp cảnh của Cảnh Vương và Sát Vương lại biến mất?

Mà lời nói của bọn họ cũng đã thức tỉnh những người khác ở hiện trường.

Những Đạo Thánh tinh anh bị bao vây bên trong của các tông môn các phái

cung nhân cơ hội này chạy thoát ra ngoài.

Nhưng thêm vào hơn ba mươi ngàn người mới vào sau nữa, tổng cộng trăm

mười ngàn người mà giờ chỉ còn chưa đến tám ngàn.

Mà mười mấy Đạo Thánh chỉ còn lại Mông Đoan và Thanh Tịch là còn miễn

cưỡng sống sót.

Đám người Mông Ung xông vào giải cứu Mông Đoan sau này cũng đã chết rồi.

Có thể nói là thảm khốc vô cùng.

Nhưng mà lúc này cũng chẳng còn ai chú ý đến bọn họ nữa.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìm chằm chằm vào Khương Thành, dù là

phe ta hay phe địch.

Một khắc trước, rất nhiều tiên nhân còn thất vọng với Phi Tiên môn.

Hóa ra kẻ địch vẫn còn đó, 21 cứ điểm mà các ngươi “san bằng” đó, các ngươi

đã làm gì vậy?

Cảm thấy như kẻ địch không hề bị tiêu diệt.

Chỗ dựa chính của Khiếu Mang vực căn bản đâu phải chuyện như vậy được.

Nhưng giờ đây, cuối cùng bọn họ đã phát hiện hóa ra Phi Tiên môn còn mạnh

hơn bản thân tưởng tượng rất nhiều lần.

Xuất động một Đạo Thánh thôi mà đã có thể giết chết hai chủ soái khi bị vây

công.

Thế này còn là người nữa không?

Nếu không phải cảm nhận được khí tức thì e rằng rất nhiều người đã xem

Khương Thành như thần rồi.

“Bây giờ làm sao đây?”

Sáu Thần Quân còn lại ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, ai cũng đều có chút do dự.

“Bên trên lệnh là phải giết chết Khương Thành.”

“Vừa rồi có lẽ hắn đã trả một cái giá rất lớn, chỉ cần chúng ta tiếp tục tiến công

thì nhất định có thể sẽ giết được hắn.”

“Nhưng trước đó thì chúng ta có thể sống tiếp không?”

Nghĩ đến cảnh tượng Cảnh Vương và Sát Vương khi nãy, cho dù là sáu người

bọn họ hay là những Đạo Thánh tùy quân, trong mắt đều tràn ngập sắc thái

kiêng kị.

“Suy cho cùng hắn cũng không phải Đạo Thần.”

Truyền âm thì nói thế, nhưng làm gì có Đạo Thánh nào lại quỷ dị như Khương

Thành chứ?

Chi tiết mà Lâm Ninh và Mạc Trần nghĩ không ra, cả bọn họ cũng không hiểu.

Trận chiến vừa rồi li kì quá đi mất.

Dù tác chiến với Đạo Thánh nhưng bọn họ cũng sẽ không có cảm giác hoàn

toàn mất đi dũng khí như vậy.

“Vừa rồi chắc chắn hắn đã thiêu đốt căn cơ tiềm lực rồi nên mới xuất ra quân ác

chủ bài.”

“Bây giờ sức mạnh hắn đã suy kiệt, chỉ cần chúng ta tiếp tục ra tay thì hắn sẽ

chết chắc không còn nghi ngờ gì nữa.”

“Nhưng Phi Tiên môn đằng sau hắn còn chưa ra tay nữa.”

“Không cần lo, ngoại trừ Khương Thành ra thì những người khác không cần

nghĩ.”

“Không sai.”

28 Đạo Thánh còn lại của Thiên Cung lại lần nữa thức động đạo khí, mở ra

pháp cảnh không gian.

Hai nhánh thiên quân cũng không vì mất đi chủ soái mà trở nên hỗn loạn.

Tố chất chiến đấu của bọn họ cực kì cao, dù tiên tướng và thống lĩnh cấp trên

đều chết hết thì họ vẫn có thể tự tổ chức lại được.

Nhìn thấy hơn bốn trăm ngàn đại quân Thiên Cung hung hăng xông đến, rất

nhiều tiên nhân của Khiếu Mang vực bên này bất giác lui lại.

Vừa rồi Mông Đoan Mông Ung đã đưa tang hơn trăm ngàn quân tinh nhuệ, thực

lực tổng thể bây giờ của Thiên Cung đã hơn hẳn Khiếu Mang vực rồi.

Huống hồ gì lòng người bên ngày cũng không ổn.

“Trận chiến này phải làm sao đây?”

“Chuyện này liên quan đến tồn vong của Khiếu Mang vực.”

“Dù là thắng hay thua thì cơ hội sống sót của chúng ta cũng rất mong manh.:

“Chỉ có thể xem Khương tiền bối rồi.”

“Phải đó, có thể nghịch chuyển cục diện trận chiến hay không phải nhờ vào hắn

rồi.”

Ánh mắt của mọi người cuối cùng vẫn dừng trên người Khương Thành.

Lúc này, Khương Thành đã trở thành hi vọng của Khiếu Mang vực.

Thực lực hai bên không cần bằng, biến số duy nhất chính là hắn.

Mà ca này lúc này lại đang bận nhìn màn hình hệ thống, vừa rồi giết chết hai

Thần Quân thu hoạch được lượng lớn kinh sợm thậm chí còn có một bộ phận

sùng bái.

Chuyện này đã mang lại cho hắn 250 tỷ điểm tiên nguyên.

“Xem ra lực hám thiên vừa rồi không uổng công dùng rồi, cái mất đi đã được bù

trở lại rồi.”

Hắn mãn nguyện tắt màn hình hệ thống rồi lần nữa nắm chặt Kỵ Khuyết kiếm.

Theo đạo kiếm của hắn đưa lên, cho dù là địch hay ta, tâm tình lúc này cũng

căng vô cùng.

Mà cũng vào lúc này, trên đỉnh đầu mọi nười lại vang lên một tiếng hét lớn.

“Toàn bộ lui hết về sau!”

Lòng mọi người thầm nói ngươi là ai chứ? Lớn mặt vậy à?

Lui ra khỏi hiện trường để cho ngươi một chỗ rộng hơn không bằng?

Không thấy ở đây có nhiều Đạo Thánh vậy ư?

Đợi đến khi nhìn thấy ngoại hình anh tuấn và tư thái cao lớn kia, toàn bộ hơn

bốn trăm ngàn thiên quân kia mới kích động không thôi, thậm chí đến cả đám

Thần Quân và Đạo Thánh cũng hạ bớt sự kiêu ngạo.

“Tham kiến Thiên Đế Huyết.”

Đường chân trời như nổi lên một dãy núi, tiếng vọng của núi lớn như lôi.

Làm rất nhiều tiên nhân ở Khiếu Mang vực ở phía đối diện rơi từ trên trời

xuống.

Không phải âm thanh đó mang theo sự công kích gì mà là bị cái tên đó dọa.

“Huyết Đế?”

“Huyết Đế?”

Thoáng chốc, phải hơn tám mươi phần trăm tiên nhân ở Khiếu Mang vực đã

mất đi chiến ý.

Thay vào đó là sự kinh hoàng và sợ hãi.

Trong Nguyên Tiên giới, Thiên Đế là loại sinh vật còn kinh khủng hơn Đạo

Thần bình thường.

Mà Huyết Đế không lâu trước đó đã đánh trọng thương ba Đạo Thần, giết mười

mấy Đạo Thánh, hủy diệt mấy trăm tông môn.

Nói không một chút khoa trương nào khi nhìn thấy hắn, rất nhiều tiên nhân đã

bất giác phát run.

Đừng nói chiến đấu, đến cả chạy cũng nhấc chân lên không nỗi.

Trong lòng mọi người chỉ có một ý niệm – toi rồi.

Chiến thắng vốn chẳng nhiều mà giờ Huyết Đế lại đến, điều này có nghĩa là đã

tuyên án tử hình rồi.

Mà ngược lại, hai nhánh thiên quân lại kích động, phấn chấn vô cùng.

Huyết Đế đến rồi, lần này ổn rồi!

Bên kia đừng hòng có ai chạy thoát, kể cả Khương Thành nữa.

Sau khi sáu Thần Quân dẫn đàu hành lễ, thì lập tức lên báo tình hình.

“Chúng bi chức vô năng, tuy đã thành công tiêu diệt mười sáu Đạo Thánh và

một trăm mười ngàn quân tinh nhuệ của đối phương, nhưng vẫn để Mông Đoan

và Thanh Tịch chạy mất.”

“Hơn nữa… Cảnh Vương và Sát Vương đã chiến tử rồi.”

“Cái gì?”

Huyết Đế vừa đến hiện trường nên vẫn chưa rõ được tình huống.

Nghe câu trước còn khẽ gật đầu, tỏ vẻ đánh cũng được đấy.

Nghe đến câu sau thì nhất thời giật mình.

Ánh mắt của hắn lập tức nhìn chằm chằm Khương Thành.

Chính là tên này đã khiến hắn phải đích thân xuất đầu lộ diện.

Chỉ tiếc là vẫn đến muộn một bước.

Hai chủ soái thiên quân Cảnh Vương và Sát Vương có thực lực xếp trong top

mười các Thần Quân, ý nghĩa đối với Thiên Cung vô cùng lớn.

Thế mà không còn rồi?

Chuyện này khiến lòng hắn đau đớn vô cùng.

Còn sáu Thần Quân bên cạnh. Lúc này cũng đã chỉ vào Khương Thành mà “cáo

trạng”.

“Chính là tên phản tặc này.”

“Tên phản tặc này thực lực quá mạnh, toàn thân năng lực quỷ dị, vô cùng nguy

hiểm.”

“Lúc đó bọn ta và Cảnh Vương và Sát Vương cùng vây công…”

“Đủ rồi!”

Huyết Đế đưa tay lên ngắt lời họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK