Mặc dù Thành Ca đang ngủ ở bên trong, nhưng với thực lực của hắn, chỉ cần
chút biến động nhỏ thôi chắc chắn hắn cũng cảm nhận được.
Mục đích chủ yếu của hắn là Đế Đan Bát Phẩm.
Nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại một chút, hắn quyết định gạt đám trưởng lão này
sang một bên.
Chủ yếu là lúc trước khi chủ động giúp bọn họ luyện chế, đầu tiên đám người
này còn không tin trình độ luyện đan của hắn, sau lại còn hoài nghi hắn lừa vật
liệu.
Đừng có quên, là các ngươi không tìm được Đế Đan Sư giúp đỡ.
Là các ngươi cầu xin ta, chứ không phải ta cầu xin các ngươi.
Bây giờ các ngươi chạy tới trước cửa, làm cứ như là đang bố thí cho ta một cơ
hội để giúp đỡ các ngươi vậy.
Thành Ca ta cũng không hèn như vậy.
Thái Thượng Cung Chủ không cần mặt mũi sao?
Vì thế, hắn trực tiếp truyền âm cho Tuyết Diệc Chí Tôn.
“Nói với bọn họ, từng lượt từng lượt mang lên, Đế Đan Bát Phẩm cũng không
có tư cách chen ngang.”
Sau khi Tuyết Diệc Chí Tôn thuật lại nguyên văn lời nói của hắn một lượt, mọi
người trong hội trường lão đều suy sụp xị mặt xuống.
Nguyên Quang vẫn còn muốn nói thêm gì đó.
Nhưng ngay sau đó tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng khí giết
chóc không hề che giấu.
Ngưng tụ thành đầu nguồn sát khí thực chất, chính là ngưng tụ ở đại điện chỗ
của Thành Ca.
“Thái Thượng Cung Chủ nổi giận rồi!”
“Chạy mau!”
Nghĩ đến hình ảnh Dị Minh Đạo Thánh bị giết lúc trước, Nguyên Quang Đạo
Thánh cũng không dám ở lại thêm nữa, vội vàng bay nhanh trốn thoát khỏi nơi
này.
Mọi người quay trở về đại điện nghị sự, ai nấy đều hơi buồn bực.
Đây không phải là kịch bản mà bọn họ suy tính trước.
“Bây giờ phải làm sao đây?”
“Vật liệu đã không giao lên được, phải làm thế nào mới ổn đây?”
“Vì kế hoạch ngày hôm nay, chỉ có thể chờ hai tháng nữa.”
Nguyên Quang trầm mặt xuống, chậm rãi nói: “Dù sao thì hai tháng cũng không
lâu, thật ra cũng chờ được.”
Hai tháng quả thực không lâu.
Nhưng hai tháng này đối với bọn họ mà nói lại giống như sống một ngày bằng
một năm vậy.
Có đệ tử không ngừng đến hỏi, đan dược đã luyện xong chưa?
Khi nào thì luyện xong?
Hội trưởng lão cũng không dám nói còn chưa giao vật liệu lên, chỉ có thể kéo
dài thời gian.
Nói với bọn họ phải chờ thêm nữa, kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc vừa mới đến ngày thứ năm mươi, hội trưởng lão đột nhiên nhận được một
tin tức - Thái Thượng Cung Chủ mở cửa điện rồi!
Chẳng lẽ năm mươi ngày đã luyện xong đan dược của bốn trăm ngàn người
sao?
Thế thì thật không thể tưởng tượng nổi!
Trong lòng mang theo tâm trạng khiếp sợ, bọn họ đã nhanh chóng đến Thái
Nguyên Điện đầu tiên.
“Tham kiến Thái Thượng Cung Chủ!”
“Ra mắt Khương Thái Thượng!”
Nhìn thấy Thành Ca thần thanh khí sảng, các trưởng lão âm thầm buồn bực.
Luyện nhiều đan dược như thế, sao nhìn thế nào cũng không thấy dáng vẻ mệt
mỏi chút nào.
“Thái Thượng Cung Chủ, ngươi luyện xong số vật liệu đó rồi?”
Thành Ca gật đầu.
“Luyện xong rồi.”
Mặc dù đã đoán được, nhưng sau khi có được xác nhận của hắn, mọi người vẫn
nổi da gà.
Thế này cũng nhanh một cách thái quả rồi.
Hoàn toàn phá vỡ nhận thức bình thường.
Làm cho những Đế Đan Sư khác làm sao chịu nổi?
“Thuật luyện đan của Thái Thượng Cung Chủ thật sự vang dội cổ kim.”
“Đúng thế đúng thế, đúng là độc nhất vô nhị.”
“Khó trách ngươi có thể trở thành Thủ Tọa của Thiên Đan Tư.”
Bọn họ đến đây nịnh nọt Thành Ca đều dựa vào từng người nói xin vui lòng
nhận.
Sau đó, Thành Ca gọi Tuyết Diệc Chí Tôn đến.
“Ngươi đi gọi Cung Tình qua đây, nói rằng lượt đan dược này luyện xong rồi,
bảo nàng đem phát đi.”
“Khoan đã!”
Nguyên Quang Đạo Thánh vội vàng ngăn cản.
“Khương Thái Thượng không cần phải phiền phức như vậy đâu?”
“Dù sao hội trưởng lão bọn ta cũng ở đây, không bằng cứ đưa cho bọn ta đi, để
bọn ta phát cho những đệ tử đó càng tiện hơn.”
Những trưởng lão khác cũng nhao nhao hùa theo.
“Đúng vậy, không cần thiết phải bảo Cung Chủ đích thân làm việc vất vả đâu.”
“Chuyện nhỏ nhặt này bọn ta cũng có thể làm được tốt.”
Bọn họ chạy đến trong nháy mắt chính là vì cái này.
Lần đan dược này do bọn họ phát cho đệ tử, lần làm màu này chẳng khác nào
đợi bọn họ làm.
Các đệ tử cũng nhìn thấy năng lượng của hội trưởng lão, nhìn thấy Thái Thượng
Cung Chủ tin tưởng bọn họ nhiều thế nào.
Nói trắng ra, là vẫn muốn đoạt danh tiếng của Cung Tình.
Mặc dù Thành Ca không thích hạn chế so sánh lục đục tranh giành quyền lực,
nhưng hắn cũng không ngốc, sao lại không nhìn ra điểm mờ ám ấy chứ.
Con mẹ nó, Cung Tình lại là sự lựa chọn của ta.
Các ngươi lại dám mượn đan dược mà ta luyện ra để giẫm lên người của ta?
Thật là nực cười!
“Các ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?”
“Chỗ vật liệu này là Cung Tình tự tay giao cho ta, đương nhiên phải do nàng
đích thân phát lại rồi.”
“Có liên quan rắm gì đến các ngươi chứ?”
Nói xong, hắn trực tiếp bay ra bên ngoài, mà Cung Tình bên này cũng đã nghe
được tin tức nhanh chóng đi đến.
Sau khi nhận lấy đan dược, hai người chỉ trao đổi ánh mắt, sau đó Cung Tình
nhận lấy thành phẩm đan dược cứ thế rời đi.
Chỉ để lại đám trưởng lão ở lại mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Ở trước mặt Khương Thành, bọn họ không dám nói mấy câu cái gì mà chưa
thông qua phê chuẩn của hội trưởng lão, không hợp với quy củ.
Không thể cướp đi danh tiếng, bọn họ chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác.
“Vậy… Thái Thượng Cung Chủ đã luyện xong số vật liệu đó rồi phải không?”
Nguyên Quang nặn ra nụ cười, đưa lên một cái nhẫn trữ vật mới.
“Đây là lượt vật liệu tiếp theo, làm phiền ngươi.”
Không đuổi kịp chuyến xe thứ hai, dù thế nào cũng phải đuổi được chuyến thứ
ba.
Nhưng mà trong tưởng tượng của hắn, hình ảnh Thành Ca tiếp nhận vật liệu của
hắn còn chưa xảy ra.
Thành Ca chỉ liếc mắt nhìn cái nhẫn trữ vật kia một cái.
Sau đó thờ ơ nói: “Trước tiên các ngươi cứ cầm lấy đi, đợi khi nào ta có thời
gian thì nói sau.”
Ơ?
Nguyên Quang suýt chút nữa không thể hiểu nổi ý của hắn.
“Bây giờ không phải là ngươi đang rảnh sao?”
Khương Thành không hiểu nhìn hắn một cái.
“Luyện đan xong rồi, chẳng lẽ ta không được nghỉ ngơi một chút à?”
“Nhưng mà lần trước sau khi ngươi luyện xong đợt đan dược kia không phải lập
tức lại có thể luyện ngay lần tiếp theo sao?”
Nguyên Quang hơi hoài nghi là hắn cố ý như vậy, chỉ là không có chứng cứ.
Những trưởng lão khác cũng nhao nhao phụ họa.
“Đúng vậy, Thái Thượng Cung Chủ ngươi đừng có nói đùa nữa.”
“Bọn ta đều biết ngươi không cần tạm nghỉ ngơi mà.”
Thoạt nhìn tinh thần của ngươi vẫn sảng khoái, trạng thái còn tốt hơn cả bọn ta
nữa.
“Ngươi đang gây khó dễ cho bọn ta rồi…”
“Nói đùa?”
Thành Ca đột nhiên kích động.
Hắn giơ ngón tay ra chỉ vào mũi Nguyên Quang, rồi chửi ra một tràng.
“Một lần là hơn triệu lò, ngươi thử hỏi những Đan Dược Sư khác xem có mệt
không?”
Lần trước ta phải tiêu hao tinh lực với căn cơ của mình mới gắng gượng liên tục
luyện được xong lần thứ hai.”
“Bây giờ ta đã dầu hết đèn tắt rồi!”
“Các ngươi là người ngoài nghề các ngươi không hiểu, thì đừng có khoa tay
múa chân ở đây!”
“Thật sự coi ta là con lừa hàng sản xuất à?”
“Đều cút hết ra ngoài cho ta!”
Tất cả mọi người của hội trưởng lão đều bị trận gào thét này làm cho mông
muội.
Mãi cho đến khi rời khỏi Thái Nguyên Điện bọn họ cũng không xác định được
Khương Thành thật sự mệt cần nghỉ ngơi hay là hắn cố ý bắt bẻ bọn họ.
“Luyện hơn triệu lò luyện đan đương nhiên sẽ mệt, đổi là các Đế Đan Sư khác,
cả đời này sợ rằng cũng không chắc chắn có thể hoàn thành được việc làm vĩ
đại này.”
Nguyên Quang nhìn về phía Thái Nguyên Điện, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
“Nhưng sao ta vẫn luôn cảm thấy, lần này hắn cố tình giả vờ nhỉ?”
“Bất kể là hắn có phải giả vờ hay không, vấn đề bây giờ là chỗ vật liệu này
chũng ta vẫn không thể giao lên đúng lúc.”
“Nên làm thế nào mới tốt bây giờ?”
Bọn họ mơ hồ có dự cảm, số vật liệu đã thu nhận này, sợ rằng phải trở thành củ
khoai nóng bỏng tay rồi, cuối cùng là nát ở trong tay.
“Không sao, đợi hắn nghỉ ngơi xong, chúng ta lại đưa lên là được.”
“Chắc là cũng không lâu lắm đâu.”
Đúng lúc bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài đại điện nghị sự, đột nhiên vọt tới
rất nhiều đệ tử.
“Trưởng lão, đan dược của bọn ta đâu?”