Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy cảnh này, Long Tổ biết mình nhất định phải đứng ra.

Vì vừa rồi hắn giẫm Khương Thành một cước, hung hăng nói quái gở mấy câu,

kết quả không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

Khương Thành tự nói chuyện với Thương Linh Huyền Minh cùng Long tộc

khác, hoàn toàn xem hắn không tồn tại.

Kết quả hiện tại còn muốn dẫn Long tộc của hắn rời đi?

Cái quái gì thế này?

Muốn xúi giục thuộc hạ của mình làm phản sao?

Long Tổ tỏ ra bản thân kiên định không thể dễ dàng để xảy ra chuyện này.

“Các ngươi muốn làm gì?”

Uy áp cấp Thánh Tôn cuồn cuộn tản ra ngoài, chân thân Tổ Long che khuất ánh

mặt trời chiếm cứ tất cả tầm nhìn của Long tộc.

Không biết có bao nhiêu Long tộc không kịp tránh né giữa không trung, bị chấn

đến bay ngược ra xa.

Trong lúc nhất thời, bầu trời với mặt đất đều truyền đến tiếng nổ lớn.

“Ai cho phép các ngươi rời khỏi nơi này?”

Giọng nói hắn vù vù hàm chứa sự tức giận, khiến cho rất nhiều Long tộc run lên

theo bản năng.

Nhưng Khương Thành sẽ không sợ hắn.

Hắn bay đến trước mặt Long Tổ, thản nhiên nói: “Ta cho phép.”

“Nếu ngươi không muốn rời đi thì có thể tiếp tục ở tại nơi này.”

“Ngươi!”

Lửa giận của Long Tổ lần nữa dâng lên, nhưng ngay sau đó, hắn lập tức cảm

nhận được áp chế truyền đến từ sâu trong xương tủy.

Đó là lực Long mạch của Khương Thành.

Mặc dù Long Tổ không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn mơ hồ cảm giác

được một khi đánh nhau, chỉ sợ bản thân sẽ không có phần thắng.

Cho nên hắn đã bỏ đi ý niệm ra tay trấn áp Khương Thành, mượt mà chuyển

sang chế độ dùng miệng.

“Long tộc sống ở nơi này rất tốt, ngươi dẫn bọn họ đi đó chính là hại bọn họ!”

“Toàn bộ Long tộc sẽ bị diệt tộc bởi vì hành động lần này của ngươi, ngươi sẽ là

tội nhân lớn nhất trong lịch sử Long tộc!”

Thành ca bị lời đe dọa của hắn chọc cho cười.

“Sao ta lại hại bọn họ rồi?”

Long Tổ lập tức lôi ra mấy vấn đề.

“Ngươi có thể dẫn toàn bộ bọn họ ra khỏi Uy Tướng chi nhãn sao?”

“Ngươi có thể chặn những thần điện ngăn trở với chặn giết ven đường, xuyên

qua vô số tinh vực, dẫn bọn họ bình an đến Đông Trúc đảo sao?”

“Cho dù may mắn đến được, thì tương lai ở Đông Trúc đảo gặp phải Chính

Thần khác vây đánh, ngươi có thể bảo vệ bọn họ sao?”

“Ở lại nơi này còn có thể tiếp tục sống sót, rời đi theo ngươi đó chính là vạn

kiếp bất phục, thập tử vô sinh, là con đường chết!”

Mà Khương Thành chỉ trả lời những chất vấn này của hắn bằng hai chữ.

“Có thể.”

Nhưng dường như cảm thấy câu trả lời này quá ngắn gọn, hắn lại cố ý bổ sung

thêm một câu.

“Ta chẳng những có thể để bọn họ còn sống, còn có thể để cho bọn họ sống tốt

hơn.”

Long Tổ thản nhiên cười: “Nói miệng thì ai mà không biết nói? Ngươi chứng

minh thế nào?”

Tương lai của Long tộc chỉ có thể dựa vào thời gian để chứng minh, Thành ca

cũng không có kiên nhẫn cãi nhau với hắn.

Cho nên hắn trực tiếp vẫy tay cắt ngang Long Tổ.

“Được rồi, bây giờ xuất phát đi tới Đông Trúc đảo!”

“Hừ, ngươi nói xuất phát là xuất phát, cho rằng mọi người thật sự sẽ mù quáng

đi theo ngươi chịu chết sao…”

Long Tổ vẫn chưa dứt lời, triệu Long tộc khắp núi rừng đã hội tụ về phía

Khương Thành, giống như dòng nước lũ mênh mông, kéo dài không biết bao

nhiêu dặm.

Hoàn toàn không cần Khương Thành chứng minh điều gì, cũng không cần hao

phí miệng lưỡi thuyết phục ai.

Ngoại trừ Long Tổ ra thì tất cả Long tộc đều quyết định đi theo Khương Thành.

Cảnh này lần nữa chấn động đến Lăng và Lam Đề, cùng với đám người Khúc

Vọng, Bạch Kiểu.

Bọn họ nhìn ra được Khương Thành rất có danh vọng ở Long tộc.

Nhưng cũng không đến mức tất cả Long tộc đều lựa chọn đi theo hắn, chứ

không đi theo Long Tổ?

Điều này cũng khoa trương quá rồi đó.

Mà nguyên nhân toàn thể Long tộc lựa chọn đi theo Khương Thành thật ra rất

đơn giản.

Năm đó, người giải cứu bọn họ từ trong nô dịch bán Long tộc là Khương

Thành.

Trong những ngày tháng tối tăm không thấy mặt trời, cần giúp đỡ nhất, Long Tổ

lại không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào.

Nhìn thấy cảnh này, Long Tổ tức giận nổi trận lôi đình.

Nhưng đây là lựa chọn của toàn thể Long tộc nên hắn cũng không ngăn cản

được.

Triệu Long tộc đi theo Khương Thành, rất nhanh đã rời khỏi cốc.

Đội ngũ thanh thế vô cùng to lớn không có bất cứ che đậy, bởi vì Thành ca làm

việc đều không cần khiêm tốn che giấu.

Cũng bởi vậy, dọc đường có rất nhiều tông môn và tộc quần đều bị kinh động.

“Long tộc muốn làm gì vậy?”

“Đi ra ngoài đánh trận sao?”

“Sao có thể, chiến tranh hiện giờ dưới Thánh Chủ nào có tư cách tham chiến?”

“Ta vừa nghe được Long tộc có một Long Thần trở về, nghe nói là muốn dẫn

toàn bộ bọn họ rời đi.”

“Bọn họ điên rồi sao?”

“Có Pháp Tắc chi nhãn ngon lành không ở lại, lại muốn rời đi? Lẽ nào bọn họ

định nương tựa Tu Thần lưu?”

Lúc đội ngũ sắp rời khỏi chủ tinh, cuối cùng cũng xuất hiện người chặn lại ở

phía trước.

Nhưng vốn không phải là Chính Thần của Tu Thần lưu, mà là chúa tể của Uy

Tướng chi nhãn - Thanh Sắc Cổ Thánh, cùng với một đám Hư Đế và Hư

Vương.

Nhìn thấy Khương Thành dẫn đầu với Thương Linh Huyền Minh, bọn họ lập

tức lớn tiếng quát.

Cùng lúc này, vị trí phụ dưới chân mấy Hư Đế và Hư Vương cũng sáng lên.

Mở ra uy năng Thiên Đạo đã được gia trì pháp tắc, triệu Long tộc phía sau

giống như chìm vào trong vũng bùn, ngay cả hành động cũng trở nên khó khăn.

“Dừng lại!”

“Còn không mau quay về?”

“Long tộc các ngươi đang muốn làm gì, muốn phản bội Uy Tướng chi nhãn của

chúng ta sao?”

Bị chụp mũ phản đồ này, tất nhiên Thương Linh và Huyền Minh sẽ không nhận.

“Bọn ta chỉ muốn đến Đông Trúc đảo mà thôi.”

“Vốn không có ý trở thành địch với Uy Tướng chi nhãn các vị.”

“Mong các ngươi có thể cho đi.”

“Đông Trúc đảo?”

Đám Hư Đế với Hư Vương nghe được mục đích này đều kinh ngạc không thôi.

Trong mắt bọn họ, đây quả thực là ý tưởng kỳ lạ.

Từ Trọng Liêm cung đến Đông Trúc đảo, dọc đường đi phải đi qua địa bàn của

năm sáu thần điện.

Không nói là chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, chỉ có thể nói là một chuyến du

ngoạn địa ngục.

Nếu thật sự đi đến được nơi đó, sau cùng trong triệu Long tộc chỉ sợ còn sống

sót được chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Đúng là hoang đường, xem bọn ta là kẻ ngốc dễ lừa gạt sao?”

“Sao ngươi không bịa ra một nơi thái quá hơn?”

Bọn họ hoàn toàn không tin Long tộc thật sự đến Đông Trúc đảo.

Mà cho dù là thật, bọn họ cũng sẽ không thả đi.

Hiện giờ Pháp Tắc chi lực của Tuyền Nhãn yếu hơn gấp năm lần so với thời kỳ

đỉnh phong.

Mà sở dĩ như vậy, nguyên nhân chủ yếu là tông môn và tộc quần trên địa bàn

Tuyền Nhãn bao trùm đã ít hơn phân nửa so với trước kia.

Nếu triệu Long tộc này rời đi tiếp, vậy pháp tắc của suối nguồn này của bọn họ

sẽ càng yếu hơn.

“Bớt nói nhảm, mau quay về!”

“Nếu không đừng trách bọn ta ra tay xử phạt, dẹp loạn phản nghịch.”

Nhìn thấy bọn họ muốn chơi ngang, Khương Thành chậm rãi rút kiếm ra.

Nếu đối phương không nhường đường thì đó chính là kẻ địch.

Mà hắn thì sẽ không khách sáo với kẻ địch.

Nhưng vẫn chưa đợi hắn ra tay, phía sau đã truyền đến tiếng kêu có chút kinh

ngạc.

“Trang Mạc?”

Nghe thấy cái tên này, những người khác vẫn chưa có phản ứng gì, Chúa tể

Thanh Sắc từ đầu đến cuối không nói một lời lại hơi chấn động.

Bởi vì đó là tên thật của hắn.

Chỉ là đó là chuyện của thời đại kỷ nguyên thứ hai, từ sau khi phi thăng trở

thành Chân Tiên, hắn đã đổi danh hiệu.

Hắn nhìn về phía Khúc Vọng phía sau Thành ca theo tiếng gọi, ánh mắt trở nên

hơi khó tin.

“Ngươi là… Khúc huynh?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK