rơi ra ngoài.
Khương Thành nắm lấy, quả nhiên vẫn không thể nào dung hợp được vào cơ thể
của mình.
Nhưng đợt sóng này thật sự cũng không thiệt thòi.
Vì là bản thể xuyên qua, vậy nên đạo giáp, đạo khí và bí bảo trên người Dịch
Sơn lại cực kỳ có giá trị.
Mà bên trong nhẫn trữ vật của hắn lại càng cất giấu một số lượng bảo vật rất
lớn.
Sau khi vơ vét năm tên Đạo Thần chết yểu xong, cuối cùng ca mới cảm thấy
thỏa mãn.
“Mặc dù bộ phận của Thần không có duyên với ta, nhưng ít nhất cũng nhận
được chút bồi thường lót dạ.”
Dịch Sơn chết đi khiến cho Chỉ Dư có chút thổn thức.
Nhưng mà muội tử cũng không có trái tim bao dung của Thánh mẫu, nàng cũng
không trách Khương Thành.
Ngược lại nàng tiến lại gần hắn, giống như đã coi hắn là người duy nhất có thể
dựa vào vậy.
“Khương Thành, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Sáu người con rầm rộ lúc đầu của Thần, sau một trận thao tác tráng lệ vừa rồi
chỉ còn lại có hai người.
Ngoài thương cảm nàng cũng có hơi bàng hoàng.
Trước kia đều là đám người Mặc Đỉnh, Dịch Sơn và Nguyệt Sâm quyết định,
bây giờ nàng đã hoang mang mất bình tĩnh.
Khóe miệng Khương Thành cong lên, hàm ý sâu xa nhìn về phía xa trong hang
sâu.
“Trước khi quyết định kế hoạch tiếp theo, còn có một chuyện cuối cùng cần
làm.”
Chỉ Dư không hiểu được ý của hắn, còn tưởng rằng hắn cũng nổi lên sát tâm rồi
chứ.
“Ngươi cũng muốn cướp đoạt bộ phận của Thần sao?”
“Mà thôi, vốn dĩ bộ phần Thần của ta cũng là do ngươi đưa cho, ngươi cầm lấy
đi là được rồi.”
Nói xong, tâm nàng như chết đi, nàng nhắm hai mắt lại.
Thành ca im lặng.
“Ngươi đang suy nghĩ gì đấy, ta đang nói tới người khác.”
Bây giờ hắn đã cảm nhận được khí tức thu hút trái tim của Thần trước đó rồi.
Bởi vì vừa rồi hệ thống hồi sinh đã cải tạo hoàn toàn trái tim của hắn, hoàn toàn
không liên quan đến trái tim của Thần trước đó.
Nhưng mà hắn chắc chắn, nhất định còn có người thứ bảy!
“Ra đi, cũng đã đến bước này rồi, cứ trốn tránh cũng không có ý nghĩa gì đâu.”
“Còn có người khác sao?”
Chỉ Dư đã hiểu lầm hắn, nàng thoáng đỏ mặt, vội vàng nhìn bốn phía xung
quanh.
“Đương nhiên, ta đã bị hắn thu hút tới đây.”
Chỉ Dư hoảng hốt.
“Chẳng lẽ thật sự còn có bộ phận thứ bảy sao?”
Nàng lập tức liên tưởng đến một số khả năng.
Lần này sáu người được tập trung lại cùng một chỗ, chính là do người đó âm
thầm thu hút tới.
Chẳng lẽ, người đó mới thật sự là bàn tay đen ở phía sau?
“Còn phải đánh một trận cuối cùng sao?”
Nàng không nhịn được nhích tới gần Khương Thành hơn chút nữa, cũng đã dán
vào nhau rồi.
Nhưng hai người đợi khoảng nửa phút mà xung quanh vẫn lặng im.
Cũng không xuất hiện bóng dáng thứ ba.
Điều này làm cho Thành ca có phần không nhịn nổi nữa rồi.
“Lão huynh, ngươi cũng đi ra ngoài đi!”
“Nếu không có vẻ là ta đã phán đoán sai rồi, rất xấu hổ.”
Giọng nói của hắn quanh quẩn khắp nơi, truyền đến một tràng tiếng vang, ngoại
trừ cái đó ra thì không còn gì khác nữa.
“Được rồi, ngươi thích trốn thì trốn đi.”
Nói xong, hắn đưa cho Chỉ Dư cả trái tim của Thần và chân phải của Thần vừa
mới cướp được của Dịch Sơn.
“Cầm lấy đi, dù sao ta cũng không dùng đến.”
“Hả!”
Chỉ Dư há miệng, bởi vì nàng vô cùng kinh ngạc nên đã quên đưa tay ra.
“Cho ta cả sao?”
“Đúng vậy, nếu không thì còn có thể cho ai chứ?”
“Nhưng mà…”
Trong lòng Chỉ Dư chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.
Vừa rồi Mặc Đỉnh, Nguyệt Sâm, Dịch Sơn đánh sống đánh chết, làm như vậy là
vì cái gì chứ?
Còn không phải là để tập hợp đủ sáu bộ phận hay sao?
Kết quả bọn họ đánh cạn sạch tất cả át chủ bài, bỏ cả tính mạng cũng không thể
có được.
Còn bản thân mình không hề làm gì cả, cơ hội cứ thế bày trước mặt mình như
vậy.
Khương Thành cũng cảm thấy kết cục này có chút kỳ diệu.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cho dù sáu bộ phận của Thần này rơi vào tay ai thì
cũng sẽ làm cho mình khó chịu.
Chỉ có duy nhất mình Chỉ Dư còn có thể chấp nhận được.
Lý do này cũng đã đủ rồi, ngàn vàng khó mua được niềm vui.
“Không có nhưng nhị gì hết, coi như đây là vận may của ngươi là được rồi, vận
mệnh sắp đặt thuộc về ngươi.”
“Chuyện này…”
Chỉ Dư còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Khương Thành đã nhét hai bộ phận kia
vào trong tay nàng.
“Không phải ngươi muốn hợp thể nhất sao, còn do dự cái gì chứ?”
Kèm theo lời của hắn, Chỉ Dư thành công dung hợp hai bộ phận cuối cùng, toàn
thân nàng sáng lên tử mang dữ dội.
Ngay sau đó, sáu bộ phận đồng thời xuất hiện một vầng hào quang.
Sáu vầng sáng càng lúc càng chói mắt, cuối cùng lại tạo thành rồi một đường
viền hư ảo khổng lồ hình người.
Bao phủ hoàn toàn Chỉ Dư vào giữa.
Nhìn thoáng qua, nàng giống như đang nằm trong một đám mây màu tím vậy.
Sau mười mấy giây, ảo ảnh hình người bắt đầu rung chuyển dữ dội, xoay
chuyển co rút lại, sáp nhập vào bên trong cơ thể nàng.
Thành ca ở bên cạnh xem cuộc vui với vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ.
Không phải hắn hâm mộ Chỉ Dư có được thực lực vô cùng mạnh mà là hâm mộ
hiệu ứng kéo gió đặc biệt này.
“Tập hợp đủ sáu bộ phận này quả thật có chút hiệu quả đặc biệt?”
Thấy muội tử mở mắt ra một lần nữa, hắn không nhịn được hỏi: “Cảm giác khi
trở thành Thần như thế nào? Bây giờ có thể diệt trời diệt đất được chưa?”
Trong mắt Chỉ Dư tràn ngập mơ màng, nghe thấy lời này của hắn, cuối cùng
nàng cũng tỉnh táo lại.
Nàng chìa hai tay mình ra quan sát.
Sau đó lại điều động Linh ý của mình.
Khương Thành lập tức cảm nhận được áp lực mênh mông cuồn cuộn.
Lực thiên địa có thể điều khiển Thiên giai thập trọng thường nằm trong phạm vi
mấy triệu dặm.
Mà bây giờ, lực thiên địa mà Chỉ Dư điều khiển đã đạt đến hơn một trăm triệu
dặm!
“Hình như ta đã đột phá Thiên giai thập nhất trọng rồi.”
Ngay sau đó nàng lại vung ra “lực thiên” đặc biệt của bộ phận Thần.
So sánh với trước đó, lần này quy mô lực thiên của nàng cũng đã mạnh hơn
mấy chục lần.
“Hơn nữa, thân thể của ta cũng trở nên rất mạnh, giống như đã vượt qua binh
khí của Tiên tộc, thật sự thần kỳ mà!”
Nàng giống như đột nhiên có được bộ trang phục đẹp nhất vậy, trong ánh mắt
ngập tràn vui mừng.
Khương Thành tỏ vẻ cũng không bất ngờ.
Thiên thần nhất định là phát triển mọi mặt, sẽ không giống như Thiên tộc, thân
thể chỉ là để trang trí.
Thân thể còn mạnh hơn Tiên tộc là điều đương nhiên.
Bây giờ Chỉ Dư có lẽ sẽ đánh bại được sự liên thủ của ba người Mặc Đỉnh,
Nguyệt Sâm và Dịch Sơn trước đó.
Cái này không thể nói là đột nhiên tăng mạnh mà chỉ có thể nói là thay da đổi
thịt.
“Chúc mừng chúc mừng!”
Tầm nhìn của Thành ca vẫn còn rất lớn, trên mặt không có một chút ghen tỵ nào
cả.
“Nhưng mà đường đường là Thần mà chỉ là Thiên giai thập nhất trọng sao?”
Bên phía Thiên tộc, ba vị hoàng đế và ba vị quốc sư cũng là Thiên giai thập nhị
trọng rồi.
So với bọn họ, Thần cũng chỉ có thêm “lực thiên”, cũng như có được một số kỹ
năng thiên phú kèm theo bộ phận của Thần.
“Một chút sức mạnh này hình như có lỗi với tên tuổi của hắn rồi nhỉ?”
Đây chính là lão đại ra đời còn sớm cả Thiên Đạo, hơn nữa còn một tay tạo ra
Thiên tộc chí cao đó.
Chưa nói đến Thiên giai thập tứ ngũ trọng, dù sao cũng phải có được thập tam
trọng chứ?
Kết quả còn không cao bằng cảnh giới của Tộc quần tinh anh do chính mình tạo
ra sao?
“Bởi vì nàng vẫn chưa phải là vị Thần thực sự.”
Một giọng nói phụ nữ đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu hai người.
Khương Thành nhìn theo tiếng nói, lập tức nhìn thấy một người quen.
“Thánh Hoàng!”
Hắn lập tức ngăn Chỉ Dư lại ở phía sau.
Tay phải cũng cầm lấy chuôi kiếm.
Mà sắc mặt của Chỉ Dư lại càng căng thẳng hơn, nàng vội vàng chuẩn bị chiến
đấu.
Mặc dù nàng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy Thánh Hoàng, nhưng cũng đã từng
nghe đến tên của nàng.
Đây cũng là “thủ lĩnh” của Tiên tộc đó!
Mục tiêu phấn đấu trước đây của nàng vẫn luôn là đánh bại được Tiên tộc, đây
chính là kẻ thù tưởng tượng lớn nhất của nàng!