Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù trước đó Ám Húc báo giá thấp, nhưng vẫn đủ để mua được ba thứ đạo

khí lục giai rồi.

Thêm ba trăm lần nữa, đây là cái khái niệm gì chứ?

Tuy nói rằng đạo khí bát giai không thể dùng giá cả để suy tính được, nhưng

nếu đưa ra bán thì dù sao cũng phải có một cái giá.

Giá tiền bằng khoảng gần một ngàn đạo khí lục giai gộp vào, cái đó quả thật

làm cho người ta có chút hơi khiếp sợ.

Phải biết rằng rất nhiều Chí Tôn cũng còn chưa sử dụng tới đạo khí lục giai đâu.

“Ngươi thật sự điên rồi, cây ngân châm đó thật sự là Thiên Đạo Chí Bảo sao?”

“Chê đắt thì ngươi có thể không mua mà.”

Khương Thành nhún vai, sắc thái khinh bỉ hoàn toàn không suy giảm trong mắt

hắn.

“Dù thế nào thì các ngươi cũng không có được đâu, cần gì dây dưa lằng nhằng

chứ?”

Ám Húc Đạo Tôn tỏ vẻ cả đời này số lần mình bị xem thường cộng lại cũng

không nhiều bằng hôm nay.

Vậy nên trong lòng hắn bất cứ lúc nào hắn cũng muốn băm Khương Thành

thành hàng vạn mảnh, không thể nào tự kiềm chế được.

“Ai nói bọn ta không thể lấy rara được?”

“Ta không ra một cái giá cao như vậy không có nghĩa là Tịnh Tiên Bảo điện

không có tài lực đó!”

Hắn chỉ vào mũi Thành ca, lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi nên hiểu được điểm

này.”

Nói xong, những Đạo Tôn ở phía sau hắn xôn xao bắt đầu hành động.

Có người móc ra từng ngọn núi quý từ dị không gian, có người thì xuất ra hàng

đống chai lọ…

Chỉ trong giây láy, bầu trời Tiên thành lập tức trở nên ngọc ngà xinh đẹp, các

loại thiên tài địa bảo rực rỡ đủ loại.

Nhìn bảo vật chất cao như núi, ánh mắt của những Tiên nhân bên ngoài cũng

sắp thẳng đứng lên rồi.

Nếu không phải danh tiếng của Tịnh Trúc Đạo Thần được mang ra lòe, có đoạt

được cũng không còn mạng rời khỏi Khiếu Mang vực, sợ rằng chỉ sau một giây

thôi nơi này sẽ lập tức biến thành một cuộc đại loạn.

“Bọn ta không lấy ra được sao?”

Ám Húc Đạo Tôn thở phì phò, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Khương Thành,

ánh mắt cũng sắp ứ đầy máu rồi.

“Một chút ít này thì có là cái gì?”

“Ôi chao, không ngờ các ngươi quả thật có thể lấy ra được nha.”

Thành ca cố ý làm ra vả kinh ngạc, nhưng thực tế hắn cũng chẳng có gì khiếp sợ

cả.

Hắn đã từng nhận được rất nhiều bảo vật.

Mỗi một ngọn núi quý này cộng lại thật ra cũng chỉ tương đương với hai trăm tỷ

điểm tiên nguyên của hệ thống mà thôi.

Còn chưa tới mức độ làm cho hắn hoa mắt chóng mặt và có cảm xúc sôi sục.

Hơn nữa, hắn đã sớm biết Tịnh Tiên Bảo điện có thể lấy ra được rồi.

Nếu như một chút tài lực này cũng không có thì còn mở thương hội gì chứ.

“Nhìn thấy rồi chứ!”

Nghĩ đến việc trước đó Khương Thành trái một câu ngươi keo kiệt, phải một

câu ngươi nghèo khó, gương mặt của Ám Húc Đạo Tôn cũng sắp biến dạng rồi.

“Bây giờ đã biết thực lực của Tịnh Tiên Bảo điện bọn ta rồi chứ?”

“Không phải ngươi nói ta không mua nổi sao?”

“Bây giờ ta cũng lấy ra rồi, ngươi còn nói như nào nữa?”

“Không tệ không tệ.” Thành ca liên tục vỗ tay tỏ ý khen ngợi.

Thái độ miễn cưỡng như vậy đương nhiên không thể làm cho Ám Húc Đạo Tôn

hài lòng.

Những tức giận hắn phải chịu đựng trước đó còn chưa có xong đâu.

“Vừa rồi ngươi chửi bới hạ thấp Tịnh Tiên Bảo bọn ta, ngươi định làm như thế

nào đây? Hả? Chuyện này cứ vậy mà kết thúc sao?”

“Nói ta không mua nổi?”

“Đúng thật là buồn cười đến cực điểm, trên đời này có thứ mà Tịnh Tiên Bảo

điện bọn ta không mua nổi sao?”

“Bây giờ danh tiếng của thương hội đã bị ngươi làm tổn hại, ngươi phải cho bọn

ta một lời giải thích thỏa đáng…”

Hắn nói tới đây thì đột nhiên ngừng lại.

Bởi vì Khương Thành lại móc ra hai món đạo khí bát giai, một cây đao và một

thanh kiếm.

Cũng chẳng còn cách nào, ca này đã từng giết chết rất nhiều Thần Quân.

Thiên Cung mới thật sự là tiền nhiều như nước, mỗi một Thần Quân đều được

phân cho đạo khí bát giai.

Còn thứ mà bây giờ hắn lấy ra thì là bộ sưu tập của Lạc Tu.

Với tư cách là một Đạo Thần có khuôn mẫu nhân vật quan trọng, sau khi Lạc

Tu bị giết, Khương Thành đã kiếm được đầy bồn đầy bát.

Lúc đầu hắn còn định lần này sau khi trở về sẽ tổ chức một đại hội phân chia

bảo vật ở Phi Tiên Môn ấy chứ.

Nhìn thấy một đao một kiếm kia, Ám Húc giống như đang bị người ta kẹp cổ,

còn Văn Sở cũng mở to mắt nhìn, thậm chí hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Mà những Tiên nhân vây xem ở đằng xa cũng đã hoàn toàn nổ tung rồi.

Cho dù Khương Thành không thôi thúc kích hoạt hai món đạo khí này, nhưng

chỉ từ bề ngoài bọn họ cũng có thể nhìn ra được - đây cũng là hai món đạo khí

bát giai.

“Này, này này này…”

Văn Sở Đạo Thánh có chút hoảng hốt, ánh mắt hắn nhìn Khương Thành lộ ra vẻ

vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

“Tại sao ngươi có thể có nhiều đạo khí bát giai như vậy chứ?”

“Rốt cuộc các ngươi là thần thánh phương nào?”

Khương Thành thản nhiên nói: “Chẳng lẽ ta phát hiện bảo tàng thời Viễn Cổ

cũng phải nói cho các ngươi biết sao?”

“Cái gì?”

“Bảo tàng thời Viễn cổ?”

“Lại còn có chuyện này sao?”

Chỉ trong giây lát, những người bình thường nhất ở hiện trường cũng lộ ra ánh

mắt cảm thấy vô cùng hứng thú, lỗ tai cũng dựng cả lên, hy vọng ca này có thể

nói rõ hơn.

Đáng tiếc, Khương Thành cũng không có ý định tán gẫu về chuyện này nữa.

Hắn chỉ nhìn Ám Húc vừa mới thượng hoan hạ khiêu với vẻ mặt pha trò.

“Ta vừa nói rồi, tài lực của thương hội các ngươi không đủ đâu, không mua nổi

hàng của ta.”

“Ngươi nói ta xem thường ngươi, nói rằng ngươi có thể mua được.”

“Bây giờ thì sao? Các ngươi vẫn còn mua được chứ?”

“Ta…”

Ám Húc gắt gao nhìn chằm chằm Khương Thành, hắn giống như một con trâu

đực bị chọc giận, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.

Lời nói vừa mới ra đã bị người ta trả lại nguyên vẹn trong nháy mắt, vậy thì thật

sự là muốn xấu hổ hơn thì có xấu hổ hơn.

Tịnh Tiên Bảo điện phát triển đến ngày hôm nay cũng đã được hơn một năm.

Mặc dù có được sự ủng hộ của người cha là Đạo Thần, nhưng hơn một năm

nay, Tịnh Trúc Tiên Phủ chủ yếu vẫn bận rộn chèn ép Phi Tiên Môn chứ cũng

không dùng toàn bộ tinh lực để phát triển thương hội.

Đám nguyên liệu vừa rồi bày ra đã chiếm hơn một nửa tổng bộ ở đây.

Mặc dù bên trong bảo điện còn có một số lượng lớn những bảo vật khác, ví dụ

như đạo khí, đạo giáp, bí bảo và đế phù bàn trận, cùng với các loại kỳ trân.

Nhưng những thứ đó đều là hàng hóa để bán chứ không phải là nguyên liệu do

Khương Thành chỉ định.

Muốn hắn lấy ra ngay bây giờ thì nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể gom góp thêm

được một phần, hai phần là chắc chắn không thể rồi.

“E hèm?”

Thành ca dường như không nhận ra được sự khó xử của hắn.

“Ngươi sao vậy? Vừa rồi không phải rất tự tin sao? Không phải ngươi nói là

trên đời không có thứ mà các ngươi không mua nổi hay sao?”

“Chẳng lẽ Tịnh Tiên Bảo điện các ngươi vẫn chưa được?”

“Không thể nào chứ? Cái này thì không được sao?”

“Vậy mà ta còn xem trọng các ngươi chứ, hiếm khi ta thay đổi cách nhìn một

chút đối với các ngươi như vừa rồi…”

Những Tiên nhân vây xem ở phía ngoài hiếm khi nhìn thấy Ám Húc bị giễu cợt

cũng cảm thấy thoải mái.

Nhưng bản thân Ám Húc vô cùng khó chịu.

Vẻ mặt của hắn cũng sắp chuyển thành màu gan heo rồi, hận không thể băm cái

tên âm dương quái dị ở trước mặt này ra thành hàng vạn mảnh.

Với tư cách là một nhị thế tổ quần là áo lượt, hắn chưa bao giờ nếm trải cảm

giác bị người khác chế giễu nghèo khó nhưng không có sức lực để phản bác lại

như này.

Gần như hắn có thể đoán ra được, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì sau

này Tịnh Tiên Bảo điện và hắn đều sẽ biến thành trò cười.

Từ đó trên người bọn họ cũng sẽ bị dán mác nghèo khó keo kiệt.

Điều này làm sao chấp nhận được chứ?

“Ai nói bọn ta không lấy được?”

Hắn nghiến răng nặn ra những lời này từ trong kẽ răng.

Sau đó lập tức truyền âm cho hơn mười Đạo Tôn của bảo điện ở phía sau cùng

với đám người Văn Sở Đạo Thánh.

“Các ngươi còn không mau tập hợp ra ngoài cho ta!”

Văn Sở Đạo Thánh vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Cái giá đó quá cao, bảo điện bên này không thể tập hợp được nhiều nguyên

liệu như vậy trong chốc lát…”

Nói thẳng ra là, mặc dù bảo điện tiền nhiều như nước, nhưng “vốn lưu động” lại

không đủ.

“Bảo điện không có, vậy các ngươi lập tức lấy của mình ra đi! Ta nhất định phải

lấy lại được cái thể diện này, nhất định!” Là một Ám Húc quần áo lụa là, làm

sao hắn có thể chấp nhận việc so tài sản mà thua người ta được chứ, điều đó là

sự sỉ nhục quá lớn mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK