Giác Sư đã xem như chỉ còn lại danh nghĩa.
Mà Khương Thành cũng không hề rảnh rỗi.
Hắn trở về Thiên Sư cốc, trực tiếp hạ lệnh di cư.
“Cái nơi như Thiên Sư cốc này làm sao xứng được với địa vị của Phi Tiên môn
chứ, không phải là nơi nên ở lâu, tiếp theo chúng ta có thể đến U trì rồi.”
Đám người Nguyên Chân và Mông Thuần vẫn chưa biết bên ngoài đã xảy ra
chuyện gì đây nè.
Bọn họ thậm chí còn không biết Thành ca từng ra ngoài một chuyến nữa.
Nghe thấy cái mệnh lệnh này, một đám trưởng lão và đệ tử của Phi Tiên môn
đều ngu người chẳng hiểu ra sao.
“Hả? Khương chưởng môn tính tấn công U tộc sao?”
“Có khi nào nhanh quá rồi không?”
“Thực lực của U tộc lợi hại hơn Thiên U Kim Giác Sư nhiều lắm, có cần tính kế
lâu dài một chút không?”
“Mặc dù ta nghe nói trước mắt Kim Giác Sư cũng dừng ở Tiên U trì, nhưng U
tộc và chúng ta vẫn chưa có xung đột trực tiếp nào cả.”
Khương Thành lắc lắc ngón tay, sửa lại lời của bọn họ.
“U tộc đã bức bách Vu tộc đến tấn công chúng ta rồi, sao có thể xem như chưa
có xung đột trực tiếp được chứ?”
“Cái gì?”
Mọi người lập tức sợ hãi cực kỳ.
“U tộc muốn tấn công chúng ta?”
“Hơn nữa còn ép buộc Vu tộc đến đây nữa?”
“Vậy, chúng ta nên làm sao đây?”
“Vậy nên Khương chưởng môn tính chủ động tiến công, quay ngược lại trực
tiếp chiếm lấy sào huyệt Tiên U trì của đối phương sao?”
Khương Thành lại lắc ngón tay một lần nữa.
“Chúng ta không cần tiến công nữa rồi.”
Nói xong câu này, Thành ca châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút một hơi.
Bấy giờ, dưới ánh mắt chăm chú lo lắng sốt vó của mọi người, hắn vô cùng ra
vẻ nói: “Tiên U trì, đã bị ta đánh chiếm rồi.”
“Cái gì?”
Cả đám người ở trong điện đều bị cái tin tức này làm cho đơ người.
“Đã đánh chiếm được rồi á?”
“Đánh chiếm được lúc nào thế, sao bọn ta chẳng biết gì hết vậy?”
“Chuyện này quá đột ngột rồi?”
“Vậy bây giờ U tộc đi đâu rồi?”
Bọn họ sống ở Khư giới nhiều năm như vậy, tuy không có tư cách trực tiếp tiếp
xúc với U tộc, nhưng uy danh của U tộc thì như sấm rền bên tai vậy.
Bọn họ biết rất rõ chỗ đáng sợ khó xơi của cái quần tộc này.
Nói thật lòng, khoảng thời gian này, điều mà bọn họ lo lắng nhất đó là U tộc sẽ
giết các Sư yêu quay về báo thù.
“Sau một trận đại chiến, U tộc đều đã bị bắt hết rồi, các ngươi không cần lo
lắng.”
“Lần này quay về, là muốn thông báo với mọi người cùng nhau qua đó nhận địa
bàn.”
Nghe hai câu nói của Khương chưởng môn, tất cả mọi người trong điện đều há
mồm chữ O.
Tất cả đều bị bắt lại hết rồi á?
Cái thao tác gì vậy nè?
Vốn dĩ khi nghe nói Tiên U trì đã bị đánh chiếm rồi bọn họ còn tưởng là lại
giống như lần trước, U tộc lại không chiến mà lui một cách khó hiểu.
Hoàn toàn không thể ngờ rằng lại thật sự trải qua một trận chiến đấu.
Hơn nữa bọn chúng không phải bị đánh bại, mà là bị bắt lại.
Cái này còn khó hơn cả việc giết chết gấp trăm lần đấy!
Nguyên Chân lắp bắp phá vỡ sự im ắng.
“Cái, cái chuyện này, là thật ư?”
Dù Cổ Thánh có ra tay, cũng không làm được như thế đâu nhỉ?
Thành ca nhún vai: “Qua đó xem thử là rõ ngay chứ gì?”
Mang theo sự tò mò vô đối, ba triệu môn đồ và các gia tộc phụ thuộc của Phi
Tiên môn lại bắt đầu cuộc di cư rầm rộ.
Các quần tộc ở xung quanh cũng lại bị động tĩnh này kinh động.
“Bọn chúng lại muốn làm gì nữa vậy?”
“Muốn quay về chỗ hạ du lúc trước sao?”
“Ta biết ngay mà, Phi Tiên môn không thể nào đứng vững ở Thiên Sư cốc đâu.”
“Nhưng mà, hình như cái phương hướng kia không đúng lắm thì phải, giống
như đang lao thẳng đến thượng du…”
“Không phải đó chứ, bọn chúng bị điên rồi sao?”
Khi đến được Tiên U trì, đám người Phi Tiên môn nhận được sự chào mừng
nhiệt liệt của Vu tộc.
Minh Đồng vẫn chưa biết cái đặc điểm thích thể diện của Thành ca, nhưng Vu
tộc và Phi Tiên môn vốn đã ở chung với nhau nhiều năm, hai bên cũng xem như
là bạn cũ rồi.
Bây giờ tụ tập lại một chỗ, hoàn toàn không cần làm quen hòa hợp gì nữa.
Chỉ là giờ đây, đám người Nguyên Chân, Nguyên Thịnh, Mông Thuần và Diệp
Minh còn hoàn toàn chẳng kịp vui mừng vì được vào ở trong U Tiên trì.
Sau khi nhìn thấy “tọa kỵ” mà đám người Minh Đồng đang cưỡi, bọn họ sốc
nghiêm trọng.
Nghe nói Khương chưởng môn bắt hết Vu tộc lại, bọn họ đã cảm thấy hết sức
khó tin rồi.
Nhưng có nằm mơ cũng không ngờ được, đó lại là cái kiểu bắt này.
Những quần tộc ở bên ngoài kia cũng hoàn toàn bùng nổ.
“U tộc lại bị chinh phục rồi á?”
“Ta có nghe lầm không vậy, Tiên U trì bị Phi Tiên môn và Vu tộc công chiếm
rồi sao?”
“Trời ơi, sao có thể như vậy được chứ?”
“Chỉ với tí xíu thực lực kia của Phi Tiên môn thôi á, hơn nữa chẳng phải Vu tộc
đang bị U tộc khắc chế sao?”
“Cục diện của suối nguồn thứ nhất hoàn toàn bị rối rồi.”
“Lần này e là Quan Tinh tộc ngồi không yên rồi đây?”
“Chắc chắn…”
Khương Thành không hề nghe thấy những lời bàn tán ở bên ngoài.
Nhưng hắn cũng biết ở thượng du của Tiên U trì còn có một Quan Tinh tộc nữa.
Nghe nói thực lực gấp mười lần U tộc.
Không ngoài dự đoán thì, tiếp theo sẽ có một trận đại chiến đấy.
Cuối cùng còn phải đối mặt trực tiếp với kẻ thống trị trong truyền thuyết của
suối nguồn thứ nhất kia nữa.
Mà trong khoảng thời gian này, hắn cũng không hề rảnh rỗi.
Cửu bảo tiên sa đính kèm với dòng suối ở bên Tiên U trì này còn phong phú
hơn nhiều so với Phi Tiên môn và Thiên Sư cốc nữa.
Số lượng Thành ca nắm giữ cũng từ mấy trăm hạt lúc trước tăng lên đến mấy
nghìn hạt.
Đủ để hắn luyện hóa một thời gian rồi.
Từng ngày từng ngày trôi qua, trong quá trình luyện hóa lặp đi lặp lại, hắn cũng
một lần rồi lại một lần tiến vào cái trạng thái đặc biệt kia.
Không thể không nói, cảm ngộ với đạo của hắn cũng nhờ đó mà tự nhiên tăng
lên một bậc.
Nhưng lại không hề có dấu hiệu hóa đạo thành nguyên.
Điều này khiến cho hắn bắt đầu nghi ngờ, có phải hiệu quả của Cửu bảo tiên sa
này bị nói khoác quá rồi không.
Cũng ngay ngày hôm nay, cuối cùng Phi Tiên môn đã chào đón vị khách đến từ
Quan Tinh tộc.
Người đến chỉ có hai người, bề ngoài của cả hai không có bất cứ dao động tiên
lực nào, nhưng dù là tế ti của Vu tộc hay trưởng lão của Phi Tiên môn đều
không dám chậm trễ một chút xíu nào.
Chỉ sợ nói sai một chữ thì sẽ đắc tội với đối phương, dẫn đến một trận tai họa to
lớn.
Quan Tinh tộc có thể vững vàng chiếm cứ ở thượng du của U tộc cũng đã đủ
chứng minh sự lớn mạnh của bọn họ rồi.
Mà phía trên bọn họ, cũng chỉ có vị chúa tể của suối nguồn thứ nhất kia thôi.
Rất nhanh, Khương Thành đã nghe tin chạy đến.
“Cuối cùng Quan Tinh tộc cũng đến để khiêu chiến rồi sao?”
“Còn không tới nữa thì ca sắp chờ không nổi phải chủ động tìm đến tận cửa rồi
đấy…”
Vừa vào đại điện, khóe miệng của hắn đột nhiên co rút.
Bởi vì hai vị khách đến từ Quan Tinh tộc đang ở ngay trước mắt đây, hắn lại
quen biết.
“Đù má, Tông Phiêu Vương, Tư Ngộ Vương, lại là các ngươi sao?”
Hai vị khách đến từ Quan Tinh tộc một phát bị gọi thẳng tên tràn đầy sững sốt,
cái tên bọn họ dùng ở Khư giới hoàn toàn không phải hai cái tên này.
Cả hai người đồng loạt nhíu mày.
“Sao ngươi lại biết thân phận lúc trước của bọn ta?”
Thành ca lại không hài lòng lắm: “Hai người các ngươi mau quên quá nhỉ, đến
cả ta cũng không nhận ra sao?”
“Ta còn nghĩ Quan Tinh tộc là cái quần tộc nào, nhoi nửa ngày thì ra là Vương
triều Tinh U của Thiên tộc ở kỷ nguyên thứ nhất à?”
“Ta còn tưởng rằng các ngươi đã chết rồi, ai ngờ lại sống được đến kỷ nguyên
thứ ba cơ đấy.”
Tông Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương ở đối diện đều ngu người.
Quả thực bọn họ là Vương triều Tinh U của Thiên tộc, nhưng lai lịch cụ thể thì
kể từ sau vụ diệt thế ở kỷ nguyên thứ nhất đã không còn công khai ra ngoài nữa
rồi.
Những quần tộc và tông môn ở gần đó cũng chỉ biết bọn họ sống từ thời kỷ
nguyên thứ nhất mà thôi.
Hoàn toàn không biết thân phận lúc trước của bọn họ.