Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lư Vương vốn còn muốn tức giận nói Khương Thành mấy câu, cảnh cáo hắn.

Bảo hắn tém tém lại đi, khiêm tốn lại, ngoan ngoãn sống nốt hai mươi ngàn năm

cuối cùng.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì, tình cảnh như thế này đã xảy ra mấy lần rồi.

Cũng không phải lần đầu tiên Khương Thành giết Tiên quan.

Tên này là một kẻ lưu manh, căn bản chẳng hề sợ cái gì mà cảnh cáo với đe dọa

gì gì đó, càng đừng nói nói đến run cầm cập sợ hãi.

Có nói thì cũng phí công, cuối cùng ngược lại còn làm bản thân mình mất mặt.

Thế là cuối cùng, hắn dùng vẻ mặt lạnh lùng, nói một câu.

“Ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi!”

Sau đó bay về chỗ ngồi của mình, không thèm nhìn Khương Chưởng môn nữa.

Những Tiên quan ở xung quanh suýt chút nữa thì hóa đá.

Thế là xong rồi?

Chỉ mỗi bảo tự thu xếp ổn thỏa là xong rồi sao?

Cho dù ngươi không giết chết hắn, tốt xấu gì cũng phải chế trụ hắn, nhốt hắn

lại rồi trừng phạt một trận chứ?

Cho dù không nhốt hắn lại, ít nhất cũng phải điên cuồng chửi mắng hắn một

trận

như cuồng phong bão táp chứ?

Chỉ một câu nhẹ bẫng như thế nghĩa là sao?

Người có cảm xúc lẫn lộn nhất trong bọn họ, chẳng ai khác ngoài Phạm Lôi

Đạo

Tôn.

Tình cảnh quen thuộc!

Tên tiểu tử này giết chết Tiên quan nhưng lại chẳng có việc gì.

Lần trước là giết Tiên quan ngũ phẩm, lần này là giết Tiên quan tam phẩm!

Hắn cũng coi như đã nhìn được ra, ngoại trừ Thập Thiên Đế ra, hắn là người

duy

nhất không chịu sự quản thúc của Chấp Luật Tư.

Ngang nhiên giết chết bốn vị Tiên quan cao cấp, nếu đổi lại là người khác, cho

dù đổi thành chính bản thân Lư Vương, cũng không thể thoát được việc gánh

trách nhiệm!

Tên này có lai lịch thế nào vậy?

Nhưng người khác vẫn chưa nghĩ xa đến như thế.

Bọn họ chỉ cảm thấy Lư Vương xử án không công bằng, thật sự là lẩm cẩm.

Chỉ có điều, vừa nãy Lư Vương trấn áp mạnh mẽ, nên bây giờ bọn họ không

dám

nói trước mặt hắn mà thôi.

Nhìn thấy Khương Thành vẫn ở Tử Ngọc Đài, hơn nữa lại còn đi vào phía bên

trong, tất cả mấy trăm vị Tiên quan đều đồng loạt đứng dậy.

Không phải để chặn Thành Ca, mà là cùng nhau đến trước mặt mười vị Thần

Quân

thỉnh cầu.

“Cảnh Vương, Thích Vương, thế này quá vô lý rồi đúng không?”

Sắc mặt của mấy vị Thượng vị Tinh quân hết sức căng thẳng.

Mấy vị Thủ tọa nhất phẩm, cũng cau mày nhăn trán.

“Cho dù bốn vị vừa rồi tự ý dùng thủ đoạn thâm độc với một vị Tiên quan khác,

cứ coi như là chết cũng chưa đền hết tội đi, nhưng bây giờ thì sao?”

“Người chưa đến Hạ vị Tinh quân, chưa đến Tiên quan Tam phẩm, thì đều

không có

tư cách bước lên Tử Ngọc Đài này.”

“Đây là quy định mà Thiên Đế đặt ra đúng không?”

“Chúng ta cũng không thể dung túng cho một Tiên quan cấp thấp như thế ở

cùng

một chỗ với chúng ta, nếu không thì giai vị của Thiên Cung ở nơi nào? Lễ nghi

còn đâu nữa? Còn gì là thể thống nữa?”

Đám người Cảnh Vương và Thích Vương không hẹn mà cùng nhau xoa xoa ấn

đường,

cảm thấy cực kỳ nhức đầu.

Mặc dù những Tiên quan này chỉ là cảnh giới Đạo Tôn, nhưng có mấy người

thân

phận thực sự không tầm thường, thực sự không thể tùy tiện bịa đặt được.

Ví dụ như mấy vị Tinh chủ của Thượng vị chủ tinh.

Ví dụ như Thủ tọa của Thiên Khí Tư, Thủ tọa của Thiên Trận Tư.

Nói trắng ra, Thiên Cung còn phải nương nhờ bọn họ ấy.

“Chuyện đó…”

“Thực ra…”

“Trong chuyện này là có nguyên nhân…”

Thích Vương rất muốn nói với bọn họ, thân phận của Khương Thành thực sự

không

hề thấp hơn các ngươi đâu.

Hắn là Thủ tọa của Thiên Đan Tư đó!

Bình thường, thực ra ngươi còn phải cậy nhờ hắn ấy, chung quy thì làm gì có

mấy Tiên nhân không cần đan dược đâu.

Nhưng hắn không muốn tự chính miệng mình nói ra những điều này.

Bởi vì hắn không muốn nói đỡ cho Khương Thành!

Mấy vị Thần Quân khác, cũng mang tâm trạng y như thế.

Chỉ mong sao được thấy Khương Thành gặp chuyện đen đủi, làm gì có chuyện

nói

đỡ cho hắn?

Nhưng nếu như không giải thích, đám người trước mặt này sắp coi bọn họ thành

cùng một nhóm với Khương Thành rồi, coi bọn họ thành chỗ dựa vững chắc sau

lưng Khương Thành, như thế thì phiền phức lắm.

Lư Vương nhìn đông ngó tây, đột nhiên nhìn thấy, có người nào đó vẫn ngồi

nguyên như cũ đằng sau đám đông.

Sau đó hắn ngạc nhiên mừng rỡ mà bật dậy.

“Ai ấy nhỉ, Phạm Lôi Đạo Tôn, ngươi giải thích cho bọn họ đi.”

“Ta?”

Phạm Lôi Đạo Tôn vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, thậm chí hắn còn không nhịn

được mà tự chỉ vào chính mình, lộ ra vẻ mặt bối rối, mông lung mờ mịt.

“Đúng, chính là ngươi!”

Thích Vương cũng vỗ tay liên tục.

“Ngươi nói cho bọn họ lai lịch của tên tiểu tử này đi.”

Ngay sau đó, tất cả đám người Thượng vị Tinh quân và Tiên quan nhất phẩm

trước

mặt hắn, đều quay đầu nhìn về phía hắn.

“Phạm Lôi, chẳng lẽ tên tiểu tử này là do ngươi sai khiến?”

“Rốt cuộc là có chuyện gì, còn không mau thành thực khai hết những gì ngươi

biết ra?”

“Khá lắm, hóa ra ngươi mới là người xúi giục ở đằng sau!”

Đối mặt với sự bao vây và tấn công của mấy trăm đôi mắt không có thiện ý, với

tư cách là một Tiên quan nhị phẩm, Phạm Lôi Đạo Tôn cảm thấy chuyện này,

con

mẹ nó hoang đường hết sức.

Tên tiểu tử này đã từng giết chết hai vị Chí Tôn của Thần Lôi Tư bọn ta đó!

Ta với hắn có huyết hải thâm thù, không đội trời chung đấy được không hả?

Ta chỉ mong một giây sau hắn nổ tung ngay tại chỗ, ta còn bức thiết hơn các

ngươi ấy!

Sao ta lại có thể cùng một nhóm với hắn được chứ?

Đúng là nằm không cũng trúng đạn, ngồi im ở trong nhà, họa từ trên trời đổ

xuống mà.

Hắn xua tay lia lịa, lớn tiếng biện bạch để chứng minh mình “trong sạch”.

“Chư vị hiểu nhầm rồi, ta căn bản không hề có tí giao tình nào với tên Khương

Thành này cả, ngược lại quan hệ còn cực kì tồi tệ ấy chứ…”

Hắn vừa nói như thế, sắc mặt mọi người mới nguôi giận đi một chút, cũng hòa

hoãn hơn nhiều.

Nhưng bản thân Thành Ca thì không nhịn được nữa rồi.

“Phạm Lôi lão huynh à, ngươi như thế này là không trượng nghĩa rồi đúng

không?”

“Tám mươi ngàn năm trước ở Thiên Đan Tư, ngươi nói như thế nào?”

“Lúc đó ngươi còn xưng huynh gọi đệ cơ mà, còn cảm kích ta không thôi, bây

giờ

quay đầu cái đã quên hết rồi à?”

Hắn thuận tay biến ra một điếu thuốc rồi búng búng.

Hắn còn cố ý bày ra vẻ mặt đầy thất vọng mà thở dài.

“Sớm biết thế này, thì năm đó đã không bán lô bảo vật đó cho ngươi, thật là

khiến người ra đau lòng mà!”

Trên thực tế, hắn cũng không dám chắc tám mươi ngàn năm này, Thần Lôi Tư

đã có

ai kiểm hàng chưa.

Chỉ cần kiểm qua một lần là sẽ biết bọn họ bị mắc lừa rồi.

Nhưng sau khi Phạm Lôi Đạo Tôn nhìn thấy hắn, nhưng lại không lập tức giận

đỏ

mắt xông qua chỗ hắn, thế chắc là… vẫn chưa bị làm sao.

Quả nhiên, sau khi Phạm Lôi Đạo Tôn nghe thấy hắn nhắc đến bí bảo “Tín

Hương”,

lập tức kinh sợ.

Hắn quả thực chưa kiểm hàng.

Mấy năm nay cũng không gặp phải trận chiến đấu nào giải quyết không nổi,

“Tín

Hương” quý báu như thế, sao có thể lãng phí dễ dàng như vậy được chứ?

Lần giao dịch năm đó, hắn luôn cảm thấy mình đã chiếm được một món hời

siêu to

khổng lồ của Khương Thành.

Cảm kích thì không có chuyện cảm kích.

Chủ yếu là lo hắn lỡ miệng nói ra, nhỡ đâu vẫn còn hàng, lại đem đi bán cho

những Tiên quan khác thì phải làm sao?

Như thế thì “Tín Hương” của hắn không còn quý hiếm nữa rồi.

Ôm tâm trạng như thế, hắn vội vàng cười gượng hai tiếng.

“Ha ha ha, Khương Thủ tọa chớ trách mắng, đây chẳng phải là ta lâu ngày

không

gặp, nên đùa với ngươi chút ấy sao!”

Hắn chủ động xông lên, còn thân thiết vỗ vỗ vai Khương Thành.

“Sao ta có thể quên được ngươi chứ!”

Hắn vừa làm như thế, đã khiến tất cả những người khác choáng váng luôn.

“Phạm Lôi, ý của ngươi là sao?”

“Hóa ra ngươi thực sự đã câu kết với tên tặc tử này…”

“Tặc tử cái gì?”

Lần này không đợi mọi người vây đánh, Phạm Lôi Đạo Tôn đã ngắt lời bọn họ.

Hắn trịnh trọng nâng tay lên, lớn tiếng nói: “Xin cho phép ta chính thức giới

thiệu với các ngươi, vị đạo hữu Khương Thành này, chính là Thủ tọa Tiên quan

của Thiên Đan Tư!”

“Thân phận và phẩm giai của hắn, không hề thấp kém hơn bất kỳ ai trong các

ngươi đâu!”

“Hắn không chỉ có tư cách bước lên Tử Ngọc Đài, thậm chí hắn còn có thể ngồi



vòng bên trong!”

“Cho nên, bốn kẻ lúc nãy muốn đuổi hắn xuống đài… hoàn toàn là mắt mù.”

Hắn vừa dứt lời, tất cả những Tiên quan cao giai còn đang bận mắng nhiếc hắn

lúc trước đều mắt chữ a mồm chữ o, chết lặng không nói nên lời.

Thậm chí ngay cả Thu Vũ Tuyền đang giả bộ liệt mặt, không quan tâm chuyện

gì,

cũng vừa hoảng hốt vừa kinh ngạc.

Có chút không tiêu hóa nổi thông tin đến một cách đột ngột này.

Còn những Tiên quan trung cấp và cấp thấp ở dưới đài, đã bùng nổ lần nữa.

Cái gì?

Phạm Lôi Đạo Tôn vừa nói cái gì cơ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK