Một thân uy áp cấp đạo tôn của Cung Tình bao phủ.
Thần sắc của nàng vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng sự vui mừng hay giận dữ đều
hiện rõ trên mặt con người uy nghiêm này.
“Tuấn Soái Chí Tôn từ nay sẽ là thái thượng Cung chủ, có quyền lực chí cao
của Băng Cung, đây là quyết định cuối cùng, bất kì ai cũng không được chống
đối.”
Nhìn thấy mọi người hình như vẫn có ý định phản đối, Cung Tình lại nói thêm
một câu.
“Nếu ai không phục thì có thể làm kẻ địch của ta.”
“Ta không đồng ý.”
Lâm Tinh Chí Tôn và Lam Diệu Chí Tôn còn chưa mở miệng phản kháng,
người nói lời đó đã từ phía xa đằng sau bay tới.
Trong lòng Khương Thành tự hỏi ai mà đáng gờm thế, không giữ thể diện cho
cả Cung chủ?
Nhìn cho rõ thì thấy người đến có phát ra ánh sáng kim loại, cơ thể màu đỏ,
nhưng lại chẳng có cảm giác cứng cáp, ngược lại lại giống như những gợn sóng
nước lăn tăn.
Hắn tu luyện “Vũ Cực Cửu Tiên Quyết” là chuyện dễ hiểu đối với các tộc ở
Nguyên Tiên giới.
Vừa nhìn đã nhận ra đây là một thanh niên Thạch tộc với những vết lỗ chằng
chịt trên mặt.
Thạch tộc không có kim mạch khí hải, thần hồn cũng không giống với Nhân
tộc, nhưng khi tu luyện vẫn cần tiên lực và linh lực như nhau, tiến giai theo từng
bước một.
Nhìn thấy Thạch tộc đã “tiến hóa” đến mức độ cao như vậy, có lẽ cũng là cảnh
giới Đạo Tôn rồi.
“Đàm Sa Đạo Tôn!”
Những môn đồ của Băng Cung lần lượt thi lễ.
“Tham kiến phó Cung chủ.”
“Tham kiếm Đàm Sa phó Cung chủ.”
Đến cả Cung Tình cũng chủ động đi đến hỏi một tiếng.
“Đàm Sa Đạo Tôn, ngươi xuất quan rồi?”
“Hừ.”
Tuy trên gương mặt đỏ lòm đó không có biểu cảm, nhưng ai cũng có thể cảm
nhận được sự không vui của vị Đạo Tôn đó.
Hắn hừ lạnh một tiếng.
“Nếu ta còn không xuất quan, chỉ e Băng Cung đã không còn chỗ đứng cho ta
nữa rồi.”
Cung Tình tự nhiên cũng hiểu vì sao hắn lại không vui.
Đối với những người khác, nàng chẳng bõ công đi giải thích.
Nhưng vị Đàm Sa Đạo Tôn này lại là một trong hai Đạo Tôn duy nhị ở Băng
Cung.
Năm đó vì để lôi kéo thêm đồng minh, không biết nàng đã khuyên nhủ không
biết bao nhiêu lần, đằng sau đó cũng bỏ ra không ít sự cố gắng.
“Thực lực của Tuấn Soái Chí Tôn không thể dựa vào vẻ bề ngoài mà phán đoán
được, hắn có sức chiến đấu mà chúng ta không thể nào tưởng tượng ra nỗi, hơn
nữa hắn còn có…”
“Đủ rồi!”
Đàm Sa Đạo Tôn sao có thể nghe lọt tai mấy lời kiển này.
“Thái thượng Cung chủ?”
Theo như hắn thấy, Cung Tình đang cố ý nói quá để dát vàng lên mặt hắn.
“Đường đường là một Đạo Tôn như ta mà chỉ mới là phó Cung chủ, một Chí
Tôn như hắn mà đã là thái thượng Cung chủ rồi? Ngươi vứt ta đi đâu rồi? Vứt
những người khác của Băng Cung đi đâu cả rồi?”
“Thế này là đang sỉ nhục ta sao?”
Cung Tình lắc đầu liên tục.
“Ngươi hiểu lầm rồi, sự gia nhập của Khương… Tuấn Soái hắn chính là để cho
Băng Cung chúng ta tiến lên thêm mấy nấc thang, không có ý sỉ nhục ngươi.”
“Ha, đúng là càng nói càng vô lí mà.”
Không những chỉ có Đàm Sa Đạo Tôn, những người khác ở hiện trường nghe
xong cũng chau mày.
Sự gia nhập của một Chí Tôn có thể khiến cho một tông môn có Đạo Tôn tiến
thêm một bước sao?
À không, là tiến lên thêm cả mấy nấc thang.
Người không biết còn tưởng là kết bè với Thiên Đế nữa kìa.
“Ta không cần biết, dù sao thì ta cũng không đồng ý để hắn làm thái thượng
Cung chủ gì đó.”
Giọng nói của Đàm Sa Đạo Tôn cứ như những hòn đá lăn một cách trầm lắng
nhưng nhìn những đường nét hoa văn màu đỏ trên người hắn không ngừng
chuyển động cũng có thể nhìn ra được cảm xúc bây giờ của hắn mãnh liệt ra
sao.
Thậm chí hắn còn không cho Cung Tình có cơ hội khuyên răn, mà lại phát tiết
lên chính bản thân Khương Thành không hề khách khí.
“Hắn là cái thá gì chứ?”
“Đừng nói là trên cơ ta, cho dù có ngang vai ngang vế với ta thì ta cũng đã thấy
bị sỉ nhục rồi.”
“Người này mới nhập môn hôm nay, nhất định phải thông qua khảo nghiệm
trùng trùng, lập được công lao, đạt được đủ công trạng, nhận được sự công nhận
của ta và những trưởng lão khác.”
“Nếu không thì đừng nghĩ đến gì cả.”
Những Chí Tôn khác ở bên cạnh dù cảm thấy lời này tuy không được lọt tai
nhưng cũng lần lượt gật gù.
Bởi vì mọi người cảm thấy đây mới đúng là tư thái nhập môn chân chính.
Nhìn thấy Đàm Sa Đạo Tôn đang ở trước mặt chỉ thẳng vào mũi mình, Khương
Thành dự định sẽ dạy cho hắn một bài học về lễ giáo trước.
Nhưng sau khi trải qua một loạt những nghĩ suy thấu đáo, hắn nghĩ vẫn không
nên làm khó Cung quân sư xa cách lâu năm giờ mới gặp lại.
Đây suy cho cùng cũng là người mà nàng kéo về.
Nhưng mà bản thân Cung Tình lại nhịn không được.
Nhìn thấy Đàm Sa Đạo Tôn phẫn nộ như vậy với Khương chủ công, nàng cảm
thấy tên phó Cung chủ này đúng là chán sống rồi.
Trước kia nàng đã nhìn thấy người làm chuyện tương tự như thế, và chẳng ai có
thể sống được quá ba phút.
Sao trước đây bản thân mình lại không phát hiện ra hắn ngốc đến vậy chứ?
“Đàm Sa, bỏ tay ngươi xuống.”
“Chú ý thân phận của ngươi.”
Giọng điệu của nàng nhanh chóng lạnh lại, khí tức phát ra bốn bề cũng lạnh hơn
rất nhiều.
“Ngươi nói cái gì?”
Đàm Sa Đạo Tôn còn không biết mình đang ở ranh giới giữa sự sống và cái
chết, lại còn tức giận hơn.
“Ngươi lại bảo ta phải chú ý thân phận sao?”
Hắn chỉ thẳng vào mặt Khương Thành mà không chút nghĩ suy, rồi chỉ lại vào
mình.
Giống như đây là chuyện nực cười nhất trên đời.
“Nghe ý câu này giống như kiểu ta còn thấp hơn hắn một bậc vậy.”
Cung Tình gật đầu.
“Không những là ngươi, mà ngay cả ta cũng thấp hơn hắn một bậc nữa.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong hiện trường đều ngây ra, im như thóc.
“Ha! Ha ha ha ha ha!”
Đàm Sa Đạo Tôn ngước mặt cười to, hắn bị chọc đến tức cười luôn rồi.
“Cung Tình!”
Mấy năm nay, đây là lần đầu tiên hắn gọi tên Cung Tình.
“Trước đây ta vẫn luôn xem trọng ngươi, cảm thấy tuy thực lực của ngươi
không thể coi là xuất chúng, nhưng đầu óc nhạy bén lại không ai bì kịp, là
người mà ta cam tâm ở sau.”
“Hôm nay đã thấy hóa ra ngươi còn ngu xuẩn hơn cả người bình thường.”
“Hắn là cái gì của ngươi? Chẳng lẽ là đạo lữ lúc trước của ngươi?”
“Ngươi tốt xấu gì cũng đến cảnh giới Đạo Tôn rồi, lại còn tình thân ý thiết như
vậy nữa hả?”
“Nhưng mà đó thì liên quan gì đến ta?”
Hắn khua tay múa chân, thử kích động cảm xúc của những người khác.
“Liên quan gì đến bọn ta?”
“Băng Cung này không phải là Băng Cung của mỗi một mình ngươi, là của tất
cả chúng ta.”
“Ngươi lôi ruột gan phèo phổi gì của ngươi ra cho hắn là chuyện của ngươi,
đừng đùa giỡn với cả Băng Cung.”
Màn trình diễn kích động này của hắn cuối cùng cũng thành công.
Rất nhiều những môn đồ khác ở hiện trường đều cảm thấy hắn đã nói ra được
những lời mà bản thân mình muốn nói.
Cung Tình vốn cũng chẳng bận tâm mấy lời chế giễu không chút kiêng nể nào
của hắn.
Chỉ bình tĩnh nói: “Quyết định của ta sẽ không thay đổi.”
Thái độ cứng nhắc của nàng như vậy khiến mọi người đều phải chau mày.
Thế này cũng quá cố chấp rồi phải không?
Người mới đến này rốt cuộc đã cho Cung chủ uống phải thuốc mê gì rồi?
Mà Đàm Sa Đạo Tôn cũng chẳng chịu lùi bước, lựa chọn đối lập gay gắt.
“Có hắn thì không có ta, có ta thì không có hắn.”
“Bây giờ ta nói như vậy đó, đừng nói gì đến thái thượng Cung chủ, nếu giữ
người này ở lại Băng Cung thì ta sẽ rời khỏi nơi này ngay lập tức.”
Nghe thấy câu này, bọn người Lâm Tinh Chí Tôn thở phào nhẹ nhõng.
Bọn họ khuyên không nỗi Cung chủ, nhưng thái độ của Đàm Sa Đạo Tôn kiên
quyết như vậy, Cung chủ cũng không thể không suy nghĩ lại chút nào.
Một bên chỉ là một Chí Tôn quen biết khi xưa lâu ngày gặp lại, một bên là một
Đạo Tôn phải trải qua vất vả khổ sở vô vàn mới lôi kéo về được, đối với Cung
chủ mà nói như đại thụ chọc trời.
Bất kì ai cũng biết nên chọn ai rồi.
Cung Tình cũng biết.
Thế là nàng hờ hững nói: “Vậy ngươi đi đi.”