thuận lợi tiến vào Tiên Cực đại lục.
Gia Vương đích thân dẫn đường ở phía trước, mặt mũi lớn lắm.
Suy cho cùng thì ngoại trừ Phi Tiên môn ra cũng có tông môn nào có được đãi
ngộ như vậy đâu.
Khương Thành ở trong đoàn người lén triệu tập đám người Ngộ Sơn, Trường
Dương, Diệu Du và Lăng lại.
Tiện tay bố trí một kết giới di động, vẻ mặt nghiêm túc mở hội nghị cấp cao.
“Không được lơ là mất cảnh giác.”
Đám người Trường Dương, Trường Linh và Diệu Du mang vẻ mặt run sợ.
“Ý của Khương chưởng môn là… Hám Thiên cung không có lòng tốt gì?”
Khương Thành nghiêm nghị gật đầu.
“Bọn họ đang ấp ủ một âm mưu lớn hơn, rất có khả năng là dụ dỗ chúng ta đến
đại bản doanh rồi mới giết.”
Phịt phịt!
Lăng bị chọc cười ngay tại chỗ.
Tỷ có ý định này lúc nào chứ?
Nếu thật sự có cái ý định này thì năm đó lúc ở Thiên Cung ngươi đã chết rồi có
biết chưa?
Ngộ Sơn lại càng sụp đổ hơn.
Sư tôn ngươi lúc bàn bạc riêng đứng đắn như vậy, nhưng không thể mang luôn
cả đương sự là Hám Thiên Cổ Thánh cũng ngăn cách bên trong chứ?
Chúng ta nói chuyện cơ mật này trước mặt nàng có khác nào bô bô lớn tiếng
đâu chứ?
Thành ca nhìn Lăng với vẻ mặt không vui.
“Ngươi cười gì chứ?”
Tay trái Lăng đưa lên che khoé miệng, tay phải thì lắc lắc: “Đâu có gì, chỉ là đột
nhiên nhớ đến một chuyện vui thôi.”
Thành ca lườm một cái: “Một chuyện trọng đại như vầy mà, nghiêm túc một
chút cho ta, lần này ca không đùa với ngươi!”
Lăng chỉ gật đầu liên tục: “Được được được, ta nghiêm túc!”
Lúc phía Khương Thành đang thương nghị ở bên này, bên Ngự La thánh địa bên
kia cũng đã bắt đầu hành động.
“Phi Tiên môn đã tiến vào Tiên Cực đại lục rồi.”
Vô Đường Thánh Chủ đột nhiên đứng dậy, giọng điệu có phần kích động.
“Cá cắn câu rồi!”
Những trưởng lão khác trong điện lại càng kiểu mài dao xoèn xoẹt, hưng phấn
vô cùng.
“Không những chỉ có Khương Thành, toàn bộ cao tầng hạch tâm của Phi Tiên
môn đều có cả.”
“Quá tốt rồi, chuyện này đúng là dâng đến tận cửa cho chúng ta một mẻ bắt gọn
mà.”
“Thánh Chủ đỉnh phong không thể đến những đại lục khác thật bức chết ta
được, bây giờ cuối cùng đã có thể không cần phải kiêng kị gì mà ra tay với tên
tặc tử đó rồi!”
Bản thân Nguyên Ly Thánh Tôn không thể ra tay, nhưng có thể khẽ thao túng
chỉ đạo một cách tỉ mỉ.
“Khương Thành nhất định phải sống.”
“Bí quyết Vạn Tượng Luân Chuyển đó vẫn còn trên người hắn.”
“Ngộ sơn và mấy đệ tử của hắn đều phải sống sót, bọn họ có khả năng đã có
được chân truyền từ Khương Thành.”
“Những người còn lại thì không được chừa lại ai cả, toàn bộ đều phải bị tiêu
diệt.”
Năm Thánh Chủ đỉnh phong trong điện lũ lượt gật đầu vâng dạ.
Sau đó mang theo tám mươi Thánh Chủ dốc toàn lực xuất động, khí thế hừng
hực giết ra ngoài.
Loại cao thủ kiểu như bọn họ đi đường tất nhiên rất nhanh.
Sau một khắc đã đến gần đội ngũ của Phi Tiên môn.
Vô Đường chưởng môn hạ lệnh một tiếng, tám mươi Thánh Chủ chia thành sáu
hướng khác nhau bao vây lấy kín lấy trước sau trái phải các ngã lui của Phi Tiên
môn.
Còn năm Thánh Chủ đỉnh phong cũng lựa chọn tập kích vào ba hướng.
Mọi người của Phi Tiên môn còn đang đi đường ngon lành, đột nhiên trời đã
đen kịt, cát bay mịt mù.
Chìm trong áp lực tập kích nặng nề, thánh giới mang theo đạo như từng tầng
từng lớp mây đên, khiến rất nhiều đệ tử đều thấy đau đầu hoa mắt, suýt chút ngã
xuống khỏi hư không.
“Là ai vậy?”
Gia Vương dẫn đường ngay phía trước biến sắc, còn tưởng là có người muốn
đánh lén thành viên của Hám Thiên cung như hắn nữa.
Cảm nhận được khí tức ở xung quanh, một Thánh Chủ cũng là đỉnh phong như
hắn chỉ cảm thấy tính mạng không ổn rồi.
Ngay lập tức liền mở thánh giới, tế ra binh khí.
“Ai mà lại to gan như vậy….”
“Khặc khặc khặc…”
Giọng cười điên cuồng từ bốn phương tám hướng truyền đến, thân hình của tám
mươi Thánh Chủ và năm Thánh Chủ đỉnh phong bao trùm xuống như từng đáng
ma thần uy khắp thiên địa.
“Đương nhiên là Ngự La thánh địa bọn ta rồi!”
“Khương Thành, cái tên tặc tử nhà ngươi cuối cùng cũng đã đến rồi, hôm nay
Phi Tiên môn của ngươi sẽ chết không chỗ chôn thây…”
“Giết giết giết!”
Một đám Thánh Chủ vừa định giết thì Vô Đường chưởng môn và đại hộ pháp
Vô Sanh lại đột nhiên hô lên.
“Dừng!”
“Dừng tay lại!”
Hai người không những cản những người khác lại, còn hốt hoảng thu lại binh
khí và thánh giới.
Nguyên nhân chẳng có gì khác, bọn họ đã phát hiện ra Gia Vương.
Đây là một trong số những nhân vật quan trọng của Hám Thiên cung.
Đột nhiên tập kích giết chết hắn, vậy tiếp sau đó Ngự La thánh địa chắc chắn sẽ
bị báo thù.
Dựa theo phong cách của Hám Thiên Cổ Thánh, đến lúc đó có lẽ một người của
Ngự La thánh địa cũng đừng mong sống sót.
“Đây… Gia Lê trưởng lão, sao ngươi lại ở đây?”
Những trưởng lão thánh địa khác cũng nhanh chóng thu tay lại, bầu trời lại lần
nữa trở nên trong xanh.
“Sao ngươi lại đi cùng với Phi Tiên môn rồi?”
Gia Vương vừa mới cảm thấy bị kinh sợ, lúc này cả gương mặt muốn khó chịu
bao nhiêu thì có bấy nhiêu, giọng điệu cũng trở nên ác liệt.
“Sao ta lại không thể ở đây chứ?”
“Ta đi cùng ai còn phải được sự cho phép của các ngươi hả?”
“Không có không có…”
Vô Thương Thánh Chủ liền cười bồi xua tay.
“Hiểu lầm, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
“Bọn ta đến đánh Phi Tiên môn, không ngờ ngươi cũng ở hiện trường.”
“Vậy sao?”
Toàn bộ sự giận dữ trong đầu Gia Vương lập tức biến mất.
Hắn còn lo không ai đến đối phó Khương Thành nữa kìa.
Chẳng qua bây giờ Hám Thiên Cổ Thánh ở trong trận, lần này nếu đối phó với
Phi Tiên môn há chẳng phải là đến cả Cổ Thánh cũng cùng công kích luôn sao?
Chuyện này hoàn toàn là tìm cái chết mà!
Thế là hắn chỉ có thể ho nhẹ một tiếng.
“Khụ, các ngươi không được động vào Phi Tiên môn.”
Chi ít là bây giờ không thể động được.
Chờ đến lúc Hám Thiên Cổ Thánh không có thì tùy ý các ngươi muốn làm gì thì
làm.
Đến lúc đó, thậm chí ta có thể vì các ngươi mà phất cờ hiệu hô hào nữa.
Chỉ là những lời nói đằng sau đấy hắn cũng không thể nói ra, thậm chí đến cả
truyền âm cũng không dám, để tránh bị nắm cán.
Đám cấp cao Vô Đường và Vô Sanh đều khẽ biến sắc.
Hám Thiên cung không phải từ trước đến nay đều không can dự vào sự day dưa
của bất kì tông môn nào, cũng không thèm bận tâm những tông môn khác sẽ ra
sao ư?
Sao lại lộ diện bảo hộ cho Phi Tiên môn rồi?
Chuyện này thật ngược với lẽ thường quá!
Lẽ nào, Hám Thiên cung và Phi Tiên môn là một nhà?
Khi những Thánh Chủ đỉnh phong có suy nghĩ này, nội tâm nhất thời trầm lặng.
Bọn họ thậm chí còn bắt đầu đoán những chiến tích liên hoàn của Khương
Thành ở Thương Lan đại lục có phải do Hám Thiên Cổ Thánh làm dấy sóng lên
ở đằng sau không.
Nếu như là vậy, vậy thì Ngự La thánh địa đã trêu vào kẻ địch không nên trêu
rồi.
“Dám hỏi… Phi Tiên môn và Hám Thiên cung có quan hệ gì?”
Trong lòng Gia Vương nói có quan hệ quái gì chứ, chỉ có thù oán thôi biết
chưa?
Nhưng ở trước mặt Lăng, hắn chỉ có thể thật thà nói ra tình huống bên ngoài.
“Phi Tiên môn vào Tiên Cực đại lục, từ nay về sau sẽ khai tông lập phái ở Phù
Du hải.”
“Cái gì?”
“Phù Du hải?”
Toàn bộ hơn tám mươi Thánh Chủ đều kinh hô lên.
“Đó là địa bàn của Hám Thiên cung đấy!”
Nếu như lời này không phải Gia Vương nói ra, vậy chắc chắc sẽ bị bọn họ xem
như là một trò cười rồi.
Phi Tiên môn lại dám xây dựng trên địa bàn của Hám Thiên cung, chuyện này
có nghĩa là gì?
Trong lòng mọi người đã dậy sóng ngút trời.
“Được rồi, được rồi, không phải các ngươi rất muốn ra tay sao?”
Khương Thành chờ bọn họ thương lượng xong sẽ đến giét mình kia, cuối cùng
đã không thể nghe lọt được nữa.
Không phải là đến để gây thù sao, sao sát khí lại ngày càng mất rồi?
“Ngự La thánh địa chứ gì, ta chính là Khương Thành, sơn đã biết các ngươi sẽ
qua đây rồi.”
“Bắt đầu đi, ca đã chờ không được nữa rồi!”