tức giận đến mức thất khiếu bốc khói.
Mà đại tế tư vừa được mười lăm tế tư cố gắng hết sức kéo trở về từ quỷ môn
quan nghe được câu nói này sau khi hồi phục lại được chút ý thức, suýt nữa đã
thật sự đột ngột chết đi.
Cũng may hắn là cao thủ cấp Đạo Thần, mạng rất cứng.
Nhưng sức cắn trả của chú ấn vừa rồi quá mãnh liệt, mặc dù hắn còn sống,
nhưng lại trông có vẻ như gần đất xa trời.
Chưa nói đến việc bay lên phun vào mặt Hồn Tổ, ngay cả việc đơn giản như
đứng dậy hắn cũng không làm được.
“Đại tế tư!”
Các tộc nhân Vu tộc ở bên ngoài vô cùng kích động.
“Ngươi vẫn còn sống, quá tốt rồi!”
“Hu hu hu, Thượng Thiên rủ lòng thương xót…”
Nhưng mười lăm tế tư bên trong tiếp tục giúp hắn giữ mệnh, sắc mặt của bọn họ
lại rất nặng nề.
Lần này đại tế tư bị thương quá nghiêm trọng, nếu không nghỉ ngơi điều dưỡng
mấy chục tỷ năm e là sẽ không khá hơn.
Mà lúc này, đột nhiên một tế tư sợ hãi hét lên, bật dậy.
“Nguy rồi! Vu đồ bên kia!”
Tiếng hét này của hắn, làm cho tất cả mọi người đều hoảng sợ.
“Tộc trưởng!”
“Tiêu rồi, phải làm sao bây giờ?”
“Tộc trưởng còn đang rèn luyện trong Vu đồ, thường cách một khoảng thời gian
đều cần đại tế tư ở bên ngoài giúp đỡ chỉ dẫn, nếu không nàng sẽ bị lạc đường ở
bên trong!”
“Trong chúng ta, ai cũng không có được sự cho phép của Vu đồ, không thể thao
túng bảo vật này. Hiện tại đại tế tư cũng bị thương nghiêm trọng, phải làm thế
nào mới tốt đây?”
“Thời gian một dài, tộc trưởng có thể sẽ gặp phải bất trắc!”
Tộc trưởng?
Trong lòng Thành ca khẽ động.
“Tộc trưởng mà các ngươi đang nói đến, không phải là Lam Đề đó chứ?”
Các tế tư của Vu tộc không trả lời hắn, ngược lại còn trừng mắt nhìn hắn.
Không phải chỉ vì đại tế tư bị cắn trả nặng nề, mà còn bởi vì ngay từ đầu bọn họ
đã có lòng thù địch với Khương Thành.
Nhưng mà bọn họ không trả lời, có người khác trả lời.
“Khởi bẩm chủ thượng, tộc trưởng của Vu tộc quả thật tên là Lam Đề!”
Vừa rồi Hư đã phạm sai lầm lớn, cảm thấy cần phải cọ chút hảo cảm.
Để tránh sau này Khương Thành có việc hay không có việc gì cũng sẽ làm bản
thân một bộ.
“Ta đã để ý đến yêu nữ đó từ lâu rồi.”
Hắn rất tự cho mình là thông minh khi xem Lam Đề là kẻ thù của Khương
Thành.
Bởi vì vừa rồi đám người tế tư và đại tế tư đều tràn đầy lòng thù địch với
Khương Thành, rõ ràng là vì yêu nữ đó ‘mê hoặc’ sau lưng mà.
“Nữ nhân này phiêu bạt đến Vu tộc trước khi Nguyên Tiên Giới được tổ chức
lại, lúc đầu tu vi của nàng thấp đến mức vô lý, thậm chí nàng còn không bằng
Địa Vu cấp thấp nhất.”
“Nhưng thiên phú của nàng vẫn tạm được, cộng thêm may mắn chết tiệt không
biết từ đâu đến, trong buổi lễ đánh thức Vu Đồng, không ngờ lại lấy được Chí
Thượng Vu Đồng trước nay chưa từng có, trực tiếp được bầu làm tộc trưởng
mới…”
“Chờ đã.”
Khương Thành không khỏi cắt ngang cuộc nói chuyện không dứt của hắn.
“Chí Thượng Vu Đồng là cái gì?”
Lời nói này của hắn khiến mười mấy tế tư gần đó cũng hơi kinh ngạc.
Người này ngay cả Vu Đồng cũng không biết?
Vốn dĩ bọn họ còn thật sự cho rằng khế ước chú ấn vừa rồi thật sự là do
Khương Thành làm ra, bây giờ nghe qua thì hình như không phải vậy.
“Vu Đồng tương đương với Hồn Nguyên của chúng ta.”
Hư có thâm niên dày dặn, vốn có rất nhiều hiểu biết.
“Thứ Vu tộc nghiên cứu là lực Minh Minh trong thiên địa, thế giới bọn họ nhìn
thấy khác với thế giới của chúng ta.”
“Và nếu muốn nhìn thấy nhiều hơn, vậy thì cần phải có một đôi mắt tốt có thể
nhìn xuyên qua sương mù.”
Đôi mắt mà hắn đề cập đến, không phải là thị giác theo nghĩa thông thường, mà
là liên quan đến cảnh giới đặc biệt.
“Hóa ra là như thế.”
Khương Thành chợt hiểu ra.
“Vậy thì Chí Thượng Vu Đồng là cảnh giới cao nhất?”
“Hừm! Đương nhiên cảnh giới cao nhất là Chí Thượng Vu Đồng!”
Các tế tư gần đó không khỏi hừ lạnh.
“Trước tộc trưởng Lam Đề, bọn ta có thể có được Vu Đồng cao nhất cũng là
Phá Vọng, Vô Cấm, Cực Minh, nhưng so với Chí Thượng Vu Đồng, những thứ
này kém hơn một cấp.”
“Hừ, nói cái này với hắn làm gì?”
“Hắn chỉ là một tay ngang mà thôi!”
“Đúng vậy, vừa rồi còn tưởng hắn mạnh mẽ như thế nào, không ngờ thậm chí
hắn còn không hiểu được lẽ thường của Vu tộc chúng ta.”
“Nếu như không có hắn, tộc trưởng Lam Đề đã hoàn mỹ rồi.”
“Đúng đó…”
Khương Thành không khỏi cau mày.
“Lam Đề thế nào? Vừa rồi nghe các ngươi nói rằng nàng đang ở bên trong Vu
đồ gì đó, lại là tình huống gì?”
“Không liên quan đến ngươi!”
Tất cả các tế tư của Vu tộc đều nhìn đi chỗ khác, từ chối trả lời.
Điều này khiến Thành ca cảm thấy không thể giải thích được.
Não của đám Vu tộc này bị hỏng rồi đúng không?
Trước đây chính mình đã từng đắc tội với bọn họ sao?
Hắn lại không biết rằng, việc này thực sự xảy ra vì Lam Đề.
Trở thành tộc trưởng của Vu tộc, không có gia quy kỳ lạ nào là khóa phong tình,
yêu không được cưới.
Chỉ là, Vu tộc không tin quỷ thần, có một sự sùng bái trời và đất vô cùng điên
cuồng.
Đối với bọn họ, trời đất đã ban tặng cho bản thân tất cả mọi thứ, là nguồn sức
mạnh.
Bọn họ thờ phụng điều này, đương nhiên cũng vô cùng xem trọng điều này.
Thậm chí bọn họ còn sử dụng Vu thuật để tạo ra hai thần trụ trời đất làm vật tổ
ký thác.
Sau khi Lam Đề có được Vu Đồng chí cao, nhận được sự bầu chọn thống nhất
từ trên xuống dưới Vu tộc, đại tế tư và các tế tư cũng vô cùng kỳ vọng vào
nàng.
Nhưng trong buổi lễ thừa kế tộc trưởng tiếp theo, thế mà nàng không vượt qua
được thần trụ trời đất mà hầu như mỗi tộc nhân Vu tộc đều có thể vượt qua.
Đối với Lam Đề, thực ra đây là một kết quả đương nhiên.
Nàng đã bị diệt tộc từ rất lâu rồi, cô đơn một mình lưu lạc ở bên ngoài.
Ngoại trừ khoảng thời gian ở cùng Khương Thành, những lúc khác nàng chỉ có
thể dựa vào chính mình khi đối mặt với sương gió, mưa tuyết trong tu luyện
giới.
Ngay cả sau khi tìm thấy Vu tộc, vì cảnh giới quá thấp, nàng đã sống cô lập
trong một thời gian dài.
Mãi cho đến khi đánh thức Vu Đồng nàng mới được xem trọng.
Muốn một người như vậy tin tưởng và thờ phụng tất cả những gì mình có là do
trời đất ban tặng, sao có thể chứ?
Trong nội tâm nàng vẫn luôn phản đối những nghi lễ không cần thiết của Vu tộc
không liên quan đến chiến đấu.
Chỉ là không nói điều đó ra mà thôi.
Chí Thượng Vu Đồng đã mang đến cho nàng một đôi mắt có thể phá vỡ mọi sự
hư vọng, thiên phú này quá nghịch thiên.
Cuối cùng, nàng bị Minh Đồng cưỡng ép bầu làm tộc trưởng.
Nhưng cũng bắt đầu từ ngày đó, nàng dần bị nội tộc chỉ trích.
Là tộc trưởng, thế mà lại không tin tưởng và thờ phụng vào cội nguồn trời đất,
điều này khiến cho rất nhiều người của Vu tộc không thể hiểu được, càng không
thể chấp nhận được.
Nếu đổi thành một người khác, e rằng sẽ bị xem là dị đoan, trực tiếp bị trục xuất
khỏi Vu tộc.
Để giải quyết vấn đề này, đại tế tư và các tế tư đã nghĩ ra vô số biện pháp, hy
vọng có thể giải quyết được ‘bệnh’ của nàng.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Nhưng bọn họ cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch.
Sau nhiều lần ‘hội ý’, bọn họ tổng kết ra một cái tên xuất hiện thường xuyên
nhất - Khương Thành.
Khương Thành của Phi Tiên Môn!
Mỗi khi cái tên này được nhắc đến, một tộc trưởng mới có tính cách vô cùng
điềm đạm sáng suốt, trong đôi mắt sẽ xuất hiện những màu sắc khác nhau.
“Khương Thành là tâm ma của nàng.”
“Là nguyên nhân nàng không thể vượt qua thần trụ trời đất.”
Cuối cùng đại tế tư và các tế tư đã đi đến kết luận nhất trí này.
Sau một thời gian, thậm chí bọn họ còn bí mật đi ra ngoài để dò hỏi tung tích
của Khương Thành, nhưng đáng tiếc là lúc đó Thành ca vẫn còn đang ở trong
Thiên Đạo không gian, chưa xuất sơn.
Bọn họ tìm kiếm Thành ca, thực ra không phải vì muốn giết hắn.
Nếu vậy thì rất có thể Lam Đề sẽ hận Vu tộc, đừng nói là tin tưởng thờ phụng
cội nguồn trời đất, thậm chí sẽ không có lòng trung thành với Vu tộc.