Cơ thể hoàn toàn mới vừa được ngưng tụ của hai người lại bị phá hủy lần nữa.
Nhưng điều bất ngờ là, hai viên kim cương kia giống như chỉ là một ảo ảnh, nó
không hề bị ảnh hưởng bởi sự bao trùm của kiếm đạo.
Hai tên U tộc cũng hoàn hồn sau cú đả kích này.
Nhìn thấy Khương Thành không thể giết được mình, hai người này lại ầm ĩ lên.
“Thù hôm nay, ngày sau ắt báo!”
“Bọn ta sẽ nhớ kỹ ngươi, đợi đó…”
Thành ca cười khì: “Đừng có đợi chứ, bây giờ trực tiếp báo thù luôn đi, chẳng
phải đỡ rắc rối hơn à?”
Hắn suy đoán, rất có thể hồn lực và tiên lực của đối phương dung hòa với nhau,
vậy nên cái viên “kim cương” kia mới có được một vài đặc tính thần kỳ.
Thế là ca này lại tiếp tục tung ra kiếm đạo thập tam trọng.
Đồng thời, thần hồn cũng phát động công kích.
Lần này cả hai đòn tấn công tiến hành đồng bộ, cuối cùng cũng đã có hiệu quả.
Dưới sức nghiền ép kép của thiên hồn và kiếm đạo, hai viên “kim cương” kia
không còn nơi nào để trốn.
Sau một tiếng rít đầy chói tai, lớp bóng trên bề mặt của viên kim cương mờ dần,
sau đó vỡ tan thành bột.
Hai tên tộc nhân của U tộc cũng mất mạng ngay tại chỗ.
Mông Thuần đứng ở phía sau đã ngu người luôn rồi.
Hắn và tộc nhân U tộc cũng từng giao đấu, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt
nhìn thấy có người có thể giết chết cái chủng tộc này.
Hơn nữa còn giết nhanh đến thế!
Quả nhiên, chỉ cần Khương chưởng môn ra tay thì lúc nào cũng ổn hết.
Nhưng trên thực tế, bản thân Khương Thành lại chẳng hài lòng chút nào.
Ở trong mắt hắn, hai tên này chỉ thuộc hàng thứ Thánh Chủ đỉnh phong mà thôi.
Với cảnh giới Thánh Tôn hiện giờ của bản thân, lại phải dùng tới nguyên thuật
rồi cả Linh ý, cuối cùng xuất luôn công kích thần hồn mới có thể bóp chết được
hai cái tên này.
Hiệu suất thấp quá đi mất.
Dẫu có tiêu diệt hai tên Thiên Thần thì cũng không nên chậm như thế chứ?
Và sau một hồi như thế, hai người trẻ tuổi một nam một nữ ở phía sau cuối cùng
đã phá được vây chặn của “Thái thượng hóa đạo”.
Dưới sự thao túng của cái gọi là Ngự Thiên thuật, lực thiên địa hóa thành hai
mũi tên lấp lánh ánh vàng đánh thẳng tới.
Khương Thành vung kiếm lên đỡ, vậy mà lại không đỡ nổi.
Khí đạo kèm theo Thái Ngư kiếm giống như một lớp cửa sổ giấy, trực tiếp bị
xuyên thủng.
Ngay sau đó, hai mũi tên kia đâm thẳng vào màn chắn tiên lực của hắn.
Dưới tình thế nguy cấp, Khương Thành chỉ có thể thúc giục Linh ý, phát động
công kích ý thức với đối phương.
Tính thử quấy nhiễu tấn công của bọn họ.
Nhưng chuyện kỳ lạ lại xảy ra lần nữa.
Đối phương lại không có biển ý thức, Linh ý của hắn hoàn toàn không tìm được
mục tiêu công kích.
Hiển nhiên đây là một chuyện rất hoang đường.
Một sinh linh mà mất đi ý thức của chính mình, vậy chẳng phải sẽ trở thành cái
xác biết đi sao?
Lẽ nào… ý thức của bọn họ giấu ở trong viên kim cương tinh hạch kia?
Khương Thành lập tức thay đổi phương hướng tấn công sang viên kim cương
nọ.
Và lần này, Linh ý của hắn vẫn quay về tay không.
Bởi vì viên kim cương này được tạo thành từ hồn lực và tiên lực, tựa như một
toà thành thép, vô cùng cứng rắn.
Nếu chỉ dùng công kích ý thức thôi thì làm sao mà đâm xuyên nó được?
Biển ý thức của bọn họ không giống với những người khác, hoàn toàn chẳng có
công sự phòng ngự, chỉ có thể tạm thời dựa vào chi viện bên ngoài là đạo tâm
để chống đỡ ngăn cản một chút thôi.
“Cái U tộc này cũng nhiều trò đấy chứ!”
Khương Thành bày tỏ đúng là sống lâu rồi thì cái gì cũng thấy.
Cái tộc này cứ giống như con nhím vậy, chẳng tìm được chỗ nào để ra tay cả.
Mà lúc này, màn chắn tiên lực của hắn cũng đã bị phá vỡ.
“Cẩn thận!”
Bên tai truyền đến tiếng hét gấp gáp của Mông Thuần Thánh Chủ.
Kèm với đó là vẻ mặt thành công trót lọt của hai người ở đối diện kia.
Chỉ thấy hai mũi tên kia quả nhiên đã cắm trên người của Khương Thành.
Nhưng cảnh tượng máu bắn tung tóe trong dự đoán lại không hề xuất hiện.
Chỉ thấy trên người Khương Thành cũng lóe lên ánh vàng rực rỡ, hai mũi tên
giống như băng tuyết gặp phải mặt trời chói chang, hóa thành hơi khí ngay tại
chỗ.
Nhìn hai làn khói kia, cả bốn người ở trong nhà cũng ngu người.
“Sao lại như thế chứ?”
Đôi nam nữ trẻ tuổi kia hét lên khó tin.
Đến cả bản thân Thành ca cũng cảm thấy lần này mình sai lầm rồi, có khi lại
phải bị giết thêm một lần nữa.
Mặc dù Thần thể của hắn đã được cường hóa trong lôi kiếp của Thánh Tôn,
nhưng còn lâu mới đến mức có thể làm lơ mọi công kích.
Lúc trước trải qua nhiều trận đại chiến như thế, cũng không phải hắn chưa từng
bị giết.
Nhưng thật không ngờ, lúc đối mặt với tấn công của U tộc, Thần thể lại có tác
dụng vượt trội như thế.
“Hóa ra đây mới là câu trả lời chính xác!”
Khương Thành lập tức phản ứng lại.
Ngay sau đó, hắn thúc giục trái tim Thần trong cơ thể của mình, sử dụng lực
thiên đã lâu không dùng đến.
Sau khi rời khỏi Thiên giới, hắn cũng chẳng dùng sức mạnh này là mấy.
Nguyên nhân rất đơn giản, đối mặt với Thánh Chủ và Thiên Thần cùng cấp, lực
thiên chẳng làm đả động được gì đến thánh giới của đối phương cả.
Còn về công kích nguyên thuật, hắn dùng thánh giới của bản thân cũng đã có
thể đỡ được rồi, chẳng cần dùng lực thiên chi cho long trọng.
Vậy nên ý nghĩa không lớn lắm.
Nhưng lần này, tình hình lại không giống như thế.
Hai tia điện màu tím mạnh mẽ bổ xuống.
Dựa vào thực lực của hai người ở đối diện, tia điện bình thường chắc chắn có
thể nhẹ nhàng tránh né.
Nhưng lúc này đây, đối mặt với công kích của lực thiên, hai người giống như bị
đặt buff giảm tốc vậy, hứng trọn một đòn.
Tia điện màu tím kêu răng rắc, tiên thể của hai người không hề chịu thương tổn
gì quá nặng.
Nhưng viên kim cương tinh hạch trong cơ thể của cả hai thì đã bị mạnh tay kéo
ra bên ngoài.
Kim cương vừa thoát ra, tiên lực lập tức mất đi sức sống, mềm nhũn ngã xuống.
Bề ngoài của tinh hạch bị quấn bởi từng dòng ánh sáng điện.
Hai ảo ảnh bay ra từ trong tinh hạch, nhưng vẫn không thể thoát khỏi trói buộc
của lực thiên.
Ảo ảnh kia tràn đầy đau khổ, tiếng hét kinh hãi vang vọng khắp nơi, còn đâu cái
sự huênh hoang oai phong lúc trước nữa chứ.
“Tha mạng!”
“Tha mạng với!”
“Bọn ta không dám nữa…”
Khương Thành vốn định trực tiếp tiêu diệt bọn họ.
Nhưng sau khi suy nghĩ thì thấy, giữ hai tên này lại vẫn còn một ít tác dụng.
Thế là hắn thao túng lực thiên, bọc hai viên kim cương kia kín mít không một
kẽ hở.
Sau đó sử dụng thuật luyện khí hệ thống, luyện chế ra một cái hộp đặc biệt để
làm bình chứa và khóa hai viên kim cương được lực thiên cuốn chặt vào bên
trong.
Khi cất xong xuôi mới phủi phủi tay.
“Được rồi, đại công cáo thành!”
Mông Thuần ở đối diện cũng đã ngu người luôn rồi.
Dẫu cho bản thân hắn vô cùng tự tin về Khương chưởng môn, nhưng một loạt
thao tác nãy giờ có phải hổ báo quá rồi không?
Thủ đoạn quỷ dị như thế, U tộc khó đối phó đến thế, lấy một chọi bốn luôn, mà
hắn giải quyết dễ dàng vậy á?
Hơn nữa lại còn dùng cách giải quyết khác nhau nữa chứ, muốn thắng kiểu gì
thì thắng kiểu đó
“Khương chưởng môn, hùng phong của ngươi vẫn không hề thua kém so với
năm xưa, thắng nhẹ nhàng hết sức luôn!”
Thành ca lắc tay: “Cái tộc này vẫn khá là đặc biệt đấy.”
Nếu như không phải hắn có Thần thể và lực thiên thì trận chiến này quả thực
khá là phiền phức.
“Khương chưởng môn, ta phải phê bình ngươi hai câu đấy nhé!”
Mông Thuần lớn tiếng sửa lại câu của hắn: “U tộc ở trước mặt người khác thì
đúng là rất đặc biệt, nhưng ở trước mặt ngươi đó chẳng phải chỉ là cục bột có
thể tùy tiện vân vê vò nặn à?”
“Nhìn thấy ngươi, bọn chúng không cúi đầu vái lạy mà lại còn ngu ngốc đánh
trả, đúng là có mắt không tròng, không biết thức thời…”
Khương hôn quân hưởng thụ một tràn tâng bốc của gian thần, sau đó thỏa mãn
gật đầu.
“Ngươi nói cũng có lý lắm, ta khiêm tốn tiếp nhận lời khuyên, tiếp thu phê
bình.”
Mông Thuần hiểu được ý hắn nên lại làm thêm một tràn tâng bốc Khương
chưởng môn khiêm tốn.
“Được rồi, những chuyện khác để sau hẳn nói, bây giờ ngươi mang theo hai cái
xác này, theo ta đến thương hội Nhược Bàn.”