Vừa rồi một lần xung kích ý thức thì trực tiếp dẫn đi Cổ Thánh lớn mạnh hơn,
dễ nhận thấy vô cùng không bình thường.
Tuy nhiên, lúc này cũng không còn bao nhiêu thời gian cho Khương Thành tiếp
tục ngẫm nghĩ nữa.
“Lão tổ!”
Tiếng gào thét thảm thiết lộ ra sự tuyệt vọng nồng nặc.
Định Kỷ Thánh Tôn và Nạp Ma Thánh Tôn, cứ như đã bị gió sương gặm nhấm
vô tận năm tháng, cả người cũng sắp hóa thành gió rồi.
Trong giây phút vừa rồi, bọn họ còn ôm nỗi mong đợi Trục Vân Cổ Thánh giết
chết Khương Thành trong phút chốc.
Chỉ cần Khương Thành chết đi, không chừng chúa tể lại thay đổi thái độ đấy
chứ?
Kết quả đâu từng nghĩ rằng, đường đường Cổ Thánh lại bị Thánh Tôn giết
ngược.
“Không…”
“Điều này không phải thật đâu!”
Đối với bọn họ, ngày này hoàn toàn chính là ngày lật đổ mọi thứ.
Bỗng nhiên Hư Vương và môn phái bậc nhất, một trong những tập đoàn thế lực
hàng đầucủa Ngọc Nhai chi nhãn vốn đang yên lành lại bị hủy hoại trong chốc
lát.
Kể cả tính mạng của bản thân bọn họ cũng nguy khốn.
“Chạy!”
Đám người Nạp Ma Thánh Tôn căn bản không có dự tính chiến đấu.
Nhưng đám người Ý Trang và Hình Di đã ngắm vào bọn họ từ lâu rồi.
“Chạy? Chạy được sao?”
Đệ tử Phi Tiên môn cũng nhanh chóng giết sang đám trưởng lão Trục Vân tông
như Định Kỷ và Định Phong.
Lão tổ bị giết, Định Kỷ và Định Phong mất đi chỗ dựa, cũng không thể kiên
cường nữa.
Vừa bỏ trốn, vừa điên cuồng xin tha.
“Dừng tay!”
“Có gì hãy nói đàng hoàng, thật ra bọn ta không có ác ý…”
Đám người Đan Thái và Tần Sướng vung vẫy binh khí, thúc đẩy huyền văn
nhanh chóng chặn đứt đường lui của những người này.
“Bọn ta cũng không có ác ý mà!”
“Ha ha ha, bọn ta là đến để giúp các ngươi mà, giúp người làm niềm vui…”
“Vừa rồi chẳng phải ngươi còn mời bọn ta giúp đỡ sao? Bây giờ bọn ta đang
thỏa mãn yêu cầu của các ngươi đấy.”
“Ngươi! Các ngươi!”
Đỉnh Kỷ Thánh Tôn tức sủi bọt mép, nhưng chỉ phút chốc thì đã bị chìm ngập
trong oanh kích của căn nguyên, cũng không còn cơ hội mở miệng nữa.
Còn một mặt khác, Hình Di và Ý Trang vì lấy lòng Khương Thành, cũng ra tay
với đám người Nạp Ma Thánh Tôn.
Nào ngờ, Thành ca vốn còn định đích thân động thủ.
Nhưng hết cách, thực lực hai bên chênh lệch quá xa, hiện giờ hắn cũng không
còn cơ hội xen vào.
Sau mấy chục giây ngắn ngủi thì trận chiến đấu này chấm dứt bằng Trục Vân
tông và sáu Hư Vương kia triệt để bại vong.
“Đúng là không dễ dàng mà!”
Khương chưởng môn lau mồ hôi vất vả cần cù không tồn tại trên trán, trên mặt
toàn là cảm khái.
“Hiện nay Trục Vân tông bị diệt, Phi Tiên môn chúng ta luôn sống đầu đường
cuối chợ cuối cùng cũng đã có nơi đặt chân.”
Mọi người tại hiện trường tỏ ra vẻ cạn lời.
Người không biết, còn tưởng rằng Phi Tiên môn lang thang mấy trăm triệu năm
ở ngoài nữa chứ.
Hơn nữa chỗ nào không dễ dàng hả?
Khương Thành mặc kệ trong lòng bọn họ oán thầm như thế nào.
“Trục Vân Cổ Thánh bị giết, vị trí Hư Đế của hắn cũng đã trống ra.”
“Ta dự tính đề cử một tấm gương Tiên giới tài đức vẹn toàn tiếp nhận vị trí này,
các ngươi có ý kiến gì nào?”
Các Tiên cạnh sân, nhất là mười tám Hư Vương kia vốn vẫn rất có ý nghĩ về vị
trí này.
Bây giờ bọn họ nghe thấy hắn chủ động nêu lên, đâu thể không ước đoán được
thánh ý của hắn.
Hiện nay Phi Tiên môn dọn sang nơi này, không thể nào không có vị trí phụ.
Hình Di Hư Đế lập tức lớn tiếng phối hợp: “Ta đề nghị để Phi Tiên môn phái
người ngồi vị trí này!”
“Vị trí này, chỉ có môn đồ của Phi Tiên môn mới có tư cách!”
Thành ca cố tình tỏ vẻ khó xử.
“Như vậy không tốt lắm chăng, Phi Tiên môn là người của chính ta, nếu truyền
ra ngoài chẳng phải sẽ bị người khác nói ta làm việc thiên vị sao?”
Ý Trang Hư Đế dùng sức lắc đầu.
“Khương chưởng môn, thế thì ta phải phê bình ngươi vài câu rồi. Người có tài
nên được công nhận, không nên vì đó là người thân của mình mà kiêng kỵ, điều
này mới là công chính công bằng thật sự!”
Các Hư Vương khác cũng xôn xao hùa theo.
“Không sai, với thực lực và nội tình của Phi Tiên môn, tuyệt đối xứng đáng với
vị trí Hư Đế.”
“Nếu như môn đồ của quý môn phái cũng không thể ngồi, thế thì những người
khác càng không có tư cách rồi.”
“Hơn nữa ta thấy đệ tử nào của quý môn phái đều có tài có đức tài năng nổi bật,
chắc chắn có thể mang cảnh tượng mới đến cho Ngọc Nhai chi nhãn…”
Những lời nói này khiến đám người Đan Thái và La Viễn cũng chịu phục.
Vẫn là Khương chưởng môn biết thao tác.
Giết chết một Hư Đế, cướp đi vị trí của đối phương, bây giờ còn làm đến nỗi
giống như cái đích mà mọi người cùng hướng tới vậy.
Dưới ‘yêu cầu mãnh liệt’ của mọi người, cuối cùng Khương chưởng môn chỉ
đành chấp nhận lời đề nghị của bọn họ một cách ‘bị ép’.
“Nếu các ngươi nhất trí đề cử Phi Tiên môn, vậy ta cũng chỉ đành thuận theo ý
của mọi ngươi.”
“Tránh các ngươi nói ta xử sự không công bằng.”
“Điều đó là chắc chắn mà!”
Các Hư Đế và Hư Vương vỗ lồng ngực bày tỏ, nếu ngươi không chọn người của
Phi Tiên môn, thì bọn ta tuyệt đối không đồng ý.
Lúc này Thành ca mới nhìn về phía Kỷ Linh Hàm.
“Vị trí Hư Đế này, cứ để ngươi ngồi vào vậy.”
Đám người Tần Sướng và La Viễn đều nở nụ cười đầy mặt, trong mắt bọn họ,
Kỷ sư tỷ ngồi vị trí này là lẽ đương nhiên.
Cho dù thực lực thân phận hay là uy vọng, nàng đều đáng là người được chọn
của Phi Tiên môn.
Thế nhưng Hàm muội lại lắc đầu, đồng thời còn khoác lấy tay của Khương
Thành.
“Vẫn là để Lâm Ninh làm đi, ta còn muốn giúp ngươi quản lý môn phái, cứ ở
nguồn suối cũng không thích hợp.”
Hả việc này?
Lại từ chối rồi ư?
Các Tiên nhân bên cạnh đều hơi nghi ngờ phải chăng mình đã nghe nhầm
không.
Còn có người có thể từ chối vị trí Hư Đế?
Nhưng các đệ tử Phi Tiên môn lại hiểu rõ trong lòng.
Xem ra Kỷ sư tử không muốn xa Khương chưởng môn nữa.
Quả nhiên, Lâm Ninh cũng quyết đoán lắc đầu, sau đó khoác vào một tay khác
của Khương Thành.
“Ta còn dự tính đi du lịch bên ngoài, vị trí phụ cũng không thích hợp ta, vẫn là
để Sư tôn ta làm vậy.”
Mạc Trần liên tục mỉm cười xua tay.
“Không không không, lão phu cũng không thích hợp.”
Vị trí Hư Đế tiếp xúc lực pháp tắc ở khoảng cách gần, quả thực có lợi ích cực to
với tu luyện.
Nhưng trong mắt một người quyết chí muốn làm lão gia gia theo bên người như
hắn, đi theo Vị diện chi tử Khương Thành này mới là sự lựa chọn càng thỏa
đáng hơn.
Sau cùng vị trí Hư Đế này ngươi đẩy ta nhường, rơi vào người của La Viễn.
Hắn cũng không bằng lòng lắm.
Nhưng không còn cách nào khác, vì bày tỏ sự tôn trọng với vị trí Hư Đế, Phi
Tiên môn thế nào cũng phải phái một người được chọn có đủ trọng lượng.
Cuối cùng Khương Thành trực tiếp cưỡng chế hạ lệnh, ép hắn chấp nhận.
Sau khi La Viễn nhậm chức, Phi Tiên môn cũng suôn sẻ tiến vào chiếm giữ
Đông Trúc đảo ở gần nguồn suối nhất.
Chỗ này là địa bàn của Trục Vân tông trước kia, động thiên diệu cảnh không
hơn không kém. Dù khí tiên nguyên hay hơi thở căn nguyên đều là trình độ bậc
nhất của cả Ngọc Nhai chi nhãn.
Hiện nay chính thức trở thành nơi dừng nghỉ mới của Phi Tiên môn.
Mà trong khi bọn họ thu xếp ổn thỏa, Tộc quần và các môn phái lớn của tứ
châu, cũng biết được chuyện xảy ra vào mấy ngày này.
Trục Vân Hư Đế và sáu Hư Vương dưới trướng đều chết, trong một đêm Trục
Vân tông tan tành mây khói, Hư Đế mới nhậm chức.
Hàng loạt tin tức này vén lên sự chấn động to lớn tại nguồn suối thứ nhất.
Mà điều khiến bọn họ kinh ngạc nhất vẫn là thân phận của Khương Thành.
Một người có thể tùy ý bổ nhiệm Hư Đế, không nào mà bọn họ không coi trọng.
Ban đầu ba Hư Đế và mười mấy Hư Vương khác của Ngọc Nhai chi nhãn nhìn
thấy La Viễn nhậm chức còn tính làm điều gì đó.
Nhưng sau khi biết được thân phận của Khương Thành thì bọn họ đã tức khắc
thay đổi thái độ.
Ngay từ đầu bọn họ đã chạy tới Đông Trúc đảo bái kiến, bày tỏ thiện ý của
mình.