Hết cách, chuyện năm ấy hắn làm quả thực quá lớn.
Cho dù là Thiên tộc hay là Tiên tộc cũng rất có tiếng.
Bốn Thánh địa khó công đánh nhất, một cái là năm vị Thiên giai thập nhị trọng
liên thủ tiêu diệt.
Một cái bị Thu Vũ Tuyền hủy đi.
Còn một cái coi như là bị hắn xử đẹp.
Nếu như không có chiến tích đó của hắn thì khi Thiên tộc đối mặt với sự tiến
công toàn diện của Tiên tộc bốn mươi triệu năm trước không chừng sẽ sụp đổ
trước rồi.
Làm gì có cục diện chuyển bại thành thắng như hôm nay.
Từ phương diện này có thể nói, lời tiên tri vẫn rất đúng, hai “Thần thai” thật sự
thay đổi thế cục của thế giới này.
Nhưng mà sau lần này hắn trở lại quyết liệt với vương triều Nguyệt Hoàng, còn
làm vô số người không kịp trở tay nữa.
Thiên tộc bên này vốn là to tiếng mắng nhiếc.
“Hắn điên rồi sao?”
“Chả có gì lạ cả, năm ấy ta đã nói không phải người mình rồi, các ngươi còn
không tin.”
“Từ đầu đến cuối hắn đều không thật lòng đứng về phía chúng ta, nếu không
sao đánh trận còn đòi thù lao chứ?”
“Ta biết ngay mà, dị tộc không nuôi được, căn bản là không đáng dựa.”
“Cũng không thể nói vậy được, Thu Vũ Tuyền đâu giống vậy.”
“Hắn có thể sánh được với Thu thần nữ sao? Hắn chẳng qua là nhờ thanh kiếm
ấy, giờ không còn thanh kiếm ấy nữa thì hắn chẳng là gì cả.”
“Khụ khụ, lần này hắn có thể giết hai vị thân vương của vương triều Nguyệt
Hoàng, thực lực vẫn không thể xem nhẹ được…”
“Cũng vậy thôi, chờ khi chúng ta tiêu diệt Tái Nguyên thánh địa, ra tay một
phát phái đại một Thiên giai thập trọng là có thể diệt hắn rồi.”
“Hắn sẽ hối hận vì lần xung động này.”
Đủ loại nghị luận, quở trách như vậy ngập tràn hậu phương và tiền tuyến.
Đến cả Đế hoàng và quốc sư đang vây công ở Tái Nguyên thánh địa cũng
không thể yên.
“Tên Khương Thành sao lại làm ra chuyện như vậy?”
Tinh Diệu Hoàng vẫn luôn xem trọng Thành ca đầy vẻ khó tin.
Tinh U quốc sư lạnh lùng nói: “Chẳng có gì kì lạ cả, ta sớm đã nói rồi, hắn là
Ma thai, là kẻ địch lớn nhất của chúng ta.”
Là một quốc sư Nguyệt Hoàng như Phạm Lôi, hắn muốn nói vài lời cho Thành
ca.
Suy cho cùng thì hắn cũng đã ghi danh chỗ Thành ca.
Nếu đổi lại là trước kia thì chắc chắn sẽ lớn tiếng phản bác.
Nhưng bây giờ thấy mấy người này sắc mặt u ám, chỉ có thể nuốt ngược lời trở
lại, tránh để bị nhắm vào.
Nguyệt Ảnh Hoàng lại không hề nổi trận lôi đình.
Người tổn thất lớn nhất lần này là hắn, tâm thái lại bình tĩnh lạ thường.
“Con người Khương Thành này ta từng nghiên cứu qua, không nói ngoài sức
chiến đấu quỷ dị ra thì bản thân hắn cũng khác với những người khác.”
“Ồ?”
Tinh Diệu Hoàng hứng thú nhìn hắn.
“Nguyện nghe nói.”
“Lập trường của hắn không cố định, vừa không đứng bên Thiên tộc mà cũng
không đứng bên Tiên tộc, giống như hoàn toàn dựa vào tâm trạng mà hành sự
vạy.”
Nguyệt Ảnh Hoàng thờ ơ nói: “Hoặc là vì hắn đến từ dị giới nên không có một
thiên hướng nào về Thiên tộc hay Tiên tộc cả.”
Tinh Diệu Hoàng bất giác cười: “Vậy theo như thế thì hắn không được xem là
kẻ địch của chúng ta, nhưng cũng không phải người mình rồi?”
Phạm Lôi liền tranh thủ chen vào tìm chút cảm giác tồn tại.
“Đúng đúng đúng, Khương Thành không phải kẻ địch của chúng ta. Hắn ở
ngoài sự tranh chấp của chúng ta, có thể xem hắn như người ngoài mà lơ đi.”
“Hoàn toàn không cần để ý đến hắn mà.”
Từ sâu trong lòng, hắn cũng đang thầm mắng chửi.
Khương Thành à Khương Thành, tên tiểu tử nhà ngươi đi ể còn bảo ta đến chùi
đít, không thể nhịn một bước trời yên biển lặng sao?
Lão phu hôm nay vì ngươi mà nói mấy lời, ân tình này ngươi phải khắc ghi,
tương lai ngươi phải trả đó.
“Hừ! Nguyệt Hoàng quốc sư, lời ngươi thế là sao?”
Tinh U quốc sư cười lạnh.
“Hắn đâu có phải là ẩn sĩ ngoài cuộc gì đấu, hắn càng giống như xem trận đại
chiến diệt tộc này như vụ làm ăn buôn bán hơn.”
“Trước đây các ngươi lầm tưởng hắn là người của mình, có những kì vọng
không thực tế với hắn chỉ vì hắn vừa hay xuất hiện ở Thiên tộc, lại tiếp nhận vụ
làm ăn với các ngươi mà thôi.”
“Nếu như hắn xuất hiện ở bên phía Tiên tộc, nhận vụ làm ăn với Tiên tộc thì
sao?”
“Đừng quên hắn sớm đã giết hai nguyên sĩ bộ hạ của ta rồi, món nợ này ta đến
nay vẫn chưa tính với hắn.”
Phạm Lôi liền giải thích cho Thành ca: “Tiểu tử đó tuy không có lập trường rõ
ràng, nhưng vẫn có nguyên tắc, ngươi hiểu lầm rồi.”
“Chỉ cần không đắc tội với hắn thì thật ra hắn cũng rất dễ nói chuyện.”
“Hai nguyên sĩ thủ hạ của ngươi chạy đi truy sát hắn, đổi thành ai cũng sẽ đánh
trả lại mà.”
“Đừng chọc giận hắn, đừng đối địch với hắn, thật ra chút chuyện cũng sẽ không
có đâu, tên tiểu tử đó ta hiểu rất rõ.”
Hắn quả thật vẫn rất có tiếng nói.
Nghĩ đến ban đầu khi hắn ở Thần Lôi Tư ở Thiên Cung, vừa mới bắt đầu đã đối
đầu với Thành ca.
Lúc đó hắn bị đủ loại thuốc hại thảm.
Nhưng sau đó hắn thật lòng rồi, vừa kết bạn đồng hành đi Đạo Tuyệt Chi Địa,
Thành ca thậm chí còn thầm giúp hắn mấy lần.
“Nguyệt Hoàng quốc sư, nghe ngữ khí của ngươi chắc ngươi với Khương
Thành rất thân nhỉ?”
Tinh U quốc sư nhìn đăm chiêu vào hắn, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
“Nhưng theo như ta biết thì các ngươi chỉ gặp qua có một lần thôi mà nhỉ, sao
ngươi lại hiểu hắn được chứ?”
“Ta…”
Phạm Lôi suýt chút toát mồ hôi lạnh.
Ôi vãi, bản thân không cẩn thận nói ra nhiều lời không cần thiết vậy rồi, suýt
chút lộ hết thân phận người xuyên không.
“Ngươi, ngươi nói cái quái gì thế?”
“Ta thân là quốc sư, vừa nhìn đã thấu tính cách một người lạ lắm sao?”
“Hay cho một quốc sư của Tinh U, lẽ nào ngươi còn nghi ngờ ta với hắn cấu kết
không bằng, ngươi có tâm địa gì thế hả?”
“Được rồi được rồi.”
Tinh Diệu hoàng liền cắt ngang.
“Hai vị không cần tranh cãi, bây giờ ngoại trừ tiêu diệt Tái Nguyên thánh địa ra
thì cần bàn xem sau này đối đãi với Khương Thành thế nào.”
“Không có gì đáng để bàn cả.”
Nhật Thực Hoàng vẫn chẳng có lời nào từ từ đứng lên.
“Trận đại chiến này không ai có thể yên ổn đứng ngoài được.”
“Cho dù ai là kẻ chiến thắng cũng không thể chịu được cảnh ở nơi mình có một
mối họa tiềm tàng như vậy được.”
“Hắn muốn thoát ra khỏi hai tộc, vậy hắn cần phải có thực lực áp chế hai tộc.”
Hắn từ trên nhìn xuống Phạm Lôi, bĩu môi khinh thường lạnh lẽo.
“Hắn có không?”
Phạm Lôi rất muốn nói hắn không chừng có thật đấy.
Lão huynh à, bây giờ ngươi còn cảm thấy Thu Vũ Tuyền là một thần nữ không
gì không làm được.
Nhưng ở kỷ nguyên thứ ba bọn ta, Thu Vũ Tuyền vẫn luôn bị tiểu tử đó áp chế
đấy.
Nhưng hắn vừa rồi suýt chút gây ra nghi ngờ nên bây giờ cũng không dám nói
thêm gì.
Mà nhìn thấy hắn nói không nên lời, Nhật Thực Hoàng lại trực tiếp ra quyết
định.
“Hắn còn chưa có tư cách để chúng ta không dám trêu vào hắn.”
“Sau khi xử lí xong Tiên tộc thì ta sẽ đích thân đến Phi Tiên minh dạy dỗ hắn,
diệt trừ triệt để mối họa tiềm tàng này.”
“Tinh Diệu Hoàng, Nguyệt Hoàng quốc sư, các ngươi có thể nhẫn nhịn không
ra tay với hắn, nhưng ta thì chẳng có gì phải kiêng kị cả.”
Vào lúc hắn đưa ra quyết định bên này thì Thành ca đã về lại Phi Tiên minh.
Do lần trước úc Thiên tộc đi sang có duy trì sự khắc chế nên nơi đây vẫn chưa
gặp phải tập kích chiến hỏa gì.
Sự thay đổi có chăng chỉ là số người từ sáu trăm ngàn người lúc trước tăng lên
đến hơn hai triệu.
Một mặt là do nhiều người quen đến, mặt khác cũng có một vài Tiên tộc đến để
tránh chiến hỏa, xem nơi đây như cảng tránh gió.
“Khương chưởng môn!”
Nhìn thấy Khương Thành trở về, đám người Mạch Phong và Thiên Lâm vui
mừng khôn xiết.
Giống như tìm được tâm phúc vậy.
“Cuối cùng ngươi cũng về rồi.”
“Còn không trở về nữa là bọn ta không chống đỡ nỗi nữa đâu.”