Là một trong số Thánh tử của Ngự La thánh địa, tuy chỉ là một Thánh Chủ bình
thường nhưng địa vị của hắn không hề thấp hơn các Thánh Chủ đỉnh phong kia.
Bởi vì những người được làm Thánh tử đều là đồ đệ của Nguyên Ly Thánh Tôn.
Vì thân phận cao quý này nên chẳng có ai ở Tiên Cực đại lục dám trêu chọc
hắn.
Khi nhìn thấy hắn, các môn phái bình thường cứ như bắt gặp thiên sứ từ nước
lớn vậy, hèn mọn biết bao, xu nịnh biết mấy.
Nếu làm trái ý hắn, trực tiếp xử tử đồ đệ của đối phương là chuyện rất bình
thường.
Vậy mà cái môn phái cà tàng ở Thương Lan đại lục heo hút này lại cả gan
không ra tiếp đón hắn?
Quả thực đáng chết vạn lần!
Nhưng suy xét đến nhiệm vụ lần này, hắn chỉ có thể tạm thời để bản thân “chịu
ấm ức” một chút.
Dưới sự hướng dẫn của đệ tử dẫn đường, hắn dẫn theo bốn trưởng lão của Ngự
La thánh địa bay vào sơn môn.
Dọc đường đi, nhìn tu vi nhấp nhô không đồng đều của đám đệ tử Phi Tiên
môn, hắn càng cảm thấy khinh bỉ.
“Đến cả mấy kẻ vớ va vớ vẩn cũng thu nhận, đủ để thấy nơi này tệ đến mức
nào.”
“Phi Tiên môn này còn chẳng bằng môn phái tầm trung ở bên Tiên Cực đại lục
ta.”
“Đại lục hẻo lánh nên nát vậy đấy!”
Chê bai cả quãng đường, cuối cùng hắn cũng vào tới chính điện của Phi Tiên
môn.
Phát hiện Khương Thành không dẫn đầu đoàn cấp cao cung kính chờ đợi mình
ở cổng đại điện, trái lại còn ngồi chễm chệ trên bảo toạ của chưởng môn, chẳng
thèm nhấc mông chút nào, hắn lại cảm thấy cực kì khó chịu.
Vậy là hắn bắt đầu khịa một câu: “Thể diện của Phi Tiên môn các ngươi lớn thật
đấy!”
Thành ca chưa kịp lên tiếng thì Ngộ Sơn đã chớp cơ hội nịnh hót.
“Thể diện của Phi Tiên môn ta lớn là nhờ có sư tôn!”
Đám Diệu Du, Xung Vi bên cạnh cũng lao nhao hùa theo.
“Đúng đấy. Nhớ lại thì vào những ngày đầu thành lập, Phi Tiên môn đã từng lảo
đảo trước gió mưa, may mà có Khương chưởng môn làm cột chống duy nhất!”
“Dưới sự lãnh đạo anh minh của hắn, cuối cùng bọn ta đã từng bước lớn mạnh,
nở mặt nở mày, được đồng đạo ngoại giới kính nể…”
Thiên Hợp và Đoan Phong đang đứng sau lưng Ngộ Sơn cùng tỏ vẻ sụp đổ.
Hai người rất muốn hỏi các ngươi đang làm trò gì đó?
Sao lại không nhận ra đối phương đang giễu cợt mình, lại còn tự khoe khoang
về mình thế?
Rồi lại còn đồng đạo ngoại giới này kính nể các ngươi cơ?
“Khiêm tốn, khiêm tốn nào.”
Thành ca mỉm cười khoát tay, chặn lại sự tự tâng bốc đầy hăng hái của mọi
người.
“Người ta lặn lội đường xa tới đây, đừng làm khách sợ.”
Sau đó hắn cười tủm tỉm với mấy người phía đối diện.
“Nghe nói các ngươi đến từ thánh địa gì đó ở Tiên Cực đại lục?”
Khánh Việt vốn đã khó chịu, suýt thì tức banh xác.
Hắn sầm mặt, gằn từng tiếng: “Là Ngự La thánh địa!”
Nhưng rõ ràng Khương Thành chẳng quan tâm đến chi tiết không quan trọng
này.
“Tên tuổi của ta đã truyền tới tai các ngươi rồi ư?”
“Đúng thế.”
“Chưởng môn quý phái cũng cảm thấy tên tuổi ta vang dội như sấm bên tai
nhỉ?”
Khánh Việt nhướn mày, sao câu này cứ là lạ kiểu gì.
Nhưng nghĩ lại thì chưởng môn Vô Đường Thánh Chủ thực sự rất xem trọng
Khương Thành, bằng không đã chẳng đặc biệt cử mình đích thân tới đây.
“Đương nhiên rồi, tên tuổi của ngươi đã được các trưởng lão phái ta bàn luận rất
nhiều lần.”
“Ha ha ha…”
Thành ca sảng khoái cười lớn.
Nhận tiện còn lắc đầu lia lịa với đám Ngộ Sơn, Trường Dương, Diệu Du, tỏ vẻ
mình bất đắc dĩ lắm.
“Đây chính là điều phiền não khi cực kì nổi tiếng, vang danh quá cũng mệt mỏi
thế đấy.”
“Nhưng có đôi lúc không thể không để lộ thực lực của bản thân, chẳng biết các
ngươi có hiểu được loại sầu não này hay không?”
Đám Ngộ Sơn biết hắn đang làm màu, đương nhiên cũng ngầm hiểu ý nhau mà
hùa theo.
“Chỉ có một mình sư tôn mới gặp phải loại phiền não này.”
“Đến bao giờ chúng ta mới có thể đạt tới cảnh giới theo đuổi những điều bình
thường như Khương chưởng môn đây!”
Mắt mũi mồm miệng của Đoan Phong và Thiên Hợp đều méo xẹo ra.
Trong khoảng thời gian gia nhập Phi Tiên môn, hai người chưa từng tiếp xúc
với Khương Thành ở cự ly gần.
Mãi cho tới hôm nay, cuối cùng họ cũng được chứng kiến phong cách cá nhân
và văn hoá tác phong của đám cao tầng trong tông môn này.
Rốt cuộc cũng hiểu tại sao Phi Tiên môn lại “đặc biệt” như vậy.
“Đủ rồi!”
Rõ ràng là Khánh Việt không bắt kịp nhịp tung hứng của đám người này, hắn
không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục đứng xem diễn trò nữa.
“Bọn ta tới đây là để thông báo cho ngươi…”
Hắn chưa kịp nói dứt câu thì đã bị một Thánh Chủ khác là Vô Hoàn cắt ngang.
“Bọn ta tới để thông báo một tin tốt cho ngươi!”
“Tin tốt gì?” Thành ca có vẻ hứng thú.
“Là thế này đây.”
Vô Hoàn Thánh Chủ cười nói tiếp: “Ngự La thánh địa ta đã nghe nói về chiến
tích vừa qua của ngươi, cảm thấy ngươi là nhân tài hiếm có, thế nên định sẽ
phong ngươi làm hộ pháp thứ năm của thánh địa.”
Những người biết rõ tình hình cụ thể của Ngự La thánh địa là Đoan Phong và
Thiên Hợp đều tỏ ra ngạc nhiên.
Trong cả Tiên Võ châu, ngoại trừ Hám Thiên Cung không thích can dự vào ân
oán giữa các môn phái thì thế lực mạnh nhất chính là sáu Thánh Tôn.
Có thể coi Ngự La thánh địa là một trong sáu thế lực khổng lồ ấy.
Trong năm Thánh Chủ của Ngự La thánh địa, có một vị là chưởng môn Vô
Đường, bốn vị còn lại là các trưởng lão hộ pháp.
Ngũ hộ pháp được xếp trên cả tám mươi bảy Thánh Chủ bình thường, sở hữu
quyền hạn điều phái lực của tông môn, đó là một vị trí khá ghê gớm.
Ấy thế mà lại phong cho tên Khương Thành chưa từng gặp mặt?
“Hộ pháp?”
“Lại là hộ pháp thứ năm?”
Khương Thành nhướn mày, cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai.
“Đúng vậy!”
Khánh Việt mới bị cướp lời thoại ngạo nghễ thét lớn: “Có thể tiến thẳng lên làm
hộ pháp thứ năm của Ngự La thánh địa bọn ta chính là phúc phần ngươi tu được
từ kiếp trước, còn không mau tạ ơn đi?”
Việc cho Khương Thành đảm nhiệm chức hộ pháp thứ năm chính là kế hoạch
do thánh địa nghiên cứu ra.
Vậy thì có thể lừa hắn tới Tiên Cực đại lục một cách danh chính ngôn thuận.
Đến lúc ấy, các Thánh Chủ đỉnh phong sẽ dễ dàng xuống tay với hắn hơn.
Kế hoạch rất hoàn mỹ, nếu là đám Thánh Chủ bình thường như Đoan Phong và
Thiên Hợp, nói không chừng đã mừng như điên mà nhậm chức rồi.
Chung quy lại, từ chức chưởng môn ở một đại lục heo hút trở thành hộ pháp
đứng đầu Tiên Võ châu cũng có thể xem như là một bước lên mây.
Đến khi đó sẽ có Thánh Tôn chống lưng, có các Thánh Chủ đỉnh phong làm trợ
thủ bên người, có mười mấy Thánh Chủ dưới trướng để sai chạy việc, cả đống
các môn phái không hề yếu hơn Kim Hàn tông đều muốn dựa hơi mình.
Đúng là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống.
Chỉ tiếc rằng kẻ họ đụng phải lại là Khương Thành.
Ca bị chọc cười mất rồi.
Cứ tưởng đối phương hâm mộ nên mới đến bái kiến chưởng môn một đại phái
là hắn, ai dè quanh quẩn hồi lâu lại thành sắc phong cho mình.
Vậy ra mình mới là phiên bang man di xa xôi?
“Ta không nghe lầm chứ? Tại sao các ngươi lại muốn dành một chuyện tốt như
vậy cho ta vậy?”
Khánh Việt không nhận ra đối phương đang nói kháy, lại còn tưởng người ta
đang vui mừng khôn xiết.
“Hừ, ngươi biết là tốt.”
Hắn hất cằm, dửng dưng nói: “Còn không mau theo bọn ta tới Tiên Cực đại lục
để tiếp nhận sắc phong chính thức?”
Dù sao nếu Khương Thành qua đó, hắn không còn đường sống nữa đâu.
Thánh tử này chẳng buồn diễn trò, không muốn tỏ vẻ tôn trọng tên “hộ pháp rẻ
tiền” này nữa.
Khương Thành vẫn chẳng đứng dậy mà chỉ như cười như không, nhìn xuống
chỗ hắn.
“Ca là chưởng môn, không tự hạ mình đâu.”
“Nhưng thấy các ngươi thiếu hộ pháp như vậy, lại còn khát khao cầu hiền tài, ta
sẽ giúp ngươi giải quyết nhu cầu cấp bách này.”
Dứt lời, hắn chỉ vào Ngộ Sơn Thánh Chủ ở bên cạnh.
“Đây là đại trưởng lão của Phi Tiên môn ta, xét về thân phận thì dư sức làm hộ
pháp cho các ngươi.”
“Vì mối giao hảo hữu nghị giữa hai phái, hãy để hắn làm chức hộ pháp thứ năm
gì đó thay ta.”