Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không phải Khương Thành tự nhận bản thân có “kế hay” thì đại quân này

chưa kịp ra khỏi cửa đã loạn cào cào lên rồi.

Mất đi con át chủ bài Cổ Thánh, đối với rất nhiều người thì giống như mất đi trụ

cột vậy.

Những cảm xúc khủng hoảng và bất an nhanh chóng tràn lan, hoàn toàn quật

ngã ý chí chiến đấu của bọn họ.

Bây giờ sở dĩ các đại tông môn và quần tộc còn đi theo hắn, ngoài vì sự ràng

buộc của Phi Tiên môn và ba Thánh Tôn ra thì còn một nguyên nhân lớn khác

nữa, đó là Cung Tình cũng xuất chinh đi theo đoàn quân.

“Diệu kế?”

“Lẽ nào Cung quân sư đã giúp Khương minh chủ nghĩ ra được kế sách gì hay để

đánh địch rồi à?”

“Xem tình hình, cũng có thể là thật đấy.”

“Đúng lắm, Cung quân sư không hề phản đối việc xuất chinh, chắc chắn là có

đạo lý!”

Liên tưởng đến những lời đồn tốt về Cung Tình khi trước, trái tim của mọi

người cũng dần bình tĩnh trở lại.

Nghĩ lại cũng phải, Phi Tiên môn, Băng cung và Vu tộc đều cùng nhau xuất

chinh kia mà.

Khương Thành đâu thể nào cố ý hại chết người mình được nhỉ?

Trong số bọn họ thậm chí có rất nhiều người bắt đầu suy đoán xem rốt cuộc là

mưu kế tinh diệu gì, mới có thể khiến họ ngang tài ngang sức khi đối mặt với

Chính Thần dù cho đã không mang theo Cổ Thánh.

Đại quân lòng mang theo những suy nghĩ này rời khỏi Đông Trúc đảo, nhanh

chóng xuất chinh.

Mà các trưởng lão của Cửu Đình cung thì vẫn ở yên tại chỗ, mặt nghệt cả ra.

Mãi cho đến khi đại quân sắp sửa biến mất khỏi tầm mắt, Lam Anh mới phẫn

nộ chửi đổng một tiếng.

“Hắn có ý gì hả? Cái gì gọi là tuyệt đối đừng có xuất quan?”

“Hắn tưởng bản thân là ai chứ?”

“Lại ngông cuồng đến mức không thèm xem Cổ Thánh ra gì?”

Việt Thiền và những trưởng lão khác cũng nổi giận bừng bừng.

“Đúng đó, hắn dựa vào đâu chứ?”

“Hắn không về được nữa đâu, Đông Trúc đảo này bị hủy trong tay hắn rồi, ta

dám cá đấy!”

“Không, không, không, ta không tin tên tiểu tử kia sẽ ngu ngốc đến mức tự chủ

động đi tìm chết, sớm muộn gì hắn cũng bò lết trốn về đây thôi.”

“Để ta xem đến lúc đó hắn còn khí phách nổi không!”

Cuộc thảo luận của bọn họ tất nhiên không ảnh hưởng được Thành ca.

Động tĩnh của lần xuất chinh này quá lớn, giống hệt cái đợt Long tộc rời khỏi

Uy Tướng chi nhãn, ầm ầm rầm rộ, hoàn toàn không thể che giấu nổi hành tung.

Cũng nhờ vậy, lúc hai Chính Thần gần đó nhận được tin tức đều cảm thấy hết

sức khó tin.

“Đông Trúc đảo chủ động tấn công?”

“Hơn nữa còn mang theo mấy thứ tôm tép như Tôn Giả với Thiên Tôn kia, gom

góp thành đại quân chục triệu người á?”

“Bọn chúng đến đây làm trò cười hay gì thế?”

“Lam Uyên có tiền đồ quá ha, không làm rùa rụt cổ nữa hả?”

“Dựa theo tình báo, lần này Lam Uyên không xuất chiến, hắn vẫn còn ở trên

đảo.”

“Cái gì? Lam Uyên không xuất chiến? Vậy sao bọn chúng gan thế? Lẽ nào bọn

chúng bắt tay với Cổ Thánh nào khác?”

Do sự việc này quá kì lạ nên hai thần điện ở chính diện cũng bắt đầu nghi thần

nghi quỷ, nghi ngờ không biết trong chuyện này có bẫy gì không.

Còn về nguyên đội đại quân của Khương Thành tiến đến địa bàn của đối

phương rồi vẫn chẳng nghênh đón được tên địch nào cả.

Điều này khiến Thành ca hết sức thất vọng.

“Tình huống gì đây, đã nói chúng ta vừa ra thì kẻ địch sẽ bổ nhào tới liền kia

mà?”

Đám người Ấn Tuyết Nhi và Từ Tử Xuyên với Băng Cực cũng khó hiểu không

thôi.

“Như này không đúng.”

“Trước kia đừng có nói là tiến vào khu vực nội địa của đối phương, dù cho chỉ

rời khỏi Đông Trúc đảo chút xíu khoảng vài chục nghìn dặm là đã nhanh chóng

bị tấn công rồi.”

“Mấy tên ở thần điện kia cứ như con chó điện vậy đó, đánh hơi thấy mùi là tới.”

“Lần này lại chẳng có động tĩnh gì hết, lạ lùng thật đấy…”

Cung Tình khẽ suy nghĩ một chốc, cũng rất nhanh đã đoán ra được.

“Đối với bọn họ thì lần này chúng ta chủ động tấn công cũng rất lạ đời.”

“Trước mắt bọn họ đang trong giai đoạn then chốt tranh giành những địa bàn

khác ở bên ngoài, nên nếu chưa tra rõ nội tình bên chúng ta thì sẽ không ra tay

bừa bãi đâu.”

“Đồng thời, bọn họ cũng đang mong ngóng những thần điện khác chủ động ra

tay thăm dò.”

“Bởi vậy nên mới tạo thành tình thế quỷ dị như bây giờ đây.”

“Thì ra bọn chúng cũng đang nghi thần nghi quỷ à?”

Đám đông vỡ lẽ rồi nháo nhào hỏi.

“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”

“Tiếp tục tiến vào, hay là đợi tại chỗ?”

Quả thực Cung Tình cũng đã có kế hoạch.

“Nếu kẻ địch đã nghi thần nghi quỷ, vậy chúng ta cứ cố ý bày trận giả, lợi dụng

tâm lý này của bọn họ.”

“Để bọn họ tưởng rằng chúng ta thật sự sở hữu thực lực có thể nhẹ nhàng tiêu

diệt được bất cứ thần điện nào, ta sẽ mê hoặc tầm nhìn của bọn chúng, làm loạn

kế hoạch của bọn chúng.”

“Một khi đám người đó loạn lên, chúng ta sẽ…”

Nàng đang tính đĩnh đạc hùng hồn mà nói thì đột nhiên Thành ca đoạt mất luôn

quyền phát ngôn.

“Tình huống nhỏ kiểu này, cần gì phiền phức như vậy chứ?”

“Nếu bọn họ không đến tiến công, vậy chúng ta sẽ đánh đến mức bọn họ không

ra tay không được, thế là được ngay mà?”

Địa bàn lúc trước của suối nguồn thứ nhất có tổng cộng bốn châu là Lịch Hình

châu, Minh Nguyệt châu vân vân.

Trước mắt bốn châu này đang bị bốn đại thần điện tranh giành phân chia.

Ngoài Đông Trúc đảo ra thì những nơi khác đã sớm bị xâm chiếm, bị cải tạo

thành khu tu thần rồi.

Kế hoạch của Khương Thành rất đơn giản, đó là chiếm lại những khu tu thần

này.

Vậy thì chắc chắn những thần điện kia sẽ đứng ngồi không yên rồi.

Địa bàn khó khăn lắm mới nuốt vào bụng, sao có thể ói ra được chứ?

Đến lúc đó, hiển nhiên bọn họ sẽ tự chủ động tới kiếm chuyện với hắn thôi.

Chỗ đầu tiên được hắn nhắm tới đó là Nam Hỏa thành, trước kia nơi này là căn

cứ của Nam Hỏa tông, sau đã bị Dương Đình Chính Thần của Túc Vân cung

đóng chiếm.

Trở thành một căn cứ quan trọng của Túc Vân Ba cung, địa vị chỉ thua mỗi chủ

tinh bọn họ.

Bởi vì Nam Hỏa thành là nơi cách Đông Trúc đảo gần nhất, nên bọn họ đã cho

hơn mười Thiên Thần và hàng chục nghìn Giới Thần đỉnh phong đóng quân ở

đây, có thể nói lực lượng canh phòng hùng hậu.

Quan trọng nhất là, nơi này còn có Dương Đình Chính Thần tự mình tọa trấn

nữa.

Nhưng đối với Khương Thành thì mấy thứ này chỉ như gió thoảng mây trôi, chả

là gì cả.

Nghe được ca này mang theo hơn chục triệu đại quân, chạy thẳng một lèo tới

sào huyệt của mình, Dương Đình Chính Thần cũng bối rối.

Ta mới là người xâm lăng kia mà, giờ lại còn bị người khác đánh tới cửa nhà

nữa á?

“Đông Trúc đảo lấy tự tin ở đâu ra thế?”

“Không có lực phép tắc che chở, bọn họ cho là bản thân có thể chống lại Chính

Thần thật đấy à?”

Phản ứng đầu tiên của hắn đó là giết ra khỏi thành, để cho đại quân phía đối

diện mở mang được cái gì gọi là uy nghiêm của Chính Thần.

Nhưng suy nghĩ lại, hắn lại cảm thấy không ổn.

Hành động của Đông Trúc đảo quá lạ đời, nếu không làm rõ nội tình bên trong,

hắn quả thực không dám cược hết đâu.

Thế là vị Chính Thần này ra lệnh một tiếng.

“Rút lui!”

Nam Hỏa thành khó khăn lắm mới chiếm được cứ thế chắp tay nhường cho

người khác, đám thần quan dưới trướng hiển nhiên đều rất không cam lòng.

Nhưng Chính Thần đã có lệnh, bọn họ cũng không thể không nghe theo.

Cứ thế, khi Khương Thành giết vào Nam Hỏa thành, nơi đây cũng chẳng có tên

địch nào bước ra nghênh chiến.

Các thần quan và thần sử của Túc Vân cung rút sạch sành sanh, cũng chỉ còn lại

những Tiên nhân bình thường vẫn chưa gia nhập thần điện.

Đại quân thuận lợi tiến vào tòa thành trì khổng lồ phóng mắt không thấy bến bờ

này, rất nhiều người vẫn cảm thấy hơi bỡ ngỡ.

“Chúng ta cứ thế đã thu hồi được Nam Hỏa thành á?”

“Như này cũng thuận lợi quá rồi đấy?”

“Trước kia đừng nói là đánh chiếm được, chỉ sợ đến gần tòa thành này thôi cũng

không được ấy.”

“Đây tuyệt đối là một chiến công lớn!”

“Khương minh chủ xuất chinh, quả đúng là khác biệt.”

Rất nhanh, những tiếng hoan hô reo ho rung trời vang lên, cả tòa thành đắm

chìm trong bầu không khí chúc mừng.

Tuy nhiên, Thành ca lại chẳng vui tẹo nào.

“Đối phương giỏi nhịn thật đấy?”

“Ta đã chiếm đại bản doanh tiền tuyến của bọn hắn rồi mà vẫn chưa đánh trả

nữa hả?”

Trước giờ ca này đánh trận đều luôn mong có thể quất luôn một lèo cho xong.

Một trận phân thắng thua, đơn giản thô bạo.

Chứ hắn không muốn mang theo đại quân đi khắp nơi chơi trốn tìm với kẻ địch

đâu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK