Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta đã nói đi nói lại vô số lần rồi.”

Phạm Lôi đầy cân nhắc liếc nhìn Lâm Tịnh Đạo Tôn một cái

“Không phải ta không muốn giúp các ngươi, mà là chưởng môn của các ngươi

không biết điều.”

“Cho nên, hồ nước đục lần này ta sẽ không nhảy vào, các ngươi tự mình cầu

phúc đi!”

Mà lúc này, trên trời cao phía xa, cũng xuất hiện một tòa tiên khí bay.

Mờ mờ ảo ảo, có Tiên cung có phi thuyền, cảnh tượng nhìn thật nguy nga tráng

lệ.

Bởi vì Vô Định Cung chủ động khiêu chiến, cho nên Ma Ngộ tông không cần

đi, ở tại chỗ chờ tiếp chiến là được.

Rất nhanh, hai bên đã triển khai trận thế ở bên ngoài tông môn.

So sánh hai bên, nhân số gần như tương đương nhau.

Dù sao thì Ma Ngộ tông xem như tác chiến ở sân nhà.

Nhưng mà so sánh về thực lực thì quả thực có chút thê thảm.

Một bên mười một tên Đạo Tôn, trên trăm tên Chí Tôn.

Bên còn lại chỉ có ba Đạo Tôn, mười mấy tên Chí Tôn

“Lâm Tịnh Đạo Tôn, đã đến bước này, ngươi vẫn muốn đối kháng sao?”

“Nếu ta là ngươi, dứt khoát đầu hàng là xong.”

Chưởng môn Chí Diên Đạo Tôn của Vô Định Cung cố ý quái gở.

“Nếu bây giờ ngươi đầu hàng, tâm trạng của ta tốt, nói không chừng sẽ phong

ngươi làm trưởng lão nội môn.”

Vừa thốt ra câu này, môn nhân của Vô Định Cung đều cười thành tiếng.

Đám người Ngạo Kiêu Đạo Tôn lại trực tiếp khiêu khích.

“Lão già Lâm Tịnh, người mà ngươi cậy vào không phải là Phạm Lôi Đạo Tôn

đến từ Thiên Cung sao?”

“Con át chủ bài của ngươi, bọn ta đã sớm nhìn thấu.”

“Kêu hắn lăn ra đây đi!”

“Bọn ta trái lại rất muốn giao thủ với hắn, cho Thiên Cung một cái giáo huấn

khó quên.”

“Phạm Lôi Đạo Tôn, ra đây đi! Đừng nấp!”

Phạm Lôi Đạo Tôn từ đầu tới cuối đều không định xuất chiến, đối diện với

những sự khiêu khích và chửi rủa này thì có chút hoang mang.

Liên quan gì đến ta vậy?

Ta chỉ đến xem náo nhiệt, tiện thể nhìn xem cuối cùng tên Lâm Tịnh Đạo Tôn

này sẽ chết như thế nào.

Lửa sao lại cháy đến trên đầu của ta chứ?

Vì để làm rõ mọi chuyện, hắn vội vàng bay đến giữa sân.

“Các ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải là người trợ giúp hắn.”

“Ta cũng không định xuất chiến.”

Hắn vừa nói ra những lời này, sĩ khí bên phía Ma Ngộ tông đã trực tiếp hạ

xuống số âm.

Còn đám người Vô Định Cung ở phía đối diện lại là hai mặt nhìn nhau.

Vị “Đạo Tôn” duy nhất mà Ma Ngộ tông “mời đến” vậy mà cũng lựa chọn

khoanh tay đứng nhìn?

Đột nhiên bọn hắn cảm thấy đối thủ thật sự quá yếu, rất không thỏa chí, không

thể làm màu được.

Đám người Ngạo Kiêu Đạo Tôn, thậm chí còn cố ý khiêu khích Phạm Lôi Đạo

Tôn.

“Ồn ào cả nửa ngày hóa ra là một tên nhát gan?”

“Thiên Cung cũng chỉ có loại mặt hàng này sao?”

“Cũng quá mất mặt rồi nhỉ…”

Bị bọn hắn khích như vậy, Phạm Lôi có chút nhịn không được.

Hắn tốt xấu gì thì cũng là Thủ tọa của Thần Lôi Tư, đường đường là tiên quan

nhị phẩm, luôn vẻ vang.

Huống chi đối phương đến cả Thiên Cung cũng gộp chung mà mắng.

Vốn dĩ hắn không định hỗ trợ, bây giờ đã thực sự có suy nghĩ muốn ra tay.

Hay là, mình cũng đánh một trận, đánh bại một tên Đạo Tôn của phía đối diện.

Sau đó lại chủ động rút khỏi, như vậy vừa không ảnh hưởng đến kết cục cuối

cùng, cũng cho mình xứng danh.

Nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía đám trưởng lão của Ma Ngộ tông một lần nữa.

Đến đi, tiếp tục đến cầu ta xuất chiến đi.

Bây giờ ta có thể phá lệ thỏa mãn tâm nguyện của các ngươi, người có địa vị

cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp hơn mà ra tay một lần.

Sau đó, hắn nhìn thấy Lâm Tịnh Đạo Tôn cúi đầu khom lưng với Khương

Thành, căn bản không thèm nhìn hắn một cái.

“Khương chưởng môn, người thấy lần này nên đánh như thế nào?”

Thành Ca vốn định để những người khác ở bên mình lên trước, thua thì sau đó

hắn lại lên.

Như vậy thì hiệu quả làm màu sẽ tốt hơn một chút.

Dù sao thì diễn viên chính đều tỏa sáng xuất hiện vào thời khắc mấu chốt mà.

Nhưng ngẫm lại, rõ ràng có thể đè bẹp đối phương, há tất phải cố ý để đồng đội

bị thương, hoàn toàn không cần thiết.

Thế là hắn lấy ra một thanh kiếm từ trong nhẫn không gian.

“Bỏ đi, ta trực tiếp đánh từ đầu tới cuối, các ngươi ở phía sau làm đội cổ động

viên cho thật tốt là được rồi.”

“Được rồi!”

Lâm Tịnh Đạo Tôn từng đi theo hắn, cũng biết đội cổ động viên là ý gì.

Lập tức bắt đầu hạ lệnh, để trưởng lão và các đệ tử của tông môn từ từ lui về

phía sau, giao sân khấu làm màu cho một mình Khương Thành.

Sau đó, lại ra lệnh đội ca múa chuẩn bị vào chỗ.

“Đợi lát nữa Khương chưởng môn chiến thắng, các ngươi hãy hoan hô thật lớn

cho ta, hiểu chưa?”

Chuyện này không chỉ riêng đám người Vô Định Cung ở phía đối diện, đến

ngay cả người của Ma Ngộ tông cũng run rẩy khóe miệng.

Đây là muốn làm gì?

Ngươi thật sự phát điên rồi sao.

Thật trông cậy vào một tên Thiên Tôn? Có thể kỳ quái hơn được nữa không?

Còn chuẩn bị hoan hô?

Là chuẩn bị nhặt xác nhỉ?

Khi Khương Thành cầm kiếm tiến vào giữa sân, đám người của Vô Định Cung

có chút khó hiểu, nhưng lại chịu phải rung động mãnh liệt.

“Lão già Lâm Tịnh ngươi có ý gì?”

“Trận đầu chỉ phái một tên Thiên Tôn ra?”

“Đây là muốn sỉ nhục bọn ta sao?”

“Nghĩa là bọn ta chỉ xứng đấu cùng Thiên Tôn của bọn hắn?”

“Vậy chúng ta cũng phái một Thiên Tôn ra chăm sóc hắn.”

Chí Diên Đạo Tôn căn bản không biết Thành Ca, nhưng nếu đã là trận chiến

đầu tiên, nhất định phải làm một khởi đầu tốt đẹp trước.

Vì thế cố ý chọn ra một tên đệ tử xuất sắc nhất trong số đệ tử chân truyền cấp

Thiên Tôn của Vô Định Cung.

“Nhớ kỹ, trận chiến đầu tiên phải thể hiện ra khí phách của Vô Định Cung

chúng ta, phá hủy hoàn toàn chí khí của bọn hắn!”

Tên đệ tử chân truyền được chọn kia, vốn dĩ còn tưởng rằng mình không có tư

cách được ra trận.

Hiện tại đột nhiên có cơ hội để lộ diện, có thể biểu hiện ở trước mặt của nhiều

Đạo Tôn như vậy một lần, vô cùng hưng phấn.

“Tuân mệnh!”

Hắn vỗ ngực bảo đảm: “Chưởng môn muốn hắn chết như thế nào, ta sẽ khiến

hắn chết như thế đấy!”

Chí Diên Đạo Tôn hài lòng gật gật đầu.

“Đi đi, chiến thắng dứt khoát một chút.”

Mang theo sứ mệnh như vậy, tên đệ tử chân truyền cấp Thiên Tôn kia bay đến

trước mặt Khương Thành.

Hai người gần như cùng lúc lấy ra Khiêu Chiến Lệnh.

Sau đó không gian khiêu chiến vô hình tự động thành hình.

Đến bước này, đã là tên đã trên dây không thể không bắn.

Cho dù một bên không bị thương, trực tiếp nhận thua, cũng sẽ gặp phải sự trừng

phạt dành cho kẻ thua của quy tắc thiên địa Đoạn Dương Đạo.

Nhẹ thì giống như Tam Nhãn Hổ phun ngụm máu, nặng thì làm tổn thương căn

cơ tu luyện.

“Ma Ngộ tông các ngươi có giãy giụa như thế nào thì cũng vô dụng.”

Tên đệ tử chân truyền kia quơ quơ thanh kiếm trong tay.

“Tưởng rằng phái một tên Thiên Tôn làm ra vẻ huyền bí, là có thể lừa dối được

sao?”

“Gặp phải ta xem như ngươi xui xẻo, ngươi sẽ chết rất thảm…”

Có lẽ là khó có được một cơ hội để ra sân, tên đệ tử này vừa lên thì đã liên tục

quang quác quang quác nói chuyện rác rưởi.

Thành Ca nghe thấy thì sắp mất kiên nhẫn rồi.

“Thật phiền, còn phải bắt đầu đánh từ tiểu quái thông thường.”

“Tiếp tục như vậy, khi nào thì mới có thể đụng tới tinh anh quái và boss chứ?”

Hắn lắc lắc đầu, vung thẳng một kiếm qua.

Nhát kiếm này đến cả ý cảnh kiếm đạo cũng không dùng, bởi vì không cần

dùng đến nó.

Trong số những Thiên Tôn cùng giai, Khương chưởng môn hoàn toàn chính là

một người khác loài, chỉ riêng nền tảng tiên lực thì cũng đã không kém gì Chí

Tôn.

Cấp bậc này, hắn dùng đòn tấn công cơ bản trực tiếp A thì đã có thể dễ dàng

giành chiến thắng.

Đối mặt với công kích mãnh liệt thình lình ập tới này, tên đệ tử chân truyền kia

vội vàng khơi thông căn nguyên.

Là Thiên Tôn, hắn có thể mượn dùng một tia căn nguyên.

Nhưng mà ý nghĩ này của hắn chỉ vừa mới nổi dậy, thì hồn hải đã gặp phải công

kích đè ép.

Đó là sự đè ép chân chính.

Ở trước thánh hồn của Khương Thành, tinh hồn của tên Thiên Tôn này kém tới

hai cấp bậc, căn bản không hề có sức chống cự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK