Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục đích hắn và Tam Nhãn Hổ thâm nhập vào trong Ngọc Hà rất đơn giản, đó

chính là xử mấy đệ tử đứng ở đầu của các tông môn.

Thế là tự nhiên đệ tử của Thiên Đan Tư sẽ đứng nhất rồi.

Chẳng phải các ngươi chế giễu người của Thiên Đan Tư không ra gì sao?

Chẳng phải đang đắc ý kiêu ngạo lắm à?

Vậy thì ta sẽ cho các ngươi một phần lễ lớn.

Nhìn thấy Lạc Quân chẳng thèm nói lời nào đã công kích đến mình, lời chào hỏi

cũng không nói được một tiếng, Thành ca rất ngỡ ngàng.

“Cô em chủ động vậy sao?”

Hắn vốn không biết bản thân đã bị xem như là người giả rồi.

Trong thể hệ chiến lực của Luyện Tâm đ*o vốn không có những loại công kích

đủ loại màu mè hoa lá như căn nguyên quy tắc hay ý cảnh thần hồn.

Việc chiến đấu ở đây chủ yếu là đánh vật lộng cận chiến và những làn sóng ở

xa.

Chiến lực của ai cao, sự phòng ngự của kẻ đó sẽ càng cao, uy lực công kích ra

cũng sẽ càng lớn.

Lạc Quân vừa lên đã dùng liên tiếp những chiêu công kích từ xa, thanh thế rất

lớn, vô cùng sặc sỡ.

Khương Thành còn chưa kịp ra tay thì đã phải chịu một đợt công kích.

Đồng thời như chìm ngập trong làn pháo công kích tập trung, hắn chỉ cảm thấy

có hơi đau một tí, đến da cũng bị rách một ít.

Thương tổn thì cũng không thể nói là lớn, chỉ có thể nói là bị khống chế trên

hàng đơn vị.

Ở đây cũng là ở Luyện Tâm đ*o rồi.

Nếu như ở bên ngoài, hắn cứ như vậy không tránh không né không phản kích

lại, sự sát thương ở mức Chí Tôn cũng có thể khiến hắn đổ máu.

Nhưng ở Luyện Tâm đ*o, Khương Thành gần như đã thăng cấp đến mức

vương giả mấy chiều rồi.

Chiến lực bốn mươi ngàn đối với người mà chiến lực chẳng qua cũng chỉ có

bốn năm ngàn, dùng từ nghiền ép cũng không đủ để hình dung.

Lạc Quân Chí Tôn cứ tưởng sau đợt công kích này, “người giả do cửa ải huyễn

hóa mà ra” này sẽ như lúc trước mà bị hủy diệt, biến mất không còn tăm tích.

Sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến khi lên đến đỉnh.

Nhưng sau khi dư âm của sự công kích đó dần dần tản đi, nàng đã nhìn thấy một

Khương Thành chẳng hề bị tổn thương, thậm chí ngay cả một cọng tóc cũng

không mất.

Sao lại có thể như thế được?

Lạc Quân Chí Tôn có chút nghi ngờ nhân sinh.

Cuộc thi đấu Ngọc Hà quả thực càng lên cao sẽ càng khó.

Lúc bắt đầu chỉ gặp mấy “người giả” có chiến lực mấy trăm một ngàn mà thôi,

về sau kẻ địch sẽ dần lên hai ngàn, ba ngàn.

Lại gần điểm cuối cùng, thậm chí có thể xuất hiện cường địch có chiến lực bốn

ngàn.

Nhưng khoảng cách đến điểm cuối cùng vẫn còn bảy tam dặm, hơn nữa chiến

lực của bản thân cũng có đến 4855 điểm rồi!

Dựa vào thực lực của bản thân mình, dưới sự toàn lực công kích, cho dù có đối

mặt với boss ở cực điểm có chiến lực bốn ngàn có lẽ cũng nên bị thương một

chút chứ?

Dù có thất bại đi nữa cũng phải bị thương nhẹ chứ!

Không bị chút tổn hại nào như thế là chuyện thế nào?

Lẽ nào chiến lực của “người giả” này đột phá lên năm ngàn, thậm chí là sáu

ngàn hay sao?

Sao lại có thể có một “người giả” mạnh đến thế được cơ chứ?

Nàng còn không biết được “người giả” ban nảy đến cả việc cản lại cũng không

thèm cản nữa.

“Cô em lực đạo của ngươi cũng chưa đủ đâu!”

Thành ca thuận miệng bông đùa, khiến cho Lạc Quân suýt chút ngây ra.

“Người giả” này biết mở miệng nói chuyện?

Chuyện như thế này ngay cả nghe nàng cũng chưa từng nghe qua.

Những “người giả” trong Ngọc Hà đều do thiên địa quy tắc huyễn hóa mà

thành, căn bản không nên có linh trí.

Nhưng là một tuyệt thế thiên tài, tâm tính của nàng không phải thứ người bình

thường có thể sánh được.

Ngay sau đó liền bình tĩnh trở lại.

“Người giả” này có lẽ là boss cực cấp của Ngọc Hà, vậy nên mới đặc biệt đến

thế?

Chuyện hắn biết nói cũng không phải là chuyện gì khó, có thể hiểu được.

“Người giả” này không có linh tri, phương thức chiến đấu cũng rất khô khan,

chỉ biết đến thẳng đi thẳng.

Chuyện này có thể coi như là điểm đặc biệt, IQ có lẽ cũng không cao bao nhiêu.

Chỉ cần bản thân mình lanh lợi một chút, không chừng còn có thể có cơ hội

chiến thắng.

Thành ca vẫn ở đó chế nhạo.

“Cô em nếu không được nữa, ca có thể cho ngươi một cơ hội chủ động rút

lui…”

Ngay chốc tiếp theo, Lạc Quân Chí Tôn đã giết đến trước mặt hắn.

Ngay sau đó là một liên hoàn chiêu như phong ba bão táp.

Thành ca cũng cứ như vậy không thèm đỡ.

Bởi vì cũng chả là gì.

Hắn khoanh tay trước ngực, nhìn loạt công kích của cô em này một cách đầy

hứng thú, tạo nên một chuỗi thương tổn ở hàng đơn vị.

Không thể không thừa nhận Lạc Quân Chí Tôn này quả thực là một thiên tài.

Thiên phú này của nàng không chỉ thể hiện ở mặt luyện đan.

Cô gái này khi chiến đấu cũng rất có tổ chức, vượt xa những đế đan sư bình

thường chỉ biết luyện đan chứ không thạo về chiến đấu.

Đánh cả mười mấy giây, Thành ca đột nhiên ra tay ngay tức khắc, một tay chộp

lấy cổ tay trắng muốt như trăng của nàng.

“Em gái đánh thua xong chưa?”

Lạc Quân Chí Tôn giãy giụa phản kháng, cổ tay còn lại cũng bị tóm lấy.

Chuyện này khiến nàng hoàn toàn rơi vào thế tuyệt vọng.

Nhìn vào Khương Thành không hề có chút thương tổn nào, nàng cuối cùng

cũng cảm thấy thất vọng vô biên.

Chuyện này sao có thể chứ?

Sao lại có thể xảy ra được?

Sự công kích gần của bản thân khi nảy, đừng nói đến việc “người giả” này trên

dưới mỗi một tấc, cho dù ở chỗ nào cũng hầu như không bị thương.

Mà đối phương không những không bị thương mà ngay cả đỡ cũng không đỡ.

Khoảng cách này giống như là một đứa trẻ sơ sinh đánh người trưởng thành

vậy.

Lẽ nào chiến lực của “người giả” này đạt đến mười ngàn? Hai mươi ngàn? Ba

mươi ngàn?

Rốt cuộc là ở cấp bậc nào chứ, nàng có phần không dám tưởng tượng.

Đây chỉ là cuộc thi đấu giữa những đệ tử, sao có thể xuất hiện một sự tồn tại

mạnh mẽ đến vậy được?

Không nên chứ!

Nhìn thấy đôi mắt thanh khiết lanh lợi vốn kiên định nhạy bén của nàng trở

thành hoài nghi nhân sinh một cách mịt mờ, Thành ca khó tránh mềm lòng một

lần.

Chẳng lẽ bản thân mình tạo nên sự đả kích với nàng quá lớn rồi?

Nghĩ đến cô em này chỉ đơn thuần là tham gia thi đấu, cũng không có thù oán gì

với hắn.

“Bỏ đi, trước nay ca luôn thương hoa tiếc ngọc…”

Cũng không biết sau khi nghe thấy câu này của hắn, những nữ tu nữ tiên trước

kia bị hắn ra tay một cách nhẫn tâm độc ác sẽ có cảm nhận như thế nào nữa.

Hắn buông bỏ ý nghĩ làm hại đối phương, chỉ dùng một tay vứt nàng ra khỏi

phạm vi của Ngọc Hà.

Cũng coi như là cường hành đào thải nàng.

Khi bóng dáng Lạc Quân Chí Tôn bay ra khỏi Ngọc Hà, rơi vào giữa trường,

toàn bộ hiện trường đều vô cùng ngơ ngác.

Chiến đấu trong Ngọc Hà, bên ngoài không thể thấy được.

Mỗi lần hai bên tiếp xúc đều sẽ vì thiên địa quy tắc thần bí mà vào trong không

gian thi đấu đặc biệt.

Cũng coi như ngăn chặn hoàn toàn việc có người khác chọc tay vào, tránh

những đệ tử của tông môn liên thủ với nhau.

Bởi vậy nên không có ai có thể biết được vừa nảy Lạc Quân đã trải qua những

gì.

Mọi người chỉ biết, vị tuyệt thế thiên tài được đánh giá cao nhất, dẫn đầu ở vị trí

rất xa này đột nhiên lại bị loại.

“Không!”

“Không thể nào!”

Chưởng giáo và đám trưởng lão Đan Đường của Cửu Chuyển Đan Tông nơi

nàng ở tất cả đều nắm chặt hai tay lại, bộ mặt khó chịu đến khó tin.

Đây là tình huống mà bọn họ có mơ cũng không thấy được.

Thiên phú đan đạo của Lạc Quân không thể dùng từ trăm triệu năm khó gặp để

hình dung được.

Mà là trăm tỷ năm khó gặp được.

Suy cho cùng thì nàng cũng chỉ dùng có một trăm triệu năm là đã có thể sóng

vai với đám đại lão đan đạo đã trải qua được một thời đại như Lưu Duyên, Kim

Phi rồi.

Mặc dù nàng là tuyển thủ “trẻ tuổi” nhất tham gia cuộc thi đấu Ngọc Hà này.

Nhưng sự xuất hiện của nàng lại có cảm giác khiến người ta phải cảm thấy bị ăn

hiếp.

Không ai có thể tạo nên sự uy hiếp với nàng, cho dù là gần cũng không có, đây

là chuyện mà tất cả mọi người ai cũng hiểu.

Kết quả nàng lại bị loại trước.

“Chuyện này là không nên.”

Đến cả những trưởng lão của Thiên Đan Tư và những tông môn khác cũng nghĩ

không thông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK