Đại quân Dạ Lăng sắp tới tập kích.
Mà Khương Thành lại “biến mất một cách kỳ lạ”.
Toàn thể trên dưới Băng Cung ngoại trừ Cung Tình và mấy vị quyền cao chức
trọng ra, những người khác có thể bình tĩnh được mới lạ.
Thậm chí bây giờ một số người còn nghĩ có phải hắn muốn cắt đứt sợi dây kết
nối ý thức Hồng Vân, bỏ trốn khỏi Băng Cung rồi không.
Đợi đến lúc Dạ Lăng thật sự đến diệt phái, có muốn chạy cũng chạy không
thoát.
Cũng bởi vì một đám Đan sư của Thiên Đan Tư vẫn vững như bàn thạch, thêm
cả đám cao thủ tông môn Thập Phương Minh vẫn còn ở đây nên bọn họ mới
quyết định ở lại đến giây phút cuối cùng.
“Rốt cuộc bên phía Khương Thái Thượng đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đúng thế, chẳng có chút tin tức nào cả.”
“Thế này đúng là muốn người ta sốt ruột đến chết mà.”
“Chiến đấu thì không có khả năng thắng đâu, hắn chỉ có một mình thôi.”
“Đúng thế, cho dù là Thiên Đế đến Vân Di Đạo, thì đối mặt với hàng triệu
người như thế cũng chỉ có thể rút lui mà thôi.”
“Không ngoài dự liệu thì chắc hắn định thuyết phục Dạ Lăng rút quân…”
“Hừ! Đúng là nực cười!”
Nghe thấy những nghị luận của môn nhân Băng Cung, bên phía Thập Phương
Minh đã có rất nhiều người bắt đầu nhao nhao giễu cợt.
“Thuyết phục Dạ Lăng rút quân?”
“Ngươi nghĩa Dị Minh Đạo Thánh là kẻ dễ nói chuyện à?”
“Gióng trống khua chiêng đuổi giết đến đây, bọn họ sẽ vì dăm ba câu nói mà rút
quân hay sao?”
“Cho dù Thái Thượng Cung chủ của các ngươi đưa ra đề nghị quy phục Dạ
Lặng, chỉ sợ cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, Dạ Lăng không thu nhận
Tiên nhân Nhân tộc.”
“Theo ta thấy, cái vị được gọi là Đạo Thánh ấy hoặc là trốn rồi, hoặc là đã bị
giết chết rồi.”
Cung Tình đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa chậm rãi lắc đầu.
“Khương Thái Thượng sẽ không bỏ trốn đâu, Dạ Lăng không ngăn cản nổi
hắn.”
“Ngươi vẫn còn u mê không chịu tỉnh ngộ!”
Nguyên Quang Đạo Thánh lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn nên nghĩ cách làm thế
nào để giữ được những người còn lại đi.”
“Không cần thiết phải suy nghĩ đến vị Vô Địch Đạo Thánh kia nữa đâu.”
“Dựa vào tốc độ đi đường của Dạ Lăng, độ một giờ đồng hồ nữa là có thể đem
quân bao vây khắp bốn phía rồi.”
Ánh mắt của hắn lướt từ Cung Tình đến gương mặt của những môn nhân Băng
Cung khác ở phía dưới.
Đem theo sự kiêu ngạo và uy nghiêm của bề trên.
“Bây giờ ta cho các người thời gian nửa giờ đồng hồ để suy nghĩ.”
“Nội trong nửa giờ đồng hồ, nếu như các người vẫn không tình nguyện gia nhập
Thập Phương Minh, thì bọn ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này.”
“Đến lúc đó các ngươi tự cầu phúc cho chính mình đi!”
“Hả?”
“Chuyện này…”
Tất cả những môn nhân Băng Cung khác đều vô cùng hoảng loạn.
“Cung chủ, mau đồng ý với bọn họ đi!”
“Đúng thế, đây là con đường sống duy nhất của chúng ta đó.”
“Gia nhập Thập Phương Minh, chúng ta có thể trở nên mạnh hơn, cớ sao không
làm chứ?”
“Đúng thế, đúng thế, gia nhập vào Thập Phương Minh rồi, sẽ không có kẻ nào
dám gây sự với chúng ta nữa, từ đó cũng không cần phải lo lắng bị diệt phái
nữa.”
“Đây vốn là chuyện đôi bên cùng có lợi, tại sao ngươi lại phải do dự cơ chứ?”
Ngoại trừ đám tiên nữ trung thành tuyệt đối với Cung Tình như Lâm Tinh, Lam
Diệu, Tuyết Diệc ra, những môn nhân còn lại đã loạn cào cào rồi.
Nếu không phải Thiên Đan Tư có quan điểm rõ ràng ngồi ở bên cạnh Cung
Tình ủng hộ nàng, chỉ sợ ngay lập tức sẽ xảy ra một trận “phản đối bằng vũ
trang”, đổi Cung chủ ngay tại trận.
Chỉ có điều cho dù là như thế thì vẫn có rất nhiều người đã bắt đầu đầu quân
vào Thập Phương Minh trước để tìm cho mình một lối thoát.
“Nguyên Quang Đạo Thánh, bây giờ ta muốn gia nhập Thập Phương Minh, liệu
có được không?”
“Cảnh giới của ta là Chí Tôn, ta đã ngưỡng mộ Thập Phương Minh từ lâu
rồi…”
Đối với những kẻ gió chiều nào theo chiều đó này, trong lòng Nguyên Quang
Đạo Thánh rất khinh thường bọn họ.
Trong tình huống Tông chủ vẫn chưa buông xuôi mà bọn họ đã quay qua đầu
quân vào thế lực khác ngay trước mặt Tông chủ, có thể thấy lòng trung thành
của bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu.
Thập Phương Minh cũng khinh thường loại người như thế.
Nhưng lúc này, hắn lại cố tình gật đầu đồng ý.
“Có thể.”
“Thập Phương Minh bọn ra rất hoan nghênh các người gia nhập liên minh.”
Làm chuyện gì cũng nên dùng hành động thực tiễn để bày tỏ thành ý của mình
mà.
Sau khi có người phản bội thành công, sẽ có càng nhiều người bắt chước theo.
Mà nguyên tắc mà Cung Tình kiên quyết giữ vững cũng sẽ sụp đổ cùng với sự
tan rã từng bước của Băng Cung, đúng không?
Chỉ cần nàng buông xuôi thì Thiên Đan Tư cũng có thể đi theo, đó mới chính là
điều mà Nguyên Quang Đạo Thánh mong muốn nhất.
Cùng với việc mười mấy vị môn nhân Băng Cũng dẫn đầu quay qua đầu quân
thành công vào Thập Phương Minh, rất nhiều môn nhân Băng Cung khác cũng
không ngồi yên được nữa.
“Ta cũng muốn gia nhập Thập Phương Minh!”
“Ta ta ta!”
“Còn ta nữa, dẫn ta theo với!”
“Ta không muốn tuẫn táng một cách ngu xuẩn đâu…”
Sự phản bội của bọn họ khiến cho đám Lâm Tinh và Lam Diệc vừa tức vừa lo
lắng.
“Sao bọn họ có thể làm như vậy chứ?”
“Cho dù là cố ý kết nối, cũng không cần phải chân thực như thế đúng không?”
“Đúng là khiến cho nguời ta khinh bỉ chê cười quá!”
Giọng nói của các nàng rất nhanh chóng chìm trong khung cảnh ồn ào náo
động.
Lúc này, Băng Cung giống như đã biến thành một “Vô Thượng Đại Điện” khác,
chỗ nào cũng là môn đồ Băng Cung đang tìm nối thoát khác.
Chỉ sau một khắc đồng hồ ngắn ngủi, trong năm mươi ngàn môn đồ thì đã có
hơn ba mươi ngàn người phản bội.
Gần như tất cả những người này đều gia nhập Thập Phương Minh.
Còn lại hơn hai mươi ngàn người, thì phần lớn vẫn đang chờ đợi.
Đối với cảnh tượng này, đám Đế Đan sư Thái Hành và Thiên Lâm cũng nhíu
chặt lông mày, tức giận không thôi.
Những người này đều là bọn họ và Khương Thành cũng đi chiêu dụ lúc trước.
Kết quả mới có mấy ngày đã thế này…
Đám Đạo Tôn của Thập Phương Minh và Nguyên Quang Đạo Thánh còn cố ý
chắp tay “xin lỗi” nữa cơ.
“Ha ha ha, chư vị đại sư, chuyện này không thể oán trách Thập Phương Minh
bọn ta đâu nha.”
“Đúng thế, không phải bọn ra muốn đào người của các ngươi mà là bọn họ chủ
động đến đầu quân.”
“Dạ Lăng kia cũng là tự bọn họ muốn đánh các ngươi, cũng không liên quan gì
đến bọn ta cả.”
“Vẫn mong chư vị đại sư đừng ghi hận bọn ta…”
Nhìn Cung Tình mặt vẫn không biểu cảm gì, điềm tĩnh như băng, Nguyên
Quang Đạo Thánh cười lạnh lùng một tiếng.
“Cung Tình, ngươi vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ đấy à?”
“Dạ Lăng sẽ không vì Đế Đan sư mà đối xử khoan hồng đâu.”
“Một mình ngươi bị giết thì cũng thôi vậy, hà tất phải liên lụy đến chư vị đại sư
chứ?”
Cung Tình nhàn nhạt nhìn xuống những môn nhân Băng Cung, trong lòng nàng
không hề có chút thất vọng nào.
Dựa vào mức độ thông minh của nàng, mấy ngày trước nàng đã đoán trước
được sẽ có cảnh tượng này rồi.
“Khương Thái Thượng sẽ chiến thắng trở về.”
Nàng ý vị thâm trường nhìn Nguyên Quang Đạo Thánh một cái.
“Hy vọng đến lúc đó ngươi đừng có muốn nuốt lời.”
Nếu như Khương Thành chiến thắng trở về, như thế có nghĩa là hắn đã đánh bại
đại quân Dạ Lăng.
Đây là chuyện mà Thập Phương Minh không làm được, như thế đủ để chứng
minh hắn mạnh hơn Thập Phương Minh.
Dựa theo giao ước kẻ yếu sẽ gia nhập vào phe kẻ mạnh, đến lúc đó toàn thể
Thập Phương Minh sẽ phải gia nhập vào Băng Cung.
“Đã đến nước này rồi, ngươi vẫn còn si tâm vọng tưởng, mơ mộng hão huyền
à?”
Nguyên Quang Đạo Thánh cảm thấy nữ nhân này quả thực quá ngu xuẩn.
Sao nàng có thể trở thành Cung chủ của Băng Cung vậy?
“Hắn không thể nào trở về được đâu, bỏ cuộc đi!”
Câu nói này vừa mới ra khỏi miệng hắn, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.
“Có một đám người đang tiếp cận nơi này một cách nhanh chóng.”
“Cốt tộc và Thi tộc, là người của Dạ Lăng!”
Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Những Đạo Tôn khác có mặt ở đó cũng nhanh chóng cảm nhận được đội quân
khổng lồ lên đến mấy vạn người.
“Sao bọn họ lại đến nhanh như thế được?”
“Kẻ địch tập kích!”
“Không phải đã nói còn một giờ đồng hồ nữa sao?”
“Bây giờ chúng ta rời khỏi nơi này cũng muộn rồi!”
“Quả nhiên, tiểu tử đó không ngăn chặn nổi người của Dạ Lăng.”
“Lại còn nói cái gì mà sẽ không để kẻ địch tiến đánh đến Băng Cung…”
“May mà ta đã gia nhập Thập Phương Minh trước.”
Vẻ mặt của Cung Tình không hề hoảng loạn, nhưng trong lòng nàng cũng rất
hồi hộp.
Không phải chứ?
Chẳng lẽ Khương chủ công thất bại rồi.
Không thể nào, sao người đó có thể thất bại được cơ chứ?
“Mau ra ngoài xem xem!”
Nàng là người đầu tiên bay ra bên ngoài tông môn.
Xuất hiện trước mặt nàng, quả thực chính là một đại quân cho dù đã thu bớt
dáng vẻ khí thế tàn độc trên người lại, cũng vẫn khiến người ta phải sợ hãi.
Mà ở vị trí trung tâm được Thi tộc và Cốt tộc vây quanh, chính là Khương
Thành.