Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng đi đừng đi mà!”

“Bọn ta không phản đối gì hết!”

“Đúng vậy đúng vậy, ít nhất vừa rồi ta không phản đối gì cả!”

Lãng Trí vừa kéo ống tay áp của Thành Ca, vừa lớn tiếng với mọi người.

“Vừa rồi ai phản đối, còn không mau cút đi?”

“Kẻ nào không tán thành Khương lãnh chúa, còn không mau ra xin lỗi!”

Không chỉ mình hắn, tất cả tu sĩ xung quanh khác đều reo hò ầm ĩ.

“Ra xin lỗi mau!”

“Uy danh của Khương lãnh chúa, há các ngươi có thể nghi ngờ?”

Không có cách nào, đây chính là một vị lãnh chúa có thể tạo ra ngũ sắc căn

nguyên.

Lãnh chúa như vậy, thắp đèn lồng cùng không tìm được, như mò kim đáy bể.

Nếu hắn đi rồi, đó chính là sự tổn thất với tất cả người của Thiên Hồng Lĩnh.

Cho dù hắn không muốn làm, mọi người cũng phải cần xin hắn làm.

Đừng nói Nghiêm Tôn, đến cả hai vị phó lãnh chúa Canh Hà và Mạc Niên với

thái độ không rõ ràng trước đó cũng bị mọi người đẩy ra.

Mà người đẩy bọn họ ra, lại chính là môn nhân gia tộc của bọn họ.

Những tu sĩ bản địa này, cũng không muốn nhìn thấy một lãnh chúa quý giá như

vậy mà đi mất.

Vì thế hai người này chỉ có thể khổ sở liên tục chắp tay hành lễ với Thành Ca.

“Khương lãnh chúa, bọn ta đúng là có mắt như mù mà!”

“Ngươi ở lại đi, chỉ cần ngươi ở lại, cái gì bọn ta cũng đồng ý đáp ứng.”

“Bọn ta toàn tâm toàn ý ủng hộ ngươi, kẻ nào dám bất kính, bọn ta sẽ tiêu diệt

hắn đầu tiên!”

“Đúng đúng đúng, Thiên Hồng Lĩnh từ nay trở đi lấy ngươi làm tôn, bọn ta toàn

lực phối hợp!”

Lúc trước Nghiêm Tôn phản đối kịch liệt nhất, càng trở thành mục tiêu công

kích của mọi người.

“Lúc trước ngươi nói như thế nào?”

“Đúng, lúc trước ngươi không phải nói Khương lãnh chúa đạt được tứ sắc thì

như thế nào sao?”

“Còn không mau nhận lỗi!”

Nghiêm Tôn khóe miệng giật giật, cuối cùng hết ngang ngược, mếu máo nói:

“Gia gia ta sai rồi, chỉ cần ngươi ở lại, làm cái gì cũng được…”

Hắn còn ký hiệu của phó lãnh chúa, hiệu quả của ký hiệu này có mối liên hệ với

ký hiệu lãnh chúa.

Lãnh chúa có thể kích phát căn nguyên ra hiệu quả bao nhiêu, hắn có thể đạt

được bấy nhiêu lợi ích.

Điều này đối với hắn mà nói cũng là một cơ hội trời ban.

Trước cơ hội tăng tốc độ tu luyện, mặt mũi đã không còn cần nữa.

Huống chi chuyện này hắn dám “hót” ngược lại sao?

Cứ tiếp tục như vậy, sẽ có người muốn chém đầu hắn, để Khương lãnh chúa

nguôi giận.

Thành Ca cũng bị bọn họ đánh bại.

Hắn thực sự không muốn ở lại.

“Kiểu cuộc sống cầm tù này, chả có ý nghĩa gì cả.”

Hắn xua xua tay: “Không phải ta không muốn mang lại lợi ích cho các ngươi,

mà là đối với bản thân ta không có tác dụng gì, ngày qua ngày ngồi chồm hổm

không được đi đâu, quá nhàm chán…”

Mọi người cạn lời.

Cũng chỉ có ngươi.

Đổi thành các vị lãnh chúa khác nói như vậy, tuyệt đối sẽ bị mắng té tát.

Nghiêm Tôn phản ứng rất nhanh, nhanh trí nói: “Nếu ngươi chê đơn điệu tẻ

nhạt, bọn ta có thể chọn một đám người tuyệt sắc giai nhân đến, ngày ngày ở

bên ngoài Băng nhãn ca múa biểu diễn được không?”

Mọi người đang cạn lời, ngươi có ý tưởng ngốc nghếch gì vậy.

Khương lãnh chúa đến cảnh giới này rồi, ai còn quan tâm đến mỹ nữ gì nữa?

Nhưng ánh mắt Thành Ca lại sáng lên.

Hắn xoa xoa cằm, giả vờ bình tĩnh nói: “Đề nghị này rất mang tính xây dựng.”

Tõm!!!

Rất nhiều người xỉu ngang, xỉu ngay tại chỗ.

Tình cảm này thực sự là tốt rồi sao?

Vì thế những người khác cũng nháo nhào trí tượng tưởng phong phú.

“Ta đề nghị xung quanh Băng nhãn này, xây dựng một toà tẩm cung sang

trọng!” Canh Hà nói.

Thành Ca cho hắn một like: “Trẻ nhỏ dễ dạy!”

Lãng Trí cũng không chịu tụt lại phía sau: “Ta đề nghị thiết lập truyền ảnh bốn

mặt xung quanh, như vậy Khương lãnh chúa mỗi ngày tu luyện trong Băng

nhãn cũng có thể nhìn ra bên người giải tỏa căng thẳng…”

Đây không phải là xem tivi sao?

“Tiểu tử ngươi đúng là cho ta thưởng thức hoa lạ!”

Lãng Trí thân là cao thủ Đế Cảnh tứ trọng mấy chục tỷ năm, bị Khương lãnh

chúa gọi là tiểu tử không chút tức giận, ngươi lại còn dương dương đắc ý.

Cái thái độ đó như đang thể hiện xem ta thông minh chưa này?

Thế là những người khác cũng thi nhau lên tiếng.

Có ý kiến mỗi ngày đều dâng lên cao lương mỹ vị.

Có ý kiến mỗi ngày phái người đến kể chuyện cho lãnh chúa.

Còn có đề nghị mọi người quyên góp tài nguyên, để lãnh chúa có thể sử dụng

cho việc tu luyện hằng ngày.

Đó thật sự là tiết tấu của một tổ tông.

Đề nghị cuối cùng là quyên góp tài nguyên, cuối cùng cũng hoàn toàn đả động

Thành Ca.

Mỗi ngày ngồi tu luyện trong động này, còn có thể được cung phụng, cũng đáng

để suy nghĩ một chút.

Thế là cuối cùng hắn cũng gật đầu.

“Nếu các ngươi đã quả quyết giữ lại như vậy, vậy ta sẽ ở lại, vì các người mà

cống hiến chút!”

“Kỳ thật các ngươi quá khách khí, ta vì các ngươi mà cống hiến cũng đâu cần

nhiều điều kiện như vậy?”

Hắn ở trong Băng nhãn biến ra long sàng, nằm trên đó.

“Đương nhiên, nếu các ngươi nhiệt tình như vậy, ta đành miễn cưỡng nhận

vậy.”

Mọi người méo mặt, ngươi thật đúng là được tiện nghi mà còn ra vẻ.

Vì thế mấy ngày tiếp theo, Băng nhãn này lúc nào cũng náo nhiệt.

Tẩm cung sang trọng nhất trong thành dựng lên bốn phía quanh Băng nhãn, mỹ

nữ ca múa cũng có mặt, xung quanh còn có mấy chục lưu ảnh trận mỗi ngày

đều phát sóng “chương trình” giúp Thành Ca giải sầu.

Thành Ca nằm trên long sàng, ăn của ngon vật lạ được dâng tới từ khắp mọi

nơi.

Chỉ tiếc là, mỹ vị của Băng tộc này đều là băng, khiến Thành Ca dở khóc dở

cười.

Trong những ngày ca múa mừng cảnh thái bình, mỗi ngày hắn còn nhận được

sự phụng dưỡng ổn định.

Sau khi tiết kiệm được một ít tài nguyên, Khương lãnh chúa cũng bắt đầu uống

thuốc tăng cấp.

Ngân Nguyệt Băng Phách là thứ Băng tộc dùng để tăng cảnh giới tiên lực, ý

nghĩa tương tự tiên tinh.

Đổi thành tiên nhân khác chỉ sợ không dùng được mấy thứ này, nhưng hắn có

huyền văn băng.

Sau khi luyện hóa Ngân Nguyệt Băng Phách, cũng có thể tự động chuyển hoá

thành tiên lực tu vi của mình.

Khoảng một ngày sau, gần ba mươi ngàn Ngân Nguyệt Băng Phách hắn thu

được đều được chuyển hoá không sót một cái, cảnh giới huyền phách cuối cùng

cũng đã tăng lên Đế Cảnh nhị trọng hậu kỳ.

Huyền phách tăng lên, có nghĩa là tất cả năng lực huyền văn của hắn đều được

tăng lên toàn bộ.

Điều này có ý nghĩa rất lớn đối với Khương Thành.

Cung Tình ở một bên cũng đã thở dài.

Đời này nàng chưa từng thấy qua người nào có thể luyện hóa Ngân Nguyệt

Băng Phách nhanh như vậy.

Nên biết rằng, món đồ này vô cùng cao cấp và có giá trị.

Một Đế Cảnh nhị trọng như nàng trước nay tu luyện, dùng cũng chỉ có mấy

chục viên mà thôi, phần lớn thời gian vẫn là dựa vào bảo vật thấp hơn khác.

Ngân Nguyệt Băng Phách mỗi một viên đều ẩn chứa băng lực cực kỳ vô tận,

nàng luyện hóa một viên cũng cần ít nhất hai ba năm.

Thành Ca một ngày liền luyện hóa hết ba mươi ngàn viên, điều này khiến nàng

không biết nói gì.

Mà nàng còn phát hiện ra một chuyện kinh ngạc hơn.

Cảnh giới của Khương Thành còn chưa tới Đế Cảnh tam trọng.

Làm sao có thể như vậy được?

Chẳng lẽ ngay từ đầu hắn thật sự chỉ là một Đế Cảnh nhất trọng?

Vậy làm sao hắn có thể giết chết ba vị Cảnh chủ? Mà tại sao lại có thể giết chết

Cận Sùng lãnh chúa được?

Trong lúc nàng trầm tư suy nghĩ, Khương chưởng môn ngược lại bỗng nhiên

phát hiện ra một chuyện kỳ quái.

“Ta lại làm sao cảm giác được, căn nguyên bên trong Băng nhãn này của chúng

ta còn có một người khác đang hấp thụ?”

Mấy ngày nay hắn luôn cùng xúc tu căn nguyên liên kết, cảm giác so với trước

kia rõ ràng hơn rất nhiều, dễ dàng phát hiện ra một ít dấu vết.

Hắn liền phát hiện ra sau mỗi lần bản thân kích hoạt căn nguyên khí tức, đều có

một phần bị rò rỉ ra ngoài.

Và một phần rò rỉ đó không biết rò đi đâu.

Bằng không, tốc độ cảm ngộ của hắn hẳn là có thể nhanh hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK