Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trừ bổn tọa ra thì còn có thể là ai nữa?”

Tử Điện Tiên Đế bất thình lấy thi triển thần thông của tiên hồn ra.

Nhìn bốn phía xung quanh đó, điện quang giao thoa vào với nhau hình thành lên

một mạng lưới điện dày đặc.

Dưới sự xâm nhập mạnh mẽ của Liệt Hồn Phong mà tấm lưới khổng lồ kia chỉ

hơi lắc lư rồi lại ổn định hệt như cũ.

“Đáng lẽ ta còn cho rằng ngươi định làm con rùa rụt cổ ở yêu giới, nấp dưới

cánh của Thanh Long Đại Đế cả đời không chịu chui ra, bọn ta cũng không có

cách nào để túm cổ lôi ngươi ra được.”

“Nhưng thật sự là do bản thân ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết rồi!”

“Khoảng thời gian này chủ động đánh chiếm ở núi Tiên Yêu thì cũng thôi đi,

còn dám không biết sống chết mà dám tham gia vào đại đạo Tiên âm ư?”

“Chỗ này là nơi ngươi có thể tới sao?”

Thậm chí biểu cảm của hắn còn có chút điên cuồng, bởi vì hận thù của hắn với

Khương Thành thật sự quá sâu đậm.

Gần như Vô Cực Động Thiên là do một mình Thành ca san bằng.

Ban đầu là bảy vị Chuẩn Đế, hơn hai trăm Tiên Vương, mười mấy vạn Tiên

Tôn, còn có sơn môn chính đạo kia nữa…

Tất cả đều vì hắn mà trở thành lịch sử.

Chỉ còn sót lại ba Tiên Đế là tướng không binh.

Bởi vì không có người kế vị, thế lực đằng sau lưng cũng biến mất, cho nên bây

giờ tiếng nói của ba người bọn họ trong Tiên Minh cũng bị giảm xuống không

ít.

Địa vị chẳng khác gì tên Thuần Dương Tiên Đế nhàn nhã trước đây hết.

“Ha ha ha, ta biết ngươi nóng lòng muốn được gặp ta mà!”

Thật sự Thành ca có hơi tò mò, tại sao hắn liếc mắt cái mà đã nhận ra bản thân

nhỉ?

Nhưng mà… chi tiết này không quan trọng, không ảnh hướng đến việc làm màu

là được.

“Ngươi xem ta chu đáo biết bao, sợ các ngươi không tìm được ta nên mới chủ

động hiện thân đó.”

“Thoả mãn nguyện vọng của các ngươi nhá.”

“Cảm động chưa?”

Phong cách nói chuyện này đúng là kéo thù hận lên max mà, đến cả Tử Điện

Tiên Đế đang mài đao xoèn xoẹt cũng trở tay không kịp.

Ngay lập tức không biết nên trả lời kiểu gì.

Lẽ nào lại nói là không cảm động sao?

Cơn giận của hắn bị gián đoạn.

Hắn chỉ đành trực tiếp tấn công, tránh việc phải tức thêm nữa.

“Nhiều lời cũng vô ích thôi!”

“Chết đi!”

Nhìn thấy công kích bằng điện qua che phủ cả bầu trời kia, Thành ca liếc qua

cái đã nhìn ra, đây không phải là quy tắc lôi.

Chỉ là một bí thuật do tiên hồn huyễn hóa ra mà thôi.

Thế là hắn cười một tiếng.

Thứ mạnh nhất của một Tiên Đế ngươi chẳng phải là hoá thân của quy tắc sao.

Chỉ cần cấp bậc thấp hơn các ngươi thì dù cho đánh thế nào, các ngươi cũng

không thể thua được.

Nhưng ở đây không giống thế.

Nơi này chỉ có thể dùng tiên hồn.

Đáng lẽ muốn giết ngươi phải dùng đến hack hồi sinh của hệ thống, nhưng ở

đây thì không cần rồi.

Ngước nhìn tia điện quang kia, hắn cũng trực tiếp đánh về phía đó.

Nhưng mà tiếp theo đó, tiên hồn của hắn cảm nhận được một trận đau nhói.

Điện quang tanh tách xung quanh đó cộng hưởng với nhau, cho dù tiên hồn chỉ

chịu một chút tổn thương thì cũng sẽ bị ảnh hưởng đến căn bản.

Huống chi là tạo thành tổn thương như vậy.

“Ta còn tự hỏi ngươi lấy đâu ra cái tự tin ấy!”

Tử Điện Tiên Đế biết rằng hắn đã từng giết chết Thuần Hoa Tiên Đế, cho nên

ban đầu cũng rất cẩn thận.

Bây giờ vừa mới đụng độ thì đã lập tức yên tâm trở lại.

“Hóa ra cũng chỉ được thế này thôi!”

Phẩm chất tiên hồn của Khương Thành đã vượt qua cả Vạn Cổ, phẩm chất của

hắn kém hơn chút, cơ mà là một Tiên Đế nên cũng chẳng kém hơn là bao.

Mà về mặt cảnh giới tiên hồn, Khương Thành vẫn là Chuẩn Đế sơ kỳ, mà hắn

đã là Tiên Đế rồi.

So sánh hai thứ đó lại với nhau thì quả thật thực lực tiên hồn của Thành ca

không hề mạnh hơn tiên hồn của Tử Điện Tiên Đế.

Thậm chí bởi vì sự chênh lệch thông hiểu ở mặt bí thuật nên hắn còn bị rơi vào

thế hạ phong.

“Vậy sao?”

Hắn nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp vươn cánh tay phải trong suốt kia ra, tàn

nhẫn bắt lấy tia điện quang màu tím to bằng cánh tay trẻ con!

“Ha ha, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết đó hả!”

Tử Điện Tiên Đế thôi thúc bí thuật, công kích càng ngày càng ác liệt.

Ngay sao đó, cánh tay phải tiên hồn của Thành ca đã bắt được vào phía trên tia

điện quang kia của hắn.

Xẹt xẹt!

Lôi điện màu tím kia giống như một mãng xà khổng lồ đang vặn vẹo vì bị bắt

lấy, ngay sau đó thì dần dần mờ đi.

Bùm!

Vị trí tiếp xúc giữa bàn tay và điện quang kia đột nhiên vang lên một tiếng nổ

lớn.

Vậy mà Liệt Hồn Phong hung hiểm ngập trời xung quanh đó đều bị nổ tung,

hình thành một vùng chân không khổng lồ.

Mà chủ nhân của điện quang là Tử Điện Lôi Đế thì sững sờ, tỏ vẻ không thể tin

nổi.

Tiên hồn của hắn cũng bị rung lắc, chỉ mỗi lần này thôi mà đã khiến hắn yếu đi

không ít.

“Ngươi làm gì vậy hả?” Hắn vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.

“Bàn tay của ngươi…”

Thành ca vừa liếc cái là biết bàn tay này thật sự phi thường, thậm chí còn tốt

hơn cả những gì mà hắn mong đợi, thế là tự tin lại lập tức tràn trề.

“Để anh đây bắt đi nào, ha ha ha!”

Sau đó trận chiến đấu này trở nên kỳ lạ.

Thành không ngừng đuổi đánh Tiên Đế, cả quá trình đều vẫy vẫy tay phải của

bản thân, hệt như đang vung vẩy một thần binh lợi khí vậy.

“Đừng chạy mà!”

“Bắt một cái là xong rồi!”

Tử Điện Tiên Đế không phải kẻ ngu.

Cả đường hắn tháo chạy, hết lần này tới lần khác đánh trả lại để làm chậm

Khương Thành.

Nhưng nếu như mỗi lần đòn công kích đó thành công đánh trúng vào người

Khương Thành thì sẽ gây ra tổn thương nhất định cho hắn.

Nhưng nếu bị Khương Thành dùng bàn tay phải thần kỳ kia chặn lại thì tổn

thương đó lại xuất hiện trên người Tử Điện Tiên Đế.

Chiến đấu như này, nếu như bị người khác nhìn thấy được, chỉ sợ sẽ cảm thấy

còn chẳng bằng đám Tôi Thể cảnh.

Nhưng thực tế thì nó cực kỳ nguy hiểm.

Điều cốt lõi nhất của tiên hồn là chịu được rất nhiều lần tổn thương, vậy nên hai

người này mới sống sờ sờ mãi mà không chết.

Ở trong khu vực Liệt Hồn Phong hoành hành, Tử Điện Tiên Đế cũng không thể

thoát thân nhanh được.

Cuối cùng hắn cũng đụng độ trực tiếp với Thành ca.

Giây phút đụng độ với nhau đó, cuối cùng Tử Điện Tiên Đế cũng được nếm trải

mùi vị điện giật.

Tiên hồn hắn rung động kịch liệt, sau đó những tia lửa mang theo điện tích tánh

tách cộng hưởng lại với nhau.

Thành ca tóm chặt lấy hắn, cho đến cuối cùng…

Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, đường đường là một Tiên Đế mà cuối cùng lại bị nổ

tan tành, hồn phi phách tán, hoàn toàn ngã xuống.

“Haizzz, chẳng dễ dàng gì mà!”

Thanh ca xoa xoa tiên hồn vốn bị thương của mình, không khỏi cảm thấy bùi

ngùi.

“Thật sự là một cuộc chiến khốc liệt, Tiên Đế khó giết quá đi!”

Nếu như cuộc đuổi bắt nguyên thủy nhất vừa rồi được coi là một trận chiến cam

go thì e rằng trận chiến của hầu hết các tiên nhân đều sẽ là địa ngục mất.

“Xem ra phải kiếm thêm chút khí tức đại đạo mới được!”

Thành ca cũng nhận ra, nếu như lần này không có cánh tay phải thần kỳ của tiên

hồn này thì e rằng bản thân đã thua rồi.

Đáng lẽ hắn còn định đi tìm mấy Tiên Đế khác, cơ mà nghĩ kĩ lại thì sau khi Tử

Điện Tiên Đế bị giết, đến cả chiến lợi phẩm còn chẳng có, hình như chẳng có

chút lời nào.

“Thôi đi, đợi bọn họ tìm đến tận cửa vậy.”

Sau đó, hắn lại quay về phía trên tầng mây phước lành một lần nữa.

Kim Dực Chuẩn Đế, Lý Tuấn Lãng và Chúc Thanh Liên vẫn còn đang tu luyện.

Tiên hồn của kẻ trước từ Chuẩn Đế sơ kỳ đã thăng cấp thành Chuẩn Đế trung

kỳ, có thể gọi là đột nhiên tăng mạnh.

Suy cho cùng thì cũng là cấp bậc Chuẩn Đế mà, nếu thăng cấp thì cũng cần đến

mấy ngàn vạn năm, thậm chí đến cả tỷ năm chứ đùa.

Mà tiên hồn của Chúc Thanh Liên, cũng đã từ Tiên Tôn ngũ phẩm ban đầu

thăng cấp đến Tiên Vương nhất phẩm rồi!

Mặc dù vẫn chưa có tiên quốc, cảnh giới tiên lực và cảm ngộ quy tắc đều không

đủ, cơ mà cái này đã vượt xa cảnh giới tiên hồn bình thường rồi, đã khiến nàng

trở thành một kẻ đứng đầu ở cấp bậc Tiên Tôn rồi.

Mà vị đại sư huynh Lý Tuấn Lãng kia, bây giờ tiên hồn của hắn vẫn là Tiên Tôn

cửu phẩm.

Mãi cho đến lúc này, tầng mây phước lành phía bên dưới càng ngày càng mờ đi.

Tiên âm cũng dần dần biết mất.

“Cơ duyên ngắn ngủi lần nãy cũng sắp qua rồi.”

Ba người tỉnh lại từ trạng thái tu luyện, cũng không biết Khương Chưởng môn

đã tốn sức một phen chạy đi làm thịt một Tiên Đế rồi, còn tưởng rằng hắn nhàn

rỗi không có việc gì làm.

“Đa tạ tiền bối đã dẫn dắt ta!”

Lý Tuấn Lãng cảm kích không thôi, vỗ ngực đảm bảo: “Nếu tương lai ngươi

đến tiểu thế giới Cực Thiền thì cứ việc tới tìm ta!”

Hắn làm ra vẻ cứ như mình là lão đại ở đây ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK