Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên, Khương chưởng môn không hy vọng đây là thời đại mạt pháp gì

đó.

Suy cho cùng, trong phạm vi cảm nhận của hắn, ngay cả một người quen trước

kia, cũng không nhìn thấy.

Hắn cũng không hy vọng bạn cũ của mình gặp chuyện không may.

Hơn nữa, cảnh giới ở đây cũng thấp giống như ngôi làng nhỏ của lính mới, làm

màu ở đây cũng chẳng vui gì.

Cuối cùng, thần niệm của hắn tập trung vào một nơi, nơi có người nhiều nhất.

Ở nơi đó, giống như có một nghi lễ long trọng đang được cử hành.

Hắn vọt tới hiện trường, phát hiện tất cả mọi người vây quanh một đài cao rất

lớn màu trắng.

Đài cao kia lơ lửng giữa không trung, giống như một tòa Tiên thành trên không.

Mà phía trên đài kia, còn có bóng người lờ mờ.

Mọi người đều ngửa đầu, đồng loạt nhìn lên phía trên, giống như đang chờ đợi

kết quả gì đó.

Thành Ca không khỏi tò mò mà nhìn theo.

Chỉ thấy một tên đàn ông trẻ tuổi đang ở trong Tiên trận đặc biệt, tiếp nhận

khảo hạch, khảo sạch này hắn cũng không biết tên.

Một lát sau, chỉ thấy trên đài cao kia, sáng lên ba vòng sáng màu xanh đậm.

Mà mọi người dưới đài vốn đang nín lặng, tập trung nhìn, giờ phút này bắt đầu

còn bàn luận sôi nổi.

“Vậy mà Tả Minh chỉ là Thiên Tâm hạ đẳng tam giai?”

“Nhưng mà hắn là thiên tài nổi tiếng xa gần, hai mươi triệu năm đã đột phá tới

Đế cảnh!”

“Như này cũng quá vô lý rồi, phải không?”

“Vậy cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể chứng minh tâm đ*o của hắn không

kiên định, không liên quan gì tới thiên phú.”

“Đáng tiếc, đời này của hắn có thể không còn hy vọng gì nữa rồi.”

Sự bàn luận của bọn họ khiến Thành Ca bối rối.

Thiên Tâm gì cơ?

Bản thân Ca chỉ nghe qua Đạo Tâm, chưa từng nghe qua Thiên Tâm gì đó.

Hơn nữa, trước đây, Đạo Tâm cũng không có khảo thí đẳng cấp gì đó.

Nghe giọng điệu này của bọn họ, nó có vẻ đặc biệt quan trọng.

Chẳng lẽ đây là hạng mục mới ở “thời đại mạt pháp”?

Vậy mà mình mới nghe lần đầu, hay là mình lạc hậu rồi?

Hắn vỗ vỗ bả vai của người trước mặt một cách rất tự nhiên: “Huynh đệ, đây là

khảo thí gì vậy, Thiên Tâm hạ đẳng tam giai là ý gì?”

Thứ đồ chơi này khiến hắn liên tưởng tới cảnh tượng năm đó khi đạt được

Huyền phách.

Ngay lúc đó Huyền phách cũng phân làm loại giáp, loại ất gì đó, đại biểu cho sự

cao thấp của phẩm chất.

Người kia bị hắn hỏi thì sửng sốt: “Không phải chứ, ngay cả điều này ngươi

cũng không biết?”

Nhưng mà ngay sau đó, hắn phát hiện mình cũng không thể nhìn thấu cảnh giới

của Khương Thành, giật mình đánh thót.

“Hóa ra là Thượng Tiên tiền bối, tiền bối thật là thích nói đùa.”

Thành Ca cười tủm tỉm chắp tay: “Đâu có đâu có, rốt cuộc vì sao lại khảo thí

Thiên Tâm gì đó?”

Thấy hắn có vẻ đúng là không biết thật, người kia cũng vô cùng hoang mang,

hay là vị tiền bối này đã bế quan rất nhiều năm?

Nhưng nhìn hắn cũng không giống đồ cổ.

“Cái gọi là Thiên Tâm, chính là tâm Thiên Đạo, đại biểu cho mức độ chấp nhận

một người của Thiên Đạo.”

“Mức độ chấp nhận càng cao, phẩm chất và đẳng cấp của Thiên Tâm cũng càng

cao.”

Thành Ca nghe thấy vậy thì nghẹn họng nhìn trân trối, ý này chẳng phải là ai

thành kính với Thiên Đạo hơn sao?

Vậy mà thứ đồ chơi này còn có thể có khảo thí.

“Vậy thì làm thế nào để nâng Thiên Tâm đẳng cấp lên?”

Người kia đáp: “Chủ yếu vẫn là xem ngươi có bao nhiêu sự kiên định đối với

tâm đ*o, sau đó mới đến cấp độ Đạo Tâm của bản thân ngươi.”

“Vừa rồi, Tả Minh kia hạ đẳng tam giai, đại biểu cho Đạo Tâm của hắn là phẩm

chất tam giai, thật ra đẳng cấp này xem như là một thiên tài đặc biệt, chỉ tiếc

tâm đ*o của hắn chỉ là màu xanh - hạ đẳng.”

“Hạ đẳng gần như có thể được phán định, là kẻ bị Thiên Đạo vứt bỏ, xem như

đời này không còn hy vọng gì nữa.”

Khi bọn họ còn đang nói chuyện, trên đài cao lại đưa ra một số kết quả.

Những người khác, hơn phân nửa đều là Đạo Tâm nhị giai, kém hơn tên Tả

Minh trước đó.

Nhưng phẩm chất Thiên Tâm của bọn họ lại đều vượt qua hạ đẳng, trong đó

một người còn đạt tới màu lam thượng đẳng, khiến cho toàn trường lại xôn xao.

Khương Thành liếc nhìn kỹ.

Thiên phú tu luyện của người kia, nếu là ngày trước, cũng chỉ có thể xem là

bình thường, không có gì đặc sắc.

Ngược lại với tên Tả Minh trước đó, dù hắn được xem như thiên tài đứng đầu

Chân giới Băng.

Thế đạo thật sự là thay đổi rồi, mình xem cũng không hiểu.

Hắn lại hỏi: “Thiên Tâm đẳng cấp cao, có tác dụng gì sao?”

Người kia vội vàng đáp: “Đương nhiên là có ích rồi, nếu như đạt tới thượng

đẳng tam giai, sẽ có cơ hội được đưa ra bên ngoài.”

“Còn có bên ngoài?”

“Đúng vậy, bên ngoài mới là Nguyên Tiên giới chân chính, bọn ta đều là người

bị vứt bỏ.”

“Cái gì…”

Thành Ca hoàn toàn choáng váng.

Dưới sự phổ cập kiến thức của người này, hắn mới dần dần hiểu ra vận mệnh

hiện giờ.

Năm đó ba nghìn căn nguyên tụ hội, Nguyên Tiên giới hoàn toàn thành hình,

sau đó đã trải qua một đoạn thời gian dài loạn thế.

Mãi đến khi xuất hiện mười vị Thiên Đạo chi tử.

Bọn họ cầm trong tay Thiên Đạo Chí Bảo, dẹp vô số tranh chấp và chiến tranh.

Rất nhiều Đại năng hoặc đầu hàng quy thuận, hoặc bị giết, hoặc bị phong ấn,

hoặc bị trục xuất.

Nghe thấy mười người, Khương Thành lập tức phản ứng lại.

Đây chẳng phải là mười người may mắn mà Tiên Mẫu đã từng nhắc tới, người

mà được nàng ban cho chí bảo sao?

Vậy mà mười người kia đã phát triển tới mức này rồi?

Người ở trước mặt kia tiếp tục nói: “Cuối cùng, Nguyên Tiên giới cũng dần yên

bình và nghênh đón vận mệnh mới.”

“Mười vị Thiên Đạo chi tử thiết lập Thiên Cung, thống trị cả Nguyên Tiên giới,

và bọn họ được gọi là Thập Thiên Đế!”

Khi nghe tới tên Thiên Cung này, Thành Ca méo cả miệng, suýt nữa nghi

ngờ,có phải mình xuyên tới thế giới khác rồi hay không.

Hắn thêm hứng thú, hỏi: “Sau đó thì sao? Lẽ nào, bọn họ còn phân chia ba mươi

ba Trọng Thiên?”

“Ba mươi ba Trọng Thiên gì cơ?”

“Không có gì, vậy hiện tại, các ngươi bị Thiên Đạo vứt bỏ là tình huống gì?”

Người kia đáp: “Thiên Cung khoanh vùng một khu vực vứt bỏ ở mỗi thiên

vực.”

“Tất cả những người không kiên định về tâm đ*o, và tu sĩ được sinh ra sau, bất

kể thiên phú, tu vi cao hay thấp, tất cả đều bị sắp xếp tới khu vực vứt bỏ này.”

“Muốn rời đi, chỉ có thể nâng cao đẳng cấp Thiên Tâm của bản thân.”

Đây…

Đây không phải là bắt buộc tất cả mọi người phải duy trì lòng trung thành với

Thiên Đạo sao?

Tiên Mẫu à Tiên Mẫu, thủ đoạn năm đó của ngươi có vẻ như thật sự là rất có

hiệu quả!

Quả thật, hiệu quả này rất nổi bật.

“Vậy chắc là các ngươi rất hận Thập Thiên Đế nhỉ? Nếu không có bọn họ, các

ngươi có thể có cuộc sống bình thường ở bên ngoài, sẽ không bị vứt bỏ ở nơi

này.”

Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt mấy người xung quanh kịch biến.

Ngay lập tức có một khoảng trống gần đó.

Người khi trước nói chuyện với hắn, nghe thấy thế cũng sợ hãi, vội vàng lắc đầu

và liên tục lui về phía sau.

“Ngươi, ngươi chớ có ăn nói bậy bạ!”

“Thập Thiên Đế đã mang lại hòa bình đã mất từ lâu cho Nguyên Tiên giới.”

“Từ đó về sau, Nguyên Tiên giới trật tự, yên bình, bọn ta yêu quý bọn họ còn

không kịp, sao có thể sẽ hận bọn họ?”

Sau đó, hắn lảo đảo chen vào trong đám người, không bao giờ nói chuyện với

Khương Thành nữa.

Mà xa xa, lúc này có không ít người nhíu mày đánh giá Khương chưởng môn,

chỉ trỏ và khẽ rỉ tai nhau về hắn.

Dường như, lời vừa rồi kia của hắn quá mức đại nghịch bất đạo, dĩ nhiên là biến

thành ngoại tộc trong đám người đó.

Cũng may ngay sau đó, tâm điểm của toàn trường lại một lần nữa đổ dồn lên đài

cao.

“Thu Vũ Tuyền!”

“Nàng cũng muốn nhận khảo hạch!”

“Cuối cùng cũng đợi được rồi!”

“Vị này chính là tuyệt thế thiên tài, một trăm triệu năm khó gặp!”

“Nghe nói, nàng xuất thân từ một bộ lạc tên là Bạch Huyền Tộc, một tộc đã có

từ rất lâu trước đây, còn là Thánh nữ đời thứ 124.”

“Tuy rằng, đây là lần đầu tiên nghe thấy bộ tộc này, nhưng mà danh hiệu Thánh

nữ này, nghe có vẻ cũng rất lợi hại!”

“Đúng vậy…”

Nghe thấy ba chữ Bạch Huyền Tộc này, cuối cùng Thành Ca cũng nâng cao tinh

thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK