như
uyên đình nhạc trì.
Gương mặt có phần đơn thuần, cũng không có sự tàn ác và tà khí như Ma tu
bình
thường.
Thế nhưng chỉ nhìn hắn một cái thì rất nhiều người có tu vi thấp sẽ sinh ra
cảm giác sợ hãi, nghẹt thở vì rơi vào trong biển sâu vô biên, xung quanh đều
là mây đen và sóng đen.
Hắn cũng không toát ra Tiên lực ma khí, cũng không dùng uy áp thần hồn.
Chỉ là hắn đứng ở đó, hai tay chắp ra phía sau đã đủ trấn áp tất cả.
Hàng nghìn Ma tu khát máu đồng loạt sợ hãi lùi lại, sáu tên Đạo Tôn tỏ ra vẻ
kính sợ, ngoan ngoãn chắp tay chào hắn,
Mà Kỳ Ngô Đạo Tôn và Càn Ngôn Đạo Tôn bên này càng vô cùng sợ hãi.
Bởi vì người đến lại là Đạo Thánh!
Sự tồn tại siêu cường với sức mạnh cùng cấp bậc với Thần Quân của Thiên
Cung!
Sao mà bọn họ lại không ngạc nhiên khi nhìn thấy người này chứ?
Nếu như nói sáu tên Đạo Tôn lúc nãy xem như là chặn đường trốn thoát của bọn
họ, tỷ lệ thành công trong việc phá vỡ vòng vây của bọn họ giảm từ mười nghìn
xuống còn hàng đơn vị…
Sự xuất hiện của tên Đạo Thánh đã làm giảm tỷ lệ phá vỡ vòng vây từ số đơn vị
xuống thành số âm.
Bọn họ rất rõ tính mạng của bản thân, bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào tâm
trạng của người đó.
Phạm Lôi Đạo Tôn và Yên Dĩ cũng đang âm thầm than khổ.
Trước mắt thực sự là bước đường cùng.
Phạm Lôi Đạo Tôn đã đặt tay lên nhẫn trữ vật, lặng lẽ lấy ra… một điếu
thuốc.
Bây giờ hắn chỉ gửi gắm hy vọng vào thứ trên người này.
Khi sờ được đến điếu thuốc, trái tim không yên của hắn cũng dần dần bình tĩnh
lại.
Lần trước, lúc Khương Thành dùng vật này, ngay cả lực Thiên Đạo trong lôi
kiếp
cũng có thể hấp thu, vậy bây giờ mình dùng nó để chặn công kích của Đạo
Thánh
chắc là cũng không có vấn đề gì.
Ở Thiên Cung không gặp nguy hiểm gì nên không dùng được “lợi khí bảo
mệnh”
này.
Bây giờ đối mặt với đường cùng cũng là lúc sử dụng lá bài tẩy cuối cùng rồi!
Mà khác với hắn, lúc Khương Thành và Tam Nhãn Hổ nhìn thấy Đạo Thánh
xuất hiện
thì suýt chút nữa phun cả nước miếng ra ngoài.
Con mẹ nó, lại là người quen!
Hơn nữa vẫn là một người quen đã từng để lại ấn tượng rất sâu đậm với
Khương
Thành – Hư Uyên Ma Thánh!
Năm đó cùng nhau phi thăng từ Vạn Vực ở Hạ giới lên Tiên giới, Hư Uyên Ma
Thánh với tư cách là người nắm giữ Ma Vực, mỗi lần họp không những có thể
ngồi
trong điện, hơn nữa còn là gần với vị trí của Thành Ca nhất.
Coi như là nhân vật đứng đầu rồi.
Sau này Thành Ca phục xuất, sau khi đi lên Thượng Tiên giới gặp được những
bạn
cũ năm đó cùng phi thăng.
Ví dụ như đám người Quy Tàng, Lăng Tinh, Kim Long Vương, Thanh Vân,
Tiêu
Hỗn…
Chỉ có Hư Uyên Ma Thánh mất tích rồi không còn chút tin tức nào nữa.
Những năm đó đám cao thủ MaVực Tiêu Hỗn và Sát Lợi đều nghe ngóng tin
tức của
hắn khắp nơi.
Nhưng dường như cả Thượng Tiên giới hoàn toàn không có ai nghe nhắc tới tên
Hư
Uuyên này.
Với vị trí của thời kỳ hắn tại Vạn Vực ở Hạ giới, không thể nào không có ai
biết đến.
Cuối cùng mọi người chỉ có thể đoán là sau khi hắn phi thăng Thượng Tiên giới
thì gặp phải Chuẩn Đế, thậm chí Ma Đế nên không cẩn thận bỏ mình.
Bây giờ gặp lại hắn, Thành Ca vẫn rất vui mừng.
Tam Nhãn Hổ nhìn thấy bây giờ hắn trở thành Đạo Thánh thì càng ghen tị hơn,
không thể vui vẻ nổi.
Đang muốn chào hỏi thì bị Thành Ca cản lại.
Hắn nhìn Hư Uyên một cái, Hư uyên lập tức hiểu ý mà gật đầu.
Sau đó Hư Uyên nhìn quanh toàn trường một vòng.
Lạnh nhạt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Sáu tên Ma tu Đạo Tôn vội vàng tiến lên.
“Khởi bẩm Hư Uyên Đạo Thánh, lúc nãy Hổ Yêu kia tự tiện xông vào địa bàn
của
bọn ta, còn tùy tiện tàn sát người trong môn của bọn ta, thực sự là tội ác
cùng cực, mọi người đều phẫn nộ…”
Hư Uyên không nhịn được mà quơ ống tay áo.
“Được rồi, ở Huyết Sát Đạo này giết người vốn là quy tắc bình thường, đừng
làm
bộ làm tịch trước mặt ta!”
Hắn vừa nói, sáu tên Đạo Tôn chỉ có thể ngượng ngùng mà cười.
“Đạo Thánh dạy rất đúng.”
Quả thật nơi Huyết Sát Đạo này giết người là chuyện thường tình.
Người mình bị giết rồi thì đi báo thù, không đánh lại được thì nhịn trước.
Đây chính là quy luật sinh tồn ở đây.
Ở đây chỉ cần đủ mạnh mẽ, muốn giết ai cũng được.
Trước khi giết người mà cứ phải đặt tội danh cho người khác thì lại bị người
ta cười nhạo.
Một tên Đạo Tôn trong đó cười hì hì nói: “Hổ Yêu này giết người của bọn ta, vì
vậy bây giờ bọn ta muốn giết hắn.”
Mặc dù người môn hắn bị giết rồi, nhưng nhìn sơ qua hắn cũng không có vẻ gì
là
tức giận và đau lòng cả.
Hết cách, đây giống như là truyền thống tốt đẹp của Huyết Sát Đạo bên này.
Bọn họ đều là Ma tu cực đoan, đầu đao liếm máu, suốt ngày nghĩ đến việc đâm
sau lưng người khác, thứ tình cảm phu từ tử hiếu, sư đồ hữu ái này hoàn toàn
không tồn tại.
Một Đạo Tôn khác liếc nhìn Thành Ca và đám người Phạm Lôi Kỳ Ngộ rồi nói
thêm:
“Còn có đồng bọn của hắn.”
“Hay là mời Đạo Thánh ngươi giúp bọn ta phân chia mục tiêu?”
“Nếu không thì mấy đầu người béo bỡ này thuộc về ai, mấy phái bọn ta cũng
cãi
không rõ.”
Bọn họ làm như không có ai chia đầu người, Thành Ca và Tam Nhãn Hổ bên
này chỉ
coi như xem trò cười.
Mà Phạm Lôi và Yên Dĩ chỉ dám tức giận nhưng không dám nói.
Nhất là Yên Dĩ, bây giờ cũng đang suy nghĩ viết di ngôn như thế nào, xem ra
nàng thực sự không sáng suốt khi đi đến Đạo Tuyệt Chi Địa lần này.
Không ngờ rằng bản thân còn chưa trở thành Nữ Vương của Tà Tiên giới mà đã
sắp
phải chết trẻ ở đây.
Còn Kỳ Ngô và Càn Ngôn Đạo Tôn kia thì vội vàng bước lên khom người hành
lễ
rồi xin Hư Uyên Đạo Thánh tha thứ.
“Tiền bối, hai người bọn ta đến từ Thiên Cung, không phải cùng một phe với
bọn
họ!”
“Đúng vậy, bọn ta đặc biệt hộ tống đại sư Thiên Đan Tư đi tham gia đại hội
giao lưu Đan Đạo, bọn ta xem như là khách của Đạo Tuyệt Chi Địa.”
“Chỉ là không cẩn thận bị thổi đến đây…”
“Nếu như bọn ta bị giết, Thiên Đan Tư bên kia chắc chắn sẽ không chịu để yên,
điều này sẽ làm ảnh hưởng tới thái độ của cả Đan giới…”
Cả hai người lại lặp lại lý do lúc trước một lần nữa, lại tiếp tục bán rẻ đồng
đội một lần nữa.
Bọn họ cảm thấy những lời nói này không chê vào đâu được.
Không chỉ nể mặt đối phương mà còn không mất đi bản chất của mình.
Rõ ràng là cầu xin tha thứ nhưng cũng đúng mực, ám chỉ với đối phương rằng
hậu
quả giết mình rất nghiêm trọng.
Thật đúng là không thể hoàn hảo hơn được nữa.
Chỉ đáng tiếc là hiện thực vẫn luôn khác so với những gì mà họ nghĩ.
Đám Ma tu Đạo Tôn này cũng không thực sự mắc mưu, bọn họ càng muốn gói
kinh
nghiệm của cấp Đạo Tôn.
“Đạo Thánh, ta cảm thấy không cần thiết phải giữ hắn lại.”
“Thiên Cung thì thế nào chứ, ta không tin giết hai tên hộ tống thì Đan Đạo sẽ
cô lập Huyết Sát Đạo chúng ta.”
“Đúng vậy, chúng ta sợ phiền phức vậy từ khi nào chứ?”
“Giết thì giết thôi!”
Thái độ la hét chém giết của bọn họ làm cho sắc mặt của Kỳ Ngô Đạo Tôn và
Càn
Ngôn Đạo Tôn thay đổi rõ rệt, không ngừng kêu không hay rồi.
Lời lúc nảy cũng đã thế rồi, hễ là người có đầu óc thì cũng nên suy nghĩ hậu
quả của việc giết chết mình chứ!
“Tiền bối, bọn ta…”
Trong lòng hai người vô cùng sốt ruột, lời nói cầu xin tha thứ tiếp tục sắp
bật ra khỏi miệng.
Nhưng Hư Uyên Đạo Thánh lại khẽ phất tay với họ ra hiệu đừng nóng, yên tâm
một
chút.
Sau đó vị lão đại nắm giữ toàn trường này còn dạy dỗ đám Ma tu vừa nãy la hét
chém giết một hồi.
“Người ta là khách ở xa tới, sao mà các ngươi vừa lên đã muốn đẩy người ta
vào
chỗ chết hả?”
“Nếu các ngươi đến từ Thiên Cung, vậy chúng ta không cần dùng quy tắc
không
chết không thôi của Huyết Sát Đạo này nữa, hãy hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi mới
quyết định xử trí như thế nào mới đúng.”
Lời của hắn nói làm cho hai tên Kỳ Ngô và Càn Ngôn Đạo Tôn suýt chút nữa
thì
chảy cả nước mắt.
Vậy mà Huyết Sát Đạo lại còn có người nói có lý như vậy, làm rung động lòng
người!