nhưng vừa rồi bốn gã Chí Tôn kia bị choáng váng cũng là sự thật.
Không có bất cứ suy nghĩ nào.
Cũng chẳng có chất vấn gì cả.
Mọi người đã ngay lập tức nhận định thân phận của hắn chính là – Vô Địch Đạo
Thánh!
“Đạo Thánh!”
Cuối cùng thì đám người cũng xôn xao cả lên.
“Thật sự là Đạo Thánh!”
“Trời ạ, vậy mà lúc ta còn sống lại có thể được tận mắt nhìn thấy một vị Đạo
Thánh!”
“Thì ra là hắn chính là Đạo Thánh!”
“Vừa rồi thậm chí ta còn nói với Đạo Thánh một câu…”
Đối với phần lớn Tiên nhân thì Đạo Thánh quá cao cấp, rồng thần thấy đầu
không thấy đuôi.
Đừng nói đến lục thất trọng, cho dù là Tôn Giả và Thiên Tôn thì cũng đều
không có tư cách để nhìn thấy.
Sự chênh lệch quá to lớn, quả thực cũng không giống như cùng loại trên cũng
một vị diện.
Một số Tiên nhân trước đó vây quanh xem đã chất vấn thậm chí là giễu cợt
Khương Thành giờ đều đã bị dọa muốn tè cả ra.
Rất nhiều người lăn một vòng quỳ xuống, dập đầu thình thình thình.
“Đạo Thánh tha mạng!”
“Đạo Thánh gia gia tha mạng!”
“Vừa rồi đều là bọn ta có mắt mà không tròng nên đã mạo phạm ngươi…”
“Bọn ta tội đáng muôn chết, mong rằng Đạo Thánh gia gia rộng lượng tha
thứ…”
Ngược lại Thành Ca cũng lười tính toán cùng với bọn họ.
Nếu không thì sợ rằng ở đây cũng không có nhiều người còn sống nữa.
“Được rồi được rồi, người không biết thì không có tội.”
Mọi người đều như được đại xá, ngay sau đó thì nịnh hót giống như thủy triều
tập kích.
“Lòng dạ của Vô Địch Đạo Thánh thật là rộng lớn mà!”
“Tấm gương của bọn ta!”
“Vị Đạo Thánh nhìn thấy lần đầu tiên trong đời vậy mà lại bình dị gần gũi…”
“Vô Địch Đạo Thánh quả nhiên là người khiêm tốn không màng danh lợi!”
Sau khi đã để lộ ra thực lực thì Thành Ca nói gì cũng đều thơm cả.
Mà mọi người vừa nịnh hót lại vừa thầm cảm thấy không thể nào tin nổi.
Lúc trước nghe nói Băng Cung có một vị Đạo Thánh, bọn họ cũng không ngờ
mình có thể may mắn nhìn thấy được.
Với cái nhìn của bọn họ, tiên khí của cao nhân ở cấp bậc đó chắc chắn sẽ không
giống như của Tiên nhân bình thường hít thở được.
Mà bây giờ bọn họ đang nhìn thấy cái gì?
Một vị Đạo Thánh lại tự mình ra mặt chiêu mộ người mới?
Chuyện này thật lạ quá rồi?
Không hiểu nổi, tất cả những người mới đều cảm thấy có một chút không thể
chịu nổi nữa rồi.
Vừa mừng lại vừa lo mà!
Cái phản ứng giống như nhanh chóng được trải qua sự rửa tội của mưa gió làm
cho Khương Thành vô cùng hài lòng.
“Bản thân ta có danh hiệu là Vô Địch Đạo Thánh, hiện nay chính là Thái
Thượng Cung chủ duy nhất của Băng Cung.”
“Bây giờ có lẽ các ngươi cũng đã biết Băng Cung thật sự có Đạo Thánh rồi
chứ?”
Hắn cũng không khoe khoang quá lời nữa mà thậm chí còn khiêm nhường.
Dù sao thì có hệ thống hack, đúng thật hắn thực sự là không gì có thể sánh
được.
Mà vốn dĩ Đạo Thánh cũng chưa tới mức vô địch.
Các Tiên nhân ở bốn phía lại bắt đầu dâng lên một trận nịnh hót mới.
Sau đó đã có người rục rịch ngóc đầu dậy.
“Vậy thì, Vô Địch Đạo Thánh, bây giờ bọn ta gia nhập Băng Cung vẫn còn kịp
chứ?”
“Đúng vậy đó, các ngươi còn thu nhận người không?”
Có được sự tồn tại của một vị siêu cấp cường giả như vậy, nhất định Băng Cung
sẽ trở thành thế lực đứng hàng đầu Vân Di Đạo.
Nói thẳng ra thì chính là dựa lưng vào cây đại thụ mà hóng gió.
Các cuộc đại chiến giữa các môn phái Vân Di Đạo xảy ra vô cùng thường
xuyên.
Đừng nhìn những người mới lúc này là bánh trái thơm ngon, một khi đi ra khỏi
khu chợ này thì có thể sẽ biến thành con mồi của một số môn phái.
Mà nếu như gia nhập vào một môn phái không đủ sức mạnh thì lại có khả năng
sẽ bị diệt phái.
Đến lúc đó bị người bắt đi, thì sẽ bị nô dịch rồi.
Không những thủ đoạn sẽ là bị gieo sự khống chế mà bổng lộc gì đó của một
môn đồ bình thường là điều hoàn toàn không có.
Mà gia nhập một môn phái có Đạo Thánh thì cũng không cần phải lo lắng đến
những thứ này nữa.
Hơn nữa Băng Cung chỉ dùng Ý Liên chứ không cần Hồn Liên.
Chẳng có mấy ai thích bị trói buộc cả.
Đây cũng là ưu thế mà những môn phái đứng đầu khác không có được.
Tam Nhãn Hổ và bọn người Thái Hành, Thiên Lâm đều cảm thấy mừng rỡ, mặc
dù bọn họ không có cảm tình đối với Băng Cung, nhưng dù sao thì vẫn hy vọng
việc chiêu mộ người có thể thuận lợi tốt đẹp một chút.
Mấy người hận không được gật đầu ngay lập tức, đúng đúng, bọn ta vẫn còn
nhận người, không từ chối đâu.
Nhưng Khương Thành lại khoát tay áo.
“Băng Cung bọn ta là một môn phái có sự theo đuổi, vẫn có một số tiêu chuẩn
thu nhận người.”
Ca nhìn thấy sự nhiệt tình của mọi người cao đến như vậy, gần như tất cả mấy
trăm ngàn người mới đều có dáng vẻ hăng hái muốn ghi danh, bản thân hắn
cũng cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Năng lực kêu gọi của Đạo Thánh mạnh đến như vậy sao?
Nếu như vậy thì…
“Nhóm đầu tiên vừa nãy bọn ta không giới hạn tu vi.”
“Bây giờ nhóm thứ hai phải là Tôn Giả trở lên.”
Nếu không thu nhận toàn bộ mấy trăm ngàn người, vốn dĩ sau này rất nhiều Đế
cảnh nhất nhị trọng sẽ không thể nào tiếp nhận được sức mạnh tăng thêm khổng
lồ đó.
Cái tiêu chuẩn này nhất định cũng được coi là cực kỳ cao rồi.
Nhưng mà những người có mặt ở đây lại cảm thấy cũng hợp tình hợp lý.
Một môn phái được Đạo Thánh thống lĩnh đương nhiên không thể tùy ý giống
với môn phái bình thường như vậy được rồi.
Có rất nhiều Tiên nhân ở đó có tu vi chưa tới Tôn Giả đã đấm ngực giậm chân
bắt đầu hối hận rồi.
Nếu như vừa rồi lập tức ghi danh ở nhóm đầu tiên là tốt rồi, bây giờ cũng chẳng
đuổi kịp nữa.
Nhưng mà, bọn họ hối hận, còn những “người mới” trên Tôn giả lại hăng hái
giống như đang tranh nhau mua vậy.
Xôn xao chen chúc mà tới, gần như chỉ trong nháy mắt sạp hàng này của Băng
Cung đã chật như nêmi.
“Ta muốn ghi danh!”
“Ta là Thiên Tôn, có thể ưu tiên hay không?”
“Thiên Tôn thì là cái gì chứ, ta còn là Chí Tôn đây này!”
“Đạo Thánh tiền bối nhìn ta này.”
Cảnh tượng trong lời nói trước đây của Khương Thành đúng thật đã được thực
hiện.
Quả thật đã xuất hiện sự kiện đám người hỗn loạn giẫm đạp, mà đám người
Thái Hành Thiên Lâm vốn dĩ cũng cực kỳ bận rộn.
Không biết phải làm thế nào, hắn chỉ có thể trực tiếp đưa mười mấy tên Tiên
nhân ghi danh ở nhóm đầu tiên vào sử dụng, trợ giúp giữ vững trật tự ở hiện
trường.
Cách đó không xa, những cao thủ đứng đầu môn phái ở xung quanh nhìn thấy
cảnh tượng này thì trong lòng vẫn cảm thấy ghen tị.
Nhưng cũng không dám nói gì nữa.
Thậm chí ngay cả ánh mắt bất mãn cũng không dám thể hiện ra ngoài.
Bọn họ chỉ có thể hy vọng sau khi vị “Vô Địch Đạo Thánh” này thu nhận người
xong xuôi thì vẫn còn có thể chừa lại một chút.
Mà cùng lúc đó thì bọn họ cũng đang suy nghĩ đến chuyện kết giao cùng với
Băng Cung.
Băng Cung cách chỗ này không xa.
Có một Đạo Thánh trấn giữ, những môn phái khác xung quanh bọn họ đều phải
lạnh run.
Lỡ đâu Băng Cung mở rộng tuyên chiến với bên ngoài thì phải làm thế nào?
Có một số vị Đạo Tôn nghĩ tới điều này thì hoặc là móc ra tiên khí truyền tin
liên lạc với tổng bộ môn phái ở bên kia, hoặc là dứt khoát bay về mở cuộc họp
gia tộc để nghiên cứu kế hoạch đối phó.
Ở Băng Cung xa xôi bên này, các cô gái vẫn còn đang bàn luận về Khương
Thành.
“Các ngươi nói xem hắn có thể chiêu mộ được bao nhiêu người?”
“Có thể có ba người cũng là không tệ rồi.”
“Ta cũng cảm thấy nhiều nhất là ba người.”
“Ba người sao?”
Lâm Tinh Chí Tôn cười nhạo một tiếng.
“Ta đoán một người cũng sẽ không có.”
“Không đến mức đó chứ?”
Đám người Lam Diệu và Vụ Duyên cùng với trưởng lão Chí Tôn có chút hơi
khó hiểu.
“Băng Cung chúng ta có Đạo Tôn trấn giữ, nếu thật sự muốn hạ thấp tiêu chuẩn
xuống Đế cảnh nhất trọng thì có lẽ vẫn có thể thu nhận được một hai con cá lọt
lưới.”
Lâm Tinh thản nhiên nói: “Người khác có lẽ có thể thu nhận được, nhưng chắc
chắn hắn không được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì hắn không giống một người có thể ra sức khuyên bảo người khác, hắn
không có sự kiên nhẫn đó.”
“Mà ở trong đại điện tối cao, nếu không cố gắng mà nói thì vốn dĩ sẽ không có
người nào hỏi thăm tới.”
Nếu như Thành Ca nghe thấy như vậy thì có lẽ sẽ vô cùng ngạc nhiên, em gái,
ngươi còn hiểu rất rõ về ta đó.
Lúc các nàng đang bàn tán xôn xao thì bỗng nhiên ở phía ngoài có một vài môn
đồ vô cùng hoảng sợ nhanh chóng chạy quay trở lại.
Mọi người định thần nhìn lại, đây không phải là một số đệ tử được sắp xếp canh
gác ở bên ngoài hay sao chứ?
“Không xong rồi!”
“Có cường địch đột kích!”