Có những 12 vị Chuẩn Đế đó!
Đây chẳng phải là một phiên bản cao cấp của đội hình minh tinh hay sao?
Ở cấp bậc như này, e rằng chỉ có những thế lực xịn xò Trường Minh điện và
Cửu Tinh Ma điện mới có thể sánh ngang được.
Nhưng mà Khương chưởng môn lại “buồn phiền”.
Mạc Trần là Chuẩn Đế thì cũng thôi đi, dù sao lần đầu gặp mặt, hắn cũng đã là
tiên nhân rồi, biết được nển tảng của mình ở đâu.
May mà Đan Thái và Ngụy Miêu mới là Ma Vương, ở trước mặt bọn họ, bản
thân hắn mới không thấy mất mặt.
Nhưng mà mười mấy Chuẩn Đế kia đều là đệ tử của mình đó.
Mạch não của anh đây không hề giống với người khác.
Hắn đang suy xét một vấn đề nghiêm trọng, làm thế nào để tiếp tục giữ vững
hình tượng chưởng môn cao quy vô địch thiên hạ đây.
Nếu không thì đợi đến lúc hắn thăng cấp tới Chuẩn Đế rồi hẵng gặp mặt là được
rồi.
Không khí bên trong cung điện cực kỳ náo nhiệt, vui mừng hớn hở, đột nhiên
hắn lại thốt ra một câu.
“Từ nay về sau các ngươi không cần phải nói cho đám người Kỷ Linh Hàm, La
Viễn và Lâm Ninh biết sự tồn tại của ta.”
“Sau này ta sẽ ở Long tộc, làm một Thương Long Đại Đế, các ngươi phải giả vờ
như quen biết chưa lâu, hiểu chưa hả?”
Dưới con mắt của hắn, bây giờ thân phận Thương Long Đại Đế này màu mè
hơn Khương chưởng môn nhiều.
Nếu như đám người Kỷ Linh Hàm và La Viễn nhìn thấy thì chẳng phải sẽ tôn
kính hơn sao?
Nghĩ đến đây thôi, hắn đã thấy vui vẻ hẳn lên rồi.
Nhưng mà những người khác không thể hiểu nổi.
Há?
Hả?
Tại sao chứ?
Đã gần ngay trước mắt rồi, mọi người nằm mơ cũng mốn gặp ngươi, tại sao lại
phải tỏ ra không quen biết vậy?
Đan Thái và Ngụy Miêu vô cùng khó hiểu!
“Chưởng môn, Kỷ sư tỷ đã mấy lần nằm mơ rồi gọi tên của ngươi đó!”
“Đúng vậy, lẽ nào ngươi có thành kiến gì với nàng ư?”
Thành ca không thể nói ra nguyên nhân thật sự, chỉ đành bịa một lý do.
“Đương nhiên không có thành kiến gì…”
“Nhưng mà ta sợ các nàng quá kích động sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh.”
Mọi lười lập tức bất lực chửi bậy.
Đã là Chuẩn Đế rồi, có kích động đi chăng nữa cũng không thể trở nên yếu ớt
như vậy được đâu.
“Nhưng mà cũng không thể giả vờ không quen biết mãi được.”
“Đến lúc thích hợp, ta sẽ tự mở miệng nói ra thân phận này.”
Đợi đến lúc anh đây là Chuẩn Đế rồi thì mới có thể bật đèn lên sân khấu được.
Hóa ra vị Thương Long Đại Đế chí cao kia là chưởng môn ư?
Oa, ngươi còn lợi hại hơn cả tưởng tượng của ta, khiến ta càng thêm ngưỡng
mộ!
Nghĩ đến cảnh tượng này, hắn không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Nhưng mà nếu như Kỷ sư tỷ các nàng hỏi đến thì phải làm sao giờ?”
“Chúng ta nhiều người như vậy, khó mà đảm bảo được sẽ không lỡ miệng…”
Đan Thái cũng không vui lắm, hắn rất muốn bay thật nhanh về để báo tin vui
này, để mọi người cùng nhau vui vẻ.
“May mà ngươi nhắc nhở ta, người nhiều dễ bép xép.”
Nếu như Kỷ Linh Hàm thật sự hỏi thì đám người Nguyên Chân Nguyên Thịnh
không dám không trả lời!
Thành ca lập tức vẫy vẫy tay, hạ chú thuật của Vu tộc lên tất cả môn nhân cả Phi
Tiên môn và cả đám người Tiêu Hỗn, Tịch Vân.
Từ nay về sau, tất cả mọi người sẽ không thể nói ra cái mấy cái tên như Khương
chưởng môn, Khương lão tổ, tổ sư gia, Khương Thành nữa.
Một khi nói ra sẽ tự động biến thành Thương Long Đại Đế.
Chú thuật này sẽ duy trì cho đến khi bản thân hắn chủ động công khai thân phận
mới thôi.
Vừa lại người chết lại vừa không phải là người chết, không tổn hại gì hết.
Nhưng chuyện tự bản thân hắn hạ chú với môn nhân của mình cũng làm những
người ngồi ở đây khó hiểu.
Đại ca, hành động này của ngươi bất thường quá rồi đấy?
“Ta hiểu rồi!”
Mạc Trần - người ngay từ đầu không hề nói gì, đăm chiêu mãi, giờ lại đột nhiên
vỗ tay cái bốp.
“Ta hiểu thâm ý của chưởng môn rồi!”
Ngươi lại biết cái gì hả?
Ngươi mà cũng đoán ra được ư?
Thanh ca có hơi ngạc nhiên.
Vừa nãy hắn không hề hạ chú lên Mạc tiên nhân, bởi vì hắn đã là Chuẩn Đế rồi,
cảnh giới quá cao, quy tắc chú đại viên mãn cũng không thể có hiệu quả gì mà
thôi.
Nghe thấy Mạc tiên nhân làm vẻ “ta hiểu rồi, sao mà các ngươi vẫn chưa hiểu
thế hả”.
“Chưởng môn đúng là người nhìn xa trông rộng!”
Ta nhìn xa trông rộng chỗ nào vậy?
Thành ca âm thầm suy nghĩ, vì để giữ thể diện cũng được coi là trông rộng hả?
Mạc Trần dương dương tự đắc nói: “Chưởng môn tạm thời không công khai
thân phận, sống lâu dài với thân phận Thương Long, như vậy càng dễ dàng
thống trị Thương Long tộc hơn. Thử nghĩ mà xem, nếu như ngươi là một
Thương Long, ngày nào cũng nhìn thấy Long Đế ở trong hình dạng con người
thì khó mà đảm bảo sẽ không có khúc mắc gì.”
Thành ca thầm nghĩ, ngươi nghĩ nhiều rồi đó, muốn anh để biến về hình dạng
Thương Long, lão già Thương Tật còn phải gọi một tiếng “Soái Thành” ấy chứ.
Mạc Trần lại nói: “Thứ hai, là để tránh việc Thanh Long, Kim Long coi chúng
ta và Thương Long là cùng một ruộc!”
“Nếu như bọn họ biết chưởng môn và Thương Long Đại Đế là cũng một người
thì sẽ nghĩ như nào đây?”
Mọi người suy nghĩ kĩ lại, đúng thật là như vậy.
Phi Tiên môn và Thương Long tộc, hai lực lượng này không hề bé nhỏ.
Nếu như đi đến bước hợp tác với nhau thì sẽ ảnh hưởng đến cả thế cục của
Long tộc.
Nếu như biết thủ lĩnh của hai lực lượng này là cùng một người, vậy thì không
ôn rồi, e rằng sẽ sinh ra kiêng dè và e ngại.
Mạc Trần mặt mày hớn hở: “Chưởng môn đang phòng ngừa rất chu đáo, cố ý để
người ngoài cho rằng Thương Long cốc và Phi Tiên môn có hai người lãnh đạo
khác nhau.”
“Như vậy… tương lai sẽ có tác dụng lớn!”
Mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ, nhao nhao tỏ vẻ thán phục.
Thành ca bị hắn làm cho hoang mang luôn rồi.
Mạc Trần còn chưa nói xong đâu.
“Thứ ba…”
Còn thứ ba nữa hả?
Thành ca tỏ vẻ bản thân không theo kịp nữa rồi.
“Chưởng môn không muốn nói cho Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh cũng là do có
nỗi khổ riêng!”
“Các ngươi nghĩ kĩ mà xem, năm đó lúc chưởng môn che chở, mọi người có đất
diễn sao?”
Đan Thái và Ngụy Miêu sửng sốt, sau đó lắc đầu.
Năm đó đi theo Khương chưởng môn, mọi người đều ở dưới tán cây lớn hóng
mát, tất cả mọi việc đều có lão nhân gia hắn lo liệu ổn thỏa, mọi người chỉ cần
nằm im là được.
Nói thật thì, sau này Thành ca biến mất cả trăm triệu năm, bọn họ mới buộc
phải dùng sức mạnh của bản thân để đảm đương mọi thứ.
“Cho nên là…”
“Nếu như bây giờ chưởng môn xuất hiện để nhận lại nhau, mọi người chắc chắn
sẽ nghĩ không cần phải tiến bộ nữa, gặp phải việc gì cũng chỉ mong lão nhân gia
hắn ra mặt, bản thân chỉ cần yên tâm trốn ở phía sau là được rồi.”
“Bây giờ kẻ thù lớn là hai giới Tiên Ma vẫn còn ở trước mắt, tình hình của Long
tộc ở bên này cũng không rõ ràng…”
Mạc tiên nhân phất tay áo, đứng dậy dõng dạc nói: “Các ngươi đừng quên, đây
không phải là giây phút thái bình thịnh thế mà là thời khắc nguy cấp!”
“Ta hy vọng mọi người có thể tiếp tục độc lập, chăm chỉ phấn đấu!”
“Ý tốt như này, các người có thể hiểu được không hả?”
Lời nói này phải gọi là vô cùng chân thành, vang vọng vào trong tim mỗi người.
Đám người Đan Thái và Ngụy Miêu lúc đầu không hiểu gì, bây giờ cũng chợt
nhận ra.
Hai người cùng cúi người, vẻ mặt xấu hổ: “Bọn ta hiểu rồi, nhất định sẽ làm
theo ý của ngươi! Bọn ta sẽ không dám lười biếng đâu!”
Mà đám người Nguyên Chân, Nguyên Mục, Nguyên Hạc và Lãnh Hóa Hàn
trong đại điện lại càng muốn đào cái hố để chui xuống.
Bản thân mấy người bọn họ thật sự quá nông cạn.
Đến thượng tiên giới chỉ một lòng muốn được tổ sư gia che nắng che mưa giúp
mình, muốn ôm chắc các đùi này.
Hoàn toàn không ngờ được là, bản thân cũng nên đứng ra cùng chia sẻ vui buồn
cùng với các sư tổ.
Sau khi tỉnh ngộ một cách sâu sắc, vậy mà trên dưới cả tông môn đều tràn ngập
ý chí chiến đấu!
Thành ca hoàn toàn khâm phục.
Bản thân hắn, ngoài việc làm màu ra thì hắn chẳng nghĩ đến việc gì nữa, kết quả
là Mạc tiên nhân lại tự cho là thông minh giúp hắn bổ sung cả một đống lý do
hợp tình hợp lý.
Hắn cảm khái vỗ vai Mạc Trần.
“Người biết nỗi lòng của ta, vĩnh viễn chỉ có mỗi Mạc trưởng lão thôi!”
Vừa dứt lời, Mạc tiên nhân đã rơm rớm nước mắt vì kích động.
Xa cách cả trăm triệu năm, vậy mà vị trí tâm phúc hàng đầu quý giá bên cảnh
“vị diện chi tử” vẫn thuộc về bản thân hệt như trước!
Hắn nghẹn ngào nói: “Cùng chưởng môn chia sẻ buồn vui và bổn phận của Mạc
Trần ta!”
“Phải tiếp tục cố gắng hơn nữa!”
“Nhất định phải vậy!”