Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khiếm khuyết lớn nhất của Tu Thần lưu chính là đạo của hắn đến từ Chính

Thần.

Một khi Chính Thần xảy ra chuyện thì sẽ giống như nền mống nhà cao vạn

trượng sụp đổ, hậu quả sẽ rất thảm khốc.

Cả Thiên Dẫn Cung tổng cộng có hơn trăm vị Thiên Thần cùng với một số

lượng không rõ Giới Thần, Hư Thần.

Tất cả bọn họ đều phụ thuộc vào Tu Đế.

Bây giờ, Tu Đế đã bị Khương Thành giết, thế nên bọn họ cũng chịu tai họa ngập

đầu.

Mặc dù Tiên lực và Hồn lực của bản thân vẫn còn, sự cảm ngộ đạo cũng giữ

được hơn nửa, nhưng nếu muốn khôi phục sức mạnh thì phải cần một khoảng

thời gian dài.

Cái chết của Tu Đế, không chỉ là Thiên Dẫn Cung, các vị thần khác ở xung

quanh cũng vô cùng kinh ngạc.

“Loạn Vân Chính Thần bị sao vậy?”

“Lẽ nào đã chết thật rồi sao?”

“Làm sao có thể? Chính Thần được Thiên Đạo bảo vệ, ai có thể giết chết được

hắn?”

“Nhất là khi Loạn Vân Chính Thần còn sở hữu Thiên Đạo chí bảo, cho dù hắn

đi đến khu vực Pháp Tắc chi nhãn thì cũng không đến mức chết như vậy chứ?”

Những cuộc bàn luận tương tự cũng xảy ra giữa các vị Thiên Đế.

“Tiết Dương đúng thật là đã bị giết rồi.”

Vẻ mặt của Hồn Đế ảm đạm đến mức sắp rớt xuống.

“Toàn bộ Nguyên Tiên giới sẽ không còn hắn nữa.”

Vẻ mặt của đám người Không Đế và Nguyên Đế cũng vô cùng nghiêm trọng.

“Ta đã thôi diễn rồi, nhưng ta không tính ra được gì cả.”

“Kẻ giết hắn nhất định đã che giấu thiên cơ.”

“Thậm chí đến Thiên Đạo cũng không thể điều tra ra.”

Mặc dù mấy năm nay, bọn họ và Tu Đế không hề cùng nhau đối phó với ai,

nhưng dù sao năm đó bọn họ cũng đã cùng nổi dậy, cùng nhau trở thành Thiên

Đế.

“Ai có thể làm ra được chuyện này?”

“Trong toàn bộ Nguyên Tiên giới, ai có thể giết chết được Tiết Dương?”

Cho dù Hồn Đế có mạnh, có lòng tin sẽ đánh bại được Tu Đế nhưng cũng hiểu

được rằng đánh bại và giết chết là hai chuyện khác nhau.

“Lẽ nào là thần chủ Vô Thượng Đạo Cực?”

“Trừ nàng ra thì không có ai có thể làm được chuyện này!”

“Cũng không chắc, lỡ Tiết Dương thật sự đã đến khu vực Pháp Tắc chi nhãn,

sau đó bị người ta bao vây thì sao?”

Lẫm Đế lặng lẽ nghe bọn họ thảo luận.

Đợi tới khi bọn ta thảo luận cũng được kha khá mới đột nhiên mở miệng nói:

“Có khi nào do Khương Thành làm?”

“Tiết Dương luôn hận Khương Thành, hận đến mức không thể ăn thịt lột da.”

“Ta nghe bên phía Thiên Dẫn cung đó nói, khoảng thời gian đó hắn luôn quanh

quẩn ở bên phía vết nứt pháp tắc.”

Khi nghe thấy suy đoán của nàng, Huyết Đế cũng đột nhiên kinh ngạc.

“Điều này thật sự vẫn có khả năng!”

“Nếu như là Khương Thành thì tất cả mọi thứ sẽ trở nên hợp lý rồi, dù sao thì

tên này chuyện gì cũng dám làm…”

“Hợp lý cái gì?”

Hồn Đế định cắt ngang suy đoán của bọn ta.

“Hai người các ngươi đúng là điên rồi, Khương Thành còn không phải là Cổ

Thánh, hắn cũng xứng sao?”

“Cho dù Tiết Dương đứng yên một chỗ để cho hắn giết thì hắn cũng có thể giết

nổi hắn sao?”

Đám người Huyền Đế và Không Đế ở bên cạnh cũng liên tiếp gật đầu.

“Đúng vậy, Khương Thành bị Tiết Dườn giết chết nghe còn được.”

“Ta thừa nhận hắn thì rất đặc biệt, nhưng các ngươi cũng đừng đánh giá cao hắn

quá.”

Lẫm Đế và Huyết Đế không lên tiếng nữa.

Nhưng hai người này không vì sự phản bác của bọn họ mà bỏ đi sự suy đoán

của bản thân.

Ngược lại lại cảm thấy đó mới là sự thật.

Nhất là Lẫm Đế, nàng lại càng nhớ lại thời khắc Khương Thành trả về tám món

Thiên Đạo chí bảo.

Lúc đó nàng đã cảm thấy rất kỳ lạ.

Rõ biết Tu Đế hận mình, rõ biết Hồn Đế và Huyền Đế là người không dễ đụng,

tại sao ta lại có thể đem trả một cách dứt khoát đến như thế?

Lẽ nào hắn không sợ kẻ địch mạnh?

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ do hắn không quan tâm.

Ở mặt khác, khi Khương Thành tỉnh lại, hắn đã thuận lợi bước vào phạm vi của

suối nguồn thứ hai.

Lúc trước khi thi triển Kiếm đạo hoàn mỹ, vừa qua vài phút hắn đã tỉnh táo trở

lại.

Nhưng lần này, thời gian hắn hôn mê vô cùng dài, liên tiếp bốn ngày tròn trĩnh.

Hành Cung phi hành ổn định bình thường, Khương Thành gối đầu lên đùi Kỷ

Linh Hàm, vừa mở mắt liền nhìn thấy ánh mắt vui mừng của nàng.

“Không sao rồi chứ?”

“Ừm.”

Thành ca xem xét tình hình trong cơ thể một lát, trong mấy ngày qua Tiên lực

và Hồn lực đã tự động hồi phục được một phần nhỏ.

Nó khiến hắn lấy làm lạ.

Không uống đan dược hồi phục mà hồi phục nhanh đến như vậy sao?

Lẽ nào bởi vì thế giới trong cơ thể của bản thân đã có hình thái phôi của

nguyên?

Lúc đó, một bàn tay to mềm mại đỡ trán hắn, nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi dậy.

Hắn vốn định nằm thêm một chút, giờ đây chỉ có thể quay đầu dùng ánh mắt

than trách nhìn Lâm Ninh ở đằng sau.

Ninh muội giống như không có ai vậy, bày ra dáng vẻ nghiêm túc, nói: “Sau này

cố gắng ít dùng Kiếm đạo hoàn mỹ lại đi, hôn mê bốn ngày thật nguy hiểm quá

rồi.”

Khương chưởng môn chỉ có thể gật đầu dạ vâng.

“Đúng rồi, tìm thấy Vu tộc chưa?”

“Sắp đến rồi.”

Mặc Trần cười nói: “Ngươi còn chưa tỉnh lại nên bọn ta chỉ có thể giảm tốc độ

lại để tránh phiền phức.”

Hai canh giờ sau, Hành cung đã dừng lại ở một sơn cốc yên tĩnh.

Khương Thành vừa hiện thân liền lập tức khiến cho cả sơn cốc chấn động.

“Khương tiên tri!”

“Khương tiên tri quay về rồi!”

Tộc nhân Vu tộc vốn dừng chân ở khắp trong sơn cốc, nay giống như chim quay

về tổ, bay từ bốn phương tám hướng đến.

Nhìn thấy Khương Thành, trên mặt mỗi người đều tràn trề niềm vui.

Đổi lại là trước đây thì sẽ có rất ít tộc nhân Vu tộc sùng bái yêu mến vị đại tiên

tri Khương Thành đến như thế.

Nhưng sau khi trải qua trận chinh phục U tộc ở suối nguồn thứ nhất, tình hình

tuyệt nhiên khác nhau.

Giờ đây, địa vị của đại tiên tri của hắn thậm chí còn cao hơn cả đại tế tư Minh

Đồng.

Còn về sự biến đổi về địa vị ấy, Minh Đồng ngồi trên “toạ kỵ” U tộc chẳng

những không có bất mãn gì mà còn lộ ra một nụ cười như đã trút được gánh

nặng.

“Đại tiên tri, ông trời thương dân, ta biết chắc ngươi sẽ không sao.”

“Về là tốt rồi!”

Sau khoảng thời gian hàn huyên, Khương Thành trực tiếp nói vào vấn đề chính.

“Nghe nói Lam Đề đang ở suối nguồn, bây giờ nàng đang ở đâu?”

“Tộc trưởng hiện giờ đang tham gia di thiên hoán địa, tạm thời không có thời

gian, nếu không thì chắc chắn sẽ lập tức đến hội họp với ngươi. Năm đó khi bọn

ta đem tin tức của ngươi trở về, nàng còn muốn đi đến suối nguồn thứ nhất tìm

ngươi nữa, chỉ tiếc là lúc đó cách biệt hai giới…”

Khương Thành không kiềm lòng được nữa liền cắt ngang hắn: “Đợi một chút,

di thiên hoán địa là cái gì?”

“Chính là cải tổ lại các vị trí phụ.”

Mấy vị tế tư ở bên cạnh Minh Đồng nhanh nhẩu, bọn họ liền lập tức giới thiệu

cho Khương Thành.

“Thực lực của tộc trưởng Lam Đề thì không hề thua kém gì đại tế tư.”

“Sau khi suối nguồn đến đóng ở Nguyên Tiên giới, số lượng các vị trí phụ tăng

lên, nàng đã dựa vào thực lực của bản thân và sự ủng hộ của bọn ta mà thành

công có được một vị trí Hư Vương.

“Vị trí phụ ở suối nguồn thứ hai không phải là cố định mãi mãi.”

“Thông thường mâý trăm triệu năm sẽ cử hành một lần di thiên hoán địa, xếp

hạng lại từ đầu.”

“Lần trước tộc trưởng thi triển thần uy, nàng đã ngồi vững vị trí Hư Vương

trong cuộc tranh đấu kịch liệt đó.”

“Mà lần này, suối nguồn thứ hai không có kẻ địch mới tham gia.”

“Để dành ra thêm vị trí, Chúa tể lại mở thêm một lần di thiên hoán địa nữa.”

Nghe đến đấy, Khương Thành liền kiềm không được âm thầm bóc phốt.

Di thiên hoán địa cái gì, chẳng phải là cuộc thi chức vụ sao?

“Vậy di thiên hoán địa đấy tuyển chọn như thế nào?”

“Thông qua chiến đấu sao?”

“Ai thực lực mạnh thì người đó sẽ được vị trí ấy?”

Minh Đồng thong dong nói: “Thực lực và cảnh giới đúng thật là nhân tố thi đấu

quan trọng nhất.”

“Nhưng mà ngoài cái này ra thì còn có thêm các khía cạnh khác.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK