Thanh Khuyết đẩy Nam Khâu ra, trên mặt không giấu được vẻ địch ý.
“Hắn có địch ý với ngươi? Còn đuổi giết ngươi?”
“Sao ta lại thấy hai người các ngươi thân nhau muốn chết ấy?”
“Ngươi mở luôn tiệc mời hắn, ban nãy hắn cũng xưng huynh gọi đệ cảm ơn
ngươi đã giúp dẫn đường.”
“Ngươi tưởng ta là tên mù hay thằng ngu, chẳng lẽ ta lại nhìn không ra hai
người các ngươi là một giuộc à?”
“Ta không có mà, ngươi hiểu lầm rồi, ta thật sự không liên quan tới hắn…”
Nam Khâu cảm thấy lời giải thích cứng nhắc của bản thân không hề có một chút
sức thuyết phục nào.
Chuyện đến bước này rồi, hắn cuối cùng đã hiểu vì sao ban nãy Khương Thành
lại xưng huynh gọi đệ với hắn, lại còn “nể mặt” như thế nữa.
Đó là vì để Thanh Khuyết hiểu lầm, để hắn nghĩ bản thân mình và Thành ca là
cùng một bọn!
Bà mẹ nó, sao chiêu trò của cái tên này cũng tuyệt diệu quá vậy?
“Có liên quan hay không thì tự ngươi biết rõ là được.”
Gặp phải cái chuyện xui xẻo này, bây giờ Thanh Khuyết hận không thể xé tan
xác Nam Khâu và Khương Thành.
Chỉ là làm không được mà thôi.
Hắn chỉ đành chỉ vào hai cái người này một cách kì quái.
“Cố ý làm hỏng luyện khí để chọc tức ta, một tên châm dầu vô lửa, một tên giả
ngu giấu dốt, lão phu đúng là bị các ngươi đùa giỡn xoay vòng vòng mà!”
Hắn cố ý bật ngón cái lên, cười khẩy ha ha hai tiếng:, “Mưu kế của các ngươi
cao siêu thật đấy!”
“Lão phu nhận thua được chưa, chúng ta đi!”
Thành ca cũng chẳng có sức móc xỉa.
Đã bị vả cho sưng mặt rồi, không tự trách bản thân hung hăng càn quấy tự tìm
chết mà ngược lại còn trách người khác bày kế hãm hãi ngươi á?
Ca vốn cũng chẳng muốn để ý gì đến ngươi đâu, biết chưa hả?
Xem ra cái lão già này vẫn chưa nhận đủ giáo huấn.
Phải mạnh thêm nữa mới được.
“Đợi đã, đừng có đi vội chứ.”
Nhìn thấy hắn lại cản ở trước mặt mình, Thanh Khuyết vốn đang tức điên ngay
lập tức bùng nổ.
“Ngươi lại muốn như thế nào hả?”
Mặt của hắn trở nên hung ác dữ tợn, gào thét đầy phẫn nộ cứ như đã chịu ấm ức
vô cùng lớn.
“Vẫn muốn tiếp tục dùng mưu kế để hãm hại ta nữa sao?”
“Được thôi, ta thừa nhận ngươi nham hiểm, được rồi chứ…”
“Hình như ngươi đã quên mất một điều thì phải.”
Thành ca khẽ cười lắc ngón tay, cho hắn một chút gợi ý.
“Cá cược trước đó, cái điều mà tự bản thân ngươi cứ muốn cược thêm ấy.”
Thanh Khuyết giống như bị sét đánh trúng vậy, lửa giận bỗng nhiên ngưng trệ ở
trên mặt.
Hắn cuối cùng đã nhớ ra rồi, giao sạch toàn bộ báu vật thôi vẫn chưa đủ.
Dựa theo quy ước, người thua còn phải tùy ý người thắng xử lý nữa.
Đám người ở xung quanh cũng bàn tán xôn xao.
“Cái đệch, làm thật luôn hả?”
“Thế này là muốn đuổi cùng giết tận đó sao!”
“Thanh Khuyết tự tạo nghiệp thôi, đây là do chính hắn đề ra, trách ai được
chứ?”
“Nói thì cũng không có sai, nhưng dù sao đó cũng là đế khí sư…”
Thật ra đa số người ở đây đều nhớ đến cái điều kiện kia, chỉ là ban nãy không
có ai nhắc đến thôi.
Bởi vì bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi cảnh tượng một đế khí sư cao quý
lại bị người khác tùy ý xử lý, cảm giác quả thực vô cùng hoang đường.
“Đúng vậy!”
Quan Minh Thiên Thần đã quyết tâm bám lấy Thành ca lại hớn hở vô cùng.
Hắn như một tên tay sai trung thành, lập tức nhảy đến giữa hai người.
“Ngươi và đám luyện khí sư ở phía sau ngươi kia, toàn bộ đều phải giao cho
Khương đại sư xử lý, đừng hòng trốn!”
Trong lúc nói, hắn chỉ huy một đám cao thủ của Thánh Tượng tông tản ra.
Còn chưa kịp đợi đám người Thanh Khuyết phản ứng lại đã phong ấn hết toàn
bộ khí hải hồn hải của bọn họ, nhanh chóng khống chế.
“Một tên cũng đừng hòng trốn!”
“Các ngươi đều nhìn thấy rồi, đây là do bọn họ tự tìm, không trách được bọn ta
nhé.”
“Bọn ta là vì bảo vệ sự công bằng và công chính cho giới luyện khí, chỉ thay
Khương đại sư ra tay thôi.”
Sau đó hắn xoa tay hướng về phía Thành ca: “Nếu đại sư không muốn tự mình
ra tay thì ta có thể làm thay, đảm bảo sẽ khiến bọn chúng trở thành một công cụ
nghe lời dễ bảo.”
“Khương đại sư, ta làm có đúng không?”
Nhìn cái biểu cảm xu nịnh muốn lấy lòng tranh công của hắn, Thành ca nhịn
không được bĩu môi, tác phong của cái tên này sao lại giống như lão hổ nào đó
quá vậy?
Nghĩ đến việc sau này sẽ bị Khương Thành và Quan Minh nô dịch, nửa đời sau
mờ mịt ảm đạm từ nay mất đi quyền tự chủ, Thanh Khuyết và hàng trăm luyện
khí sư ở phía sau đều sụp đổ ngay lập tức.
“Thà chết vinh còn hơn sống nhục!”
Thanh Khuyết bị khống chế bây giờ đến cả năng lực tự vẫn ngay tại chỗ cũng
chẳng có.
Hắn chỉ có thể nhắm hai mắt, lạnh lùng gào lên: “Khương Thành, nể tình mọi
người đều là luyện khí sư, ngươi dứt khoát giết chết ta đi!”
“Thanh Khuyết ta tung hoành ở Nguyên Tiên giới biết bao nhiêu năm, thà chết
chứ cũng không làm nô tài cho người khác!”
Trên mặt của hắn tràn đầy ý muốn chết, quả thực không phải chỉ nói cho có
thôi.
Nguyên Đế ở phía xa không khỏi co rút khóe miệng.
Khương Thành và Thanh Khuyết đối đầu với nhau, sự phân tranh này thuộc về
lĩnh vực luyện khí, người ngoài không có tư cách nhúng tay vào.
Nhưng hắn cảm thấy bây giờ mà bản thân không đứng ra thì cũng không được.
“Khương Thành, đế khí sư trên khắp Nguyên Tiên giới này vô cùng ít ỏi.”
“Giết chết một người thì sẽ thiếu mất một người!”
“Dù giết chết Thanh Khuyết hay là để hắn mất đi tự do đều là tai vạ lớn đối với
Nguyên Tiên Giới! Mong ngươi hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động!”
“Ta đâu có tính giết hắn, cũng không tính để hắn làm nô tài.”
Thành ca ra vẻ vô tội nhún vai.
“Ca không muốn đi tới đâu cũng có một đám luyện khí sư theo đuôi đâu.”
Thanh Khuyết không thiết để ý tới cái loại từ “theo đuôi” mà ca này nói, hắn
vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ mở hai mắt.
“Ngươi nói có thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi.”
Thành ca cười híp mắt gật đầu: “Nhưng ta cũng không thể hoàn toàn tha cho
ngươi, bằng không hiệp ước kia sẽ thành trò chơi trẻ con mất.”
“Như này đi, nể tình Nguyên Đế cầu xin, ta sẽ chỉ cho các ngươi một nhiệm vụ
vô thưởng vô phạt.”
Hắn liếc mắt một vòng xung quanh, tiện tay vẽ ra một cái vòng tròn có chu vi
mười mấy trượng.
“Các ngươi bò xung quanh cái vòng tròn này một vòng, học tiếng chó sủa ba
tiếng là được.”
“Nhiệm vụ này đơn giản đúng chưa?”
“Mấy phút là hoàn thành xong ngay, sau đó các ngươi sẽ có lại được tự do, vừa
bảo đảm được tính mạng cũng không bị nô dịch.”
Nghe cái giọng điệu như “ta khoan dung lắm đúng chứ” của hắn, mọi người
suýt nữa thì muốn ngất luôn.
Cái này mà là vô thưởng vô phạt, hoàn thành dễ dàng á?
Đúng là vô thưởng vô phạt thật đấy, chỉ là khỏi làm người nữa thôi.
Đừng nói đường đường là một đế khí sư, dù có là tiên nhân bình thường cũng
không thể nào chấp nhận nổi.
Đến cả Quan Minh Thiên Thần đang khống chế Thanh Khuyết cũng không khỏi
co giật khóe miệng.
Ở trước mặt nhiều người như thế, cái này so với mất đi tự do còn ác hơn nữa
nhỉ?
Khương đại sư đúng là chơi ác thật mà!
Quả nhiên, Thanh Khuyết tức giận vùng vẫy, gần như là điên cuồng.
“Ngươi nằm mơ đi!”
Đám luyện khí sư ở phía sau hắn cũng đỏ mắt, giống như là thú dữ phát điên
vậy.
“Ta thà chết cũng không làm cái loại chuyện này!”
“Khương Thành, ngươi không được chết tử tế đâu!”
Nguyên Đế cũng không khỏi nhíu mày.
“Khương Thành, ngươi như vậy cũng quá đáng quá rồi, tốt xấu gì Thanh
Khuyết cũng là một tông sư.”
Nam Khâu nôn nóng muốn lập công lấy lòng Thanh Khuyết cũng nhảy ra lần
nữa.
“Khương Thành, ngươi làm như thế ngoài việc gây thêm thù thì có ý nghĩa gì
nữa chứ?”
Hắn chủ động tiến lên vỗ vai của Khương Thành, khuyên nhủ đầy ý sâu xa:
“Tông sư luyện khí sao có thể chịu sỉ nhục như thế được, ngươi sẽ đắc tội cả
giới luyện khí đó.”
“Dù sao ngươi cũng thắng rồi, cũng nên hả giận rồi chứ.”
“Cứ xem như nể mặt ta đi, chuyện này cứ cho qua như thế đi.”
Thành ca cũng xem như phục hắn luôn rồi, thầm nhủ trong lòng, ta từng nể mặt
ngươi rồi hay gì?
“Ngươi nói cũng đúng, tông sư luyện khí không thể bị sỉ nhục như thế được,
vậy hay là ngươi làm thay hắn đi.”