Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì?”

“Là cái Thần thai kia à?”

“Hắn có thủ đoạn ẩn nấp cao siêu đến vậy sao?”

Một đám cao thủ cung đình lao nhao tỏ vẻ khiếp sợ.

Ngay sau đó, cả một đám người đều nổi nóng.

“Hắn muốn làm gì?”

“Hắn giấu giếm hành tung để lẻn vào Hoàng cung chắc chắn có mưu đồ bất

chính!”

“Lẽ nào hắn muốn gây bất lợi với chúng ta?”

“Bắt hắn lại là được!”

Nói xong, đám cao thủ cung đình này bắt đầu xắn tay áo lên muốn ra tay.

“Chờ đã!”

Nhưng Tinh Diệu Hoàng lại ngăn bọn họ lại.

Cả bọn đều không hiểu ra làm sao.

“Bệ hạ, hắn tự ý xông vào Hoàng cung, sao chúng ta có thể mặc kệ cho được?”

“Không thể cứ bởi vì hắn là Thần thai mà dung túng hắn đủ đường!”

“Là Thần thai giống nhau nhưng vẫn có phân biệt mà, Thần thai Thu Vũ Tuyền

kia thực lực mạnh mẽ, thiên phú dị bẩm, hơn nữa còn từng cứu tử đệ của Thiên

Tộc ta, người như vậy mới xứng đáng để chúng ta tin cậy chứ.”

“Còn về Khương Thành này, vừa nhìn ta đã cảm thấy hắn không phải là thứ gì

tốt rồi, so với Thu Vũ Tuyền đúng là khác một trời một vực mà!”

“Ha…”

Tinh Diệu Hoàng lắc đầu bật cười.

“Người tên Khương Thành này cũng chưa từng làm hại một người nào của

Thiên tộc mà, không cần mang thành kiến quá lớn với hắn đâu.”

Đối với thực lực của Thành ca, tuy hắn vẫn không để ý quá nhiều.

Nhưng hắn cũng không muốn để Khương Thành trở thành kẻ địch của chính

mình.

Từ biểu hiện lần trước Thu Vũ Tuyền có thể thấy, lời tiên đoán về Thần thai

cũng vẫn rất có lý.

Lỡ đâu sau khi Khương Thành bị ép đến Tiên tộc bên kia cũng bộc phát tài năng

thì làm sao?

Đến lúc đó thì có hối hận cũng đã muộn rồi.

“Không bằng chúng ta cứ bình tĩnh lại trước, âm thầm quan sát xem sao.”

Dù cho Khương Thành thật sự có mưu đồ bất chính thì cũng phải nhìn xem rốt

cuộc mưu đồ của hắn là gì.

Theo hắn thấy, bây giờ ngược lại là một cơ hội tốt để nhìn rõ Khương Thành.

Những cao thủ cung đình khác nghe cũng thấy có lý.

Vậy nên, Thành ca ẩn thân đi cả một đường cũng không hề biết đã có mười mấy

ý niệm đáng sợ đang ở xung quanh bản thân mình.

Sự đãi ngộ về thể diện phải nói là vô cùng cao cấp.

Sau khi tiến cung, hắn cũng không hề chạy thẳng tới chính điện của Hoàng cung

như mọi người đã nghĩ.

Bởi vì nơi đó hiển nhiên không phải là nơi để lên lớp.

Vòng qua chánh điện, hắn rất nhanh đã đến hậu cung.

Mặc dù hậu cung ở đây không có thái giám, nhưng cung nữ, công chúa và phi

tần nên có của thế tục hoàng triều thì đều vẫn có.

Sau khi phát hiện Khương Thành bước vào nơi này, những cao thủ cung đình

kia vội vàng thu lại ý niệm của mình, không dám tiếp tục thăm dò vào bên

trong.

Nơi trọng địa của hậu cung nghiêm ngặt như vậy đó.

“Cái tên này điên rồi sao?”

“Thế mà hắn lại lẻn vào hậu cung!”

“Hắn định làm gì thế, lẽ nào lại dung tục vậy?”

“Ta đề nghị lập tức bắt hắn lại!”

Trên trán của Tinh Diệu Hoàng cũng không khỏi hiện lên gân xanh.

Đáng ghét, tên tiểu tử này cũng quá không ra gì rồi đấy.

Lẽ nào hắn còn muốn cắm sừng mình sao?

Nếu thật là như vậy thì dù có là Thần thai đi nữa hắn cũng sẽ không tha cho

Khương Thành.

Hắn cố nén giận dữ, ý niệm đi theo phía sau Khương Thành cả một đường, nhìn

hắn lượn lờ qua lại giữa hoa viên và cung điện mà các phi tần đang ở.

Còn đụng mặt cả hai công chúa và mười mấy cung nữ nữa kìa.

Nhưng điều làm cho Tinh Diệu Hoàng cảm thấy được an ủi đó là, Khương

Thành không hề đi vào bên trong bất kỳ tẩm điện nào.

Hắn chỉ là dạo một vòng bên ngoài rồi sau đó thì rời khỏi hậu cung.

“Xem như ngươi thức thời, không đẩy bản thân vào đường chết!”

Tinh Diệu Hoàng vừa mới yên tâm thở phào thì lại lần nữa nhíu mày.

Bởi vì này lần Khương Thành lại lượn đến gần khu lân cận của bảo khố Hoàng

cung.

Hắn dạo một vòng quanh bên ngoài bảo khố rồi rất nhẹ nhàng mà tiến vào cánh

cửa đầu tiên.

“Đáng chết, ta biết ngay là hắn tới để trộm bảo vật mà!”

Một đám cao thủ cung đình lại sôi nổi hết cả lên, ý niệm trong hư không bởi vì

quá kích động mà suýt chút đã ngưng tụ thành thực chất, trực tiếp hiện ra chân

thân luôn rồi.

“Rõ ràng quá rồi, tên tiểu tử này quả nhiên bụng dạ khó lường!”

“Ta biết ngay mà, dù là Thần thai cũng chưa chắc là thứ tốt lành gì!”

“Tiếp tục nhìn xem sao.”

Tinh Diệu Hoàng cũng không nóng nảy.

“Cho dù có muốn bắt hắn thì cũng phải chờ tới lúc tang chứng vật chứng có đủ

mới được.”

Nhưng bọn họ không hề đợi được đến lúc đấy.

Bởi vì Thành ca lẫn vào trong bảo khố rồi cũng không đụng vào món bảo vật

nào ở bên trong cả.

Hoàng thất Thiên tộc cũng không có thù gì với hắn, không đáng để hắn làm như

vậy.

Hơn nữa nơi này cũng không có Toái Linh phiến, chỉ là vài món quý hiếm và đồ

cổ mà thôi.

Trên cơ bản thì Thiên tộc không hề sử dụng vũ khí, cũng không có đan dược

nào có ích, mặc dù một vài “bảo vật” ở bên trong này cũng trân quý, nhưng nó

lại không giúp ích được gì cho tu luyện cả, Khương Thành hắn chẳng thèm đâu.

Nhìn thấy hắn tiếp tục chỉ lượn một vòng trong bảo khố rồi lại trở ra, cả một

đám cao thủ nấp ở trong tối vô cùng khó hiểu.

“Kỳ lạ thật, thế mà hắn lại chẳng lấy cái gì cả?”

“Vào một núi bảo vật như thế mà hắn lại trở về tay không, người này cũng đặc

biệt thật đấy!”

“Lẽ nào hắn không có ác ý sao?”

“Không được mất cảnh giác, đến cả những bảo vật quý cỡ này hắn cũng không

lấy, vậy chứng tỏ thứ hắn muốn còn nhiều hơn thế nữa kìa!”

Mọi người đều rùng mình.

“Đúng vậy, tiếp tục xem tiếp thôi!”

Thành ca không một chút phát giác, ẩn thân tìm kiếm thật lâu ở bên trong

Hoàng cung, cuối cùng cũng đã tìm được nơi mà tử đệ hoàng thất học tập và tu

luyện.

Trên thảm cỏ xanh mơn mởn trong một lâm viên, hàng trăm hoàng tử hoàng tôn

đều đang tập luyện đủ các loại kỹ xảo thao túng Linh Ý dưới sự chỉ dạy của ba

cao thủ cung đình.

Khương Thành nhìn khoảng vài giây, mặc dù những kỹ xảo chiến đấu này hắn

chưa từng được học qua, nhưng hắn cũng không quá hứng thú với nó.

Dẫu sao đợi sau này khi có nhiều huyền tinh rồi, hắn tự khắc sẽ có thể đổi Võ

Kỹ cao giai với hệ thống.

Đến lúc đó kích hoạt một cái thì cái gì cũng đều học được hết rồi.

Chủ yếu tầm mắt vẫn bị thu hút bởi một người được vạn người vây quanh ở

trong đó - Thu Vũ Tuyền.

Trong đám người, bóng dáng của nàng lộ ra vẻ đặc biệt.

Cũng không phải chỉ vì dung mạo xuất chúng của nàng, mà là bởi vì trong tay

nàng đang cầm lấy kiếm, điều này rõ ràng không giống với phong cách của tộc

nhân Thiên tộc.

Nhưng lúc nhìn nàng vung trường kiếm lên, rõ ràng không dùng bao nhiêu tiên

lực, cũng không hề điều động căn nguyên, nhưng lại cứ xé rách không trung

thành từng “cái khe”.

Khương Thành lại gần nhìn mới phát hiện những “cái khe” kia có ẩn chứa

huyền cơ.

Vừa không phải là quy tắc không gian, cũng không phải là xé rách và cắt toạt.

Mà là trực tiếp khuấy động lực thiên địa ở quanh đó.

Suýt!

Thế mà Thu Vũ Tuyền lại nắm giữ được tuyệt kỷ này?

Suýt chút Thành ca đã nhịn không được nổi sự khiếp sợ của bản thân cho nàng

luôn rồi.

Mà những hoàng tử, hoàng tôn đứng ở một bên lại càng không ngừng reo hò tán

thưởng.

“Thu cô nương đúng là thiên tài tuyệt đỉnh!”

“Đúng vậy, chiêu này chúng ta đều không học được mà nàng ấy mới hai ngày

đã học xong rồi.”

“Thiên phú này quả thực vang dội cổ kim!”

Hết cách rồi, lần trước Thu Vũ Tuyền nhất chiến thành danh luôn rồi.

Thực lực có thể chém chết Đạo Thần của Tiên tộc, cộng thêm ngoại hình hoàn

hảo của nàng, muốn không bị tung hô cũng khó đấy.

Dù cho những tên tử đệ hoàng thất nhưng cũng đều bị nàng hấp dẫn hết rồi.

Huống chi Tinh Diệu Hoàng cũng có mệnh lệnh buộc phải kết giao với Thu Vũ

Tuyền cho thật tốt.

Thế nên không chỉ có nịnh hót không mà còn có rất nhiều người tranh nhau lấy

lòng nàng nữa.

“Vũ Tuyền tiên tử có mệt hay không, chỗ của ta có cống phẩm của Vương triều

Nguyệt Hoàn này…”

“Thu cô nương, thật ra ta cũng có hiểu biết đôi chút về Linh kỹ này, nếu như

ngươi cần, ta có thể truyền dạy riêng cho một mình ngươi.”

“Ngươi cút sang một bên đi, thực lực của Vũ Tuyền tiên tử ít nhất cũng phải

trên Thiên giai cửu trọng, còn cần một tên Địa giai thập nhị trọng như ngươi

dạy nàng hả?”

“Thu cô nương, Linh kỹ vừa rồi thái phó dạy vẫn còn nhiều chỗ ta chưa được

rõ, không biết có thể thỉnh giáo ngươi được không?”

Vì để có được cơ hội ở một mình với Tuyền muội tử mà bọn họ xem như đều

trút hết vốn liếng ra rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK