Sắc mặt Diệp Dương Tiên Vương không thay đổi gì đưa ra kết luận.
“Vậy thì tên họ Khương kia xong đời rồi.”
Đinh Thụy hơi ngạc nhiên.
Quả thật có khả năng tên Dư Huân kia nói dối, cố ý khiến Khương Thành buông
lỏng cảnh giác, nhưng mà đó chỉ là khả năng mà thôi.
Trước lúc hắn ngả bài, ai cũng không thể đưa ra được kết luận hết.
Bởi vì mới nãy hắn thể hiện rất tự nhiên, hoàn toàn không thể nhìn ra được chút
dấu vết diễn xuất nào.
Huống chi hắn còn giết nhiều người như vậy.
Nói thật thì trong lòng Đinh Thụy cũng suy đoán, có khi hắn thật lòng đấy.
“Tiên khí động lòng người mà thôi.”
Mâu Vũ nhìn qua đó, chẳng có chút hứng thú nào với tiên khí thất phẩm hết,
trong lời nói còn mang theo chút châm chọc.
“Vì thần binh tiên khí, có vài người chuyện gì cũng làm được, cho dù là phải
giết cả người của mình.”
Đinh Thụy vẫn chưa hiểu: “Nhưng mà cho dù hắn thật sự diễn kịch thì chẳng
phải muốn lấy được món tiên khí đó cũng khó lắm sao?”
Dưới trướng Dư Huân chỉ còn hai Tiên Tôn, hơn một trăm Kim Tiên và hai
nghìn quân Tiên vệ.
Lực lượng này không hề mạnh.
Nhưng mà không phải Đinh Thụy xem thường hắn, mà là lực lượng đó chẳng là
cái gì trước món tiên khí kia.
Với tốc độ giết chóc mới nãy của Khương Thành, cho dù đám người này có thật
sự mai phục, bố trí đại trận thì e rằng cũng chỉ là mỡ dâng miệng mèo thôi.
Bởi vì uy lực của thanh tiên khí kia quá mạnh.
Huống chi bên cạnh Khương Thành cũng có ba Tiên Tôn.
Dù nhìn thế nào thì cũng không thể thành công nổi.
Diệp Dương Tiên Vương lạnh lùng nói: “Đó là bởi vì ngươi không biết nền tảng
của Dư Huân thôi.”
“Nền tảng của hắn ư?”
Là một hội trưởng ở đây, Đinh Thụy rất hiểu tên thành chủ Dư Huân này.
“Ta biết là trước khi làm thành chủ, hắn từng là trưởng lão nội môn của Hỗn
Dương môn.”
Hỗn Dương môn là một trong ba môn phái lớn nhất ở Kiều Lan thiên vực, trong
môn phái có đến hàng trăm Tiên Tôn, phải nói là thực lực hùng mạnh.
Hầu hết người ngoài chỉ biết rằng Dư Huân quật khởi vào hàng chục vạn năm
trước, sau đó từng bước trở thành thành chủ của thành Đan Hoa.
Thật sự cũng chẳng có mấy ai biết mối quan hệ sâu sắc giữa hắn và Hỗn Dương
môn.
Định Thụy là hội trưởng của Thiên Khu các, cũng được coi là người có tinh tức
rất nhanh nhạy.
“Chẳng lẽ hắn định thông báo với Hỗn Dương môn, điều động cao thủ từ phái
bên đó cùng nhau hợp sức giết chết cái tên họ Khương này, rồi cướp tiên khí từ
trong tay hắn?”
Diệp Dương Tiên Vương lắc đầu.
“Thân phận bên ngoài của hắn chỉ là trưởng lão của Hỗn Dương môn mà thôi.”
“Đây mới là thân phận bên ngoài ư?”
Đinh Thụy sửng sốt, hắn lờ mờ cảm thấy có lẽ bản thân mình đã chạm đến một
bí mật sâu kín nào đó rồi.
“Vậy thân phận thật sự của hắn là…”
“Hắn là người của U Minh.”
“Cái gì!”
Suýt nữa thì Đinh Thụy nhảy dựng cả lên.
Hai chữ U Minh này quả thật hệt như rắn độc, khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Đó là một tổ chức lớn trải dài tới hơn ba mươi thiên vực xung quanh nó, Kiều
Lan thiên vực chỉ là một trong những phạm vi mà bọn họ hoạt động.
Dường như những người xung quanh thiên vực đều từng nghe nói đến tổ chức
này, nhưng lại không hề có ai có thể nói cụ thể được ai là thành viên của U
Minh.
Bọn họ không hề có trụ sở tông môn cố định, giống như một liên minh lỏng lẻo
vậy.
Nhưng mà không ai dám khinh thường bọn họ, bởi vì sau lưng tổ chức này
không chỉ có một cao thủ cấp Tiên Vương tọa trấn đâu.
Ngoài ra, phong cách hành động của tổ chức này vừa bí ẩn vừa tàn nhẫn, mấy
năm gần đây, vô số thể lực bị bọn họ lật đổ.
Một vài manh mối không giải quyết được ở Kiều Lan thiên vực, kẻ đầu tiên mà
mọi người nghi ngờ chính là bọn họ.
Đối mặt với U Minh, đến cả một vài tiên nhân Thái Cổ cũng không dám tùy ý
chọc vào.
“Dư Huân có thể lên làm thành chủ của thành Đan Hoa được, cũng chính bởi vì
có thực lực U Minh ở phía sau.”
Hiển nhiên là Mâu Vũ cũng biết tình báo này.
Nàng lờ mờ nhìn về phía phủ thành chủ: “Cho nên cái tên họ Khương kia, quả
thật bây giờ đã bị U Minh nhắm trúng rồi.”
Đinh Thụy thở dài một hơi, cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng.
Cuối cùng than rằng: “Vậy thì thật sự hắn chết chắc rồi.”
Mấy năm nay, mục tiêu bị U Minh nhắm vào, không một ai có thể sống sót, đến
cả Tiên Vương bọn họ cũng từng giết.
Mà ở phía bên kia, Lãnh Hóa Hàn và đám người Nguyên Ngộ đang đi theo
Thành ca vào trong phủ thành chủ.
Lúc này, phía trước mặt đã chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn từ lâu rồi.
Ca múa rực rỡ, tiên âm lượn lờ.
Hai Tiên Tôn khác của thành Đan Hoa và một đám Kim Tiêm đã đợi rất lâu rồi.
Mắt thấy bọn họ tới, đám người nhao nhao đứng dậy chào đón.
Lãnh Hóa Hàn và đám người Nguyên Triết lại càng ngày căng thẳng, đối
phương cũng có ba Tiên Tôn.
Hy vọng là cảm ơn thật.
Nếu như là dẫn dụ mai phục, vậy thì đúng là đâm đầu vào hầm rồng hang hổ
đấy!
“Ha ha ha, mời các hạ!”
Thành chủ Dư Huân vô cùng nhiệt tình kéo tay Khương Thành, đích thân dẫn
hắn ngồi lên vị trí đầu.
Sau đó thì quá trình của yến hội diễn ra bình thường.
Các tiên nữ nhảy múa ca hát ở bên trong khiến người ta hoa cả mắt, căn bản
Lãnh Hóa Hàn không hề có tâm trạng thưởng thức.
Hắn cứ nhìn về phía Khương lão tổ mãi, hy vọng hắn cẩn thận một chút.
Kết quả lại phát hiện lão tổ chẳng đề phòng chút nào, ai mời rượu cũng không
từ chối, hoàn toàn chìm đắm vào trong đó.
Điều này khiến hắn càng sốt ruột.
Dư Huân lại cực kỳ vui vẻ, bắt đầu kề vai sát cánh với Khương chưởng môn.
“Ha ha ha, ta và Khương huynh đệ lần đầu gặp mặt mà như đã quen từ lâu, tính
cách cũng hợp nhau nên ta có một yêu cầu hơi quá đáng!”
“Nói đi!”
“Chi bằng chúng ta nhân cơ hội tốt này kết nghĩa huynh hệ, tuyệt vời lắm đúng
không…”
“Không tuyệt vời chút nào hết.”
Tất cả mọi người ở đây đều im lặng, đến cả biểu diễn hát hò nhảy múa cũng
dừng lại.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ sửng sốt nhìn về phía Thành ca, có hơi nghi ngờ liệu
bản thân có nghe nhầm không.
Nhưng hễ là chủ thành chủ động đưa ra đề nghị muốn kết nghĩa huynh đệ thì
hầu hết đều không từ chối.
Dù sao cũng chẳng có gì ràng buộc hết, cũng chẳng phải chết cùng ngày cùng
tháng cùng năm thật. Nếu như thật sự trong lòng không muốn thì cùng lắm là
nay kết nghĩa mai quên là được.
Huống chi thành chủ Dư Huân là Tiên Tôn lục phẩm, ngươi chỉ là Kim Tiên
nhất phẩm.
Nếu không phải ngươi có tiên khí thất giai thì làm gì có chuyện ngươi đủ tư
cách để nói chuyện với hắn chứ?
Sắc mặt Dư Huân không tự nhiên cho lắm, dường như không ngờ rằng hắn lại
từ chối, hơn nữa còn từ chối dứt khoát như vậy.
“Huynh đệ, cái này, cái này…”
Thành ca xua tay: “Nếu là huynh đệ thì đừng có gọi, vai vế của ta cao hơn
người nhiều.”
“Nếu như ngươi đồng ý thì có thể gọi ta là Khương lão tổ.”
Muốn kết nghĩa huynh đệ với hắn á?
Có cái cớt, ngươi muốn làm trưởng bối của đám Kỷ Linh Hàm với La Viễn đấy
hả?
Yến tiệc náo nhiệt rơi vào cảnh im lặng đến lạ thường.
Lãnh Hóa Hàn khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ liệu có phải lão tổ điên rồi
không?
Người ta muốn làm huynh đệ với ngươi, ngươi lại muốn làm lão tổ của người ta
luôn hả?
Cái thể loại làm bẽ mặt thế này, à không đúng, là quất hắn ngay giữa thanh thiên
bạch nhật mới đúng.
Ngươi không sợ giây tiếp theo hắn sẽ trở mặt luôn hả?
Cho dùng không đồng ý thì cũng phải nói năng uyển chuyển chút, an ủi đối
phương chứ!
Nói chuyện như ngươi thì cho dù không có hận thù gì thì cũng tạo ra hận thù
mới ấy chứ.
Khả năng bình tĩnh của Dư Huân cũng đỉnh thật đấy, sau một hồi ngại ngùng,
hắn lại có thể nặn ra được một nụ cười.
“Ha ha, các hạ thật biết nói đùa…”
Đương nhiên hắn sẽ không gọi Khương Thành là lão tổ rồi.
Mà lúc này, tai của hắn hơi động đậy, tiếp theo đó là bảy tiên nhân hình dáng kỳ
lạ bay tới trước mặt.
Nguyên Triết, Nguyên Ngộ và Nguyên Hạc hơi cảm nhận một chút thì đã biến
sắc, bảy người này đều là Tiên Tôn!
Hơn nữa, tu vi của bảy kẻ này đều trên bọn họ.
Chỉ thấy lão giả râu bạc phơ đứng đầu kia nhếch mép thốt ra hai chữ.
“Ổn rồi.”
Dư Huân đứng dậy, lại mỉm cười nhìn về phía Khương Thành.
“Các hạ muốn chết như nào đây?”