phải đến những thần cung ở bên ngoài dạo vài vòng.
Lần này gặp phải cản trở hiếm thấy cũng giúp cho hắn có được trải nghiệm mới.
Do sở hữu hệ thống nên từ lúc bắt đầu Thành ca đã không sợ gì hết.
Sỡ dĩ lúc trước hắn bận rộn nâng cao thực lực của bản thân ngoài việc vì có
những vị diện không đạt đến cảnh giới nhất định sẽ không thể chạm tới cũng
như không thể tiến vào thì phần lớn là do bản thân hắn cảm thấy cảnh giới thấp
quá mất mặt.
Nhưng lần này rõ ràng nhìn thấy người của mình nhưng lại bị cưỡng chế ngăn
cách ở bên ngoài, điều này cuối cùng đã khiến hắn ý thức được rằng hệ thống
cũng không phải là vạn năng.
Có đôi lúc, ngay cả cơ hội sử dụng hệ thống hắn cũng không có!
“Bây giờ điều quan trọng trước mắt đó là nâng cao thực lực.”
Thật ra hắn không hề đạt được lò luyện quy tắc bình thường, nhưng sau khi
huyền văn và đạo tâm hòa vào làm một thì cái gọi là trật tự thứ tự đã sớm mất đi
ý nghĩa rồi.
Cái vấn đề đã không còn tồn tại nữa.
Khương Thành trực tiếp thí nghiệm xung kích Thánh Chủ ở ngay trên không
trung.
Và lần này, cuối cùng hắn đã nhìn thấy tấm lá chắn của cảnh giới Thánh Chủ.
Đối mặt với tiên lực, thần hồn, quy tắc, đạo tâm và võ đạo cảm ngộ sớm đã vượt
trội kia của hắn, tấm lá chắn cảnh giới sừng sững giống như một tòa thành trì sắt
thép không duy trì được bao lâu.
Xông qua được lá chắn kia, hắn lại nhận được quà ban tặng của thiên địa.
Nhưng nhìn lên trên hư không kia, đạo hải cuồn cuộn dần ngưng tụ, xuất hiện
càng nhiều màu sắc sống động.
Rất nhiều tiên nhân ở bên dưới hay tin mà chạy đến.
“Là Khương chưởng môn!”
“Hóa ra hắn vẫn chưa chết!”
“Năm năm rồi, sư tôn cuối cùng đã trở về rồi.”
Thành ca hoàn toàn không biết quá trình dung hợp huyền văn và đạo văn tốn hết
năm năm trời.
Nhưng một chút thời gian đó đối với tiên nhân thì chỉ như một cái búng tay mà
thôi.
Bây giờ hắn đang bận cảm nhận cảnh giới mới này.
Dưới tặng thưởng của thiên địa, khí hải được tăng lên đến cực hạn được truyền
vào một lượng lớn tiên lực.
Cùng lúc này, đạo tâm bị thương ban nãy của hắn, trong lúc vô tình đã được bổ
khuyết.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là cấp bậc của đạo tâm đã tăng lên.
Đạo hải của hắn đang thay đổi theo hướng thánh giới.
Bên dưới ngộ đạo tiên thụ, cái quả cầu đen trắng xoay tròn cực nhanh, nó giống
như đang đáp lại một loại lực lượng thần bí nào đó.
Sau khi thánh giới khí tượng vạn năm thành hình, tất cả mọi người đang có mặt
đều hít một ngụm khí lạnh.
“Cái thánh giới này ảo diệu quá rồi nhỉ?”
“Sao cứ cảm thấy nó còn lớn hơn cả thánh giới của Thánh Chủ đỉnh phong
nữa?”
“Khỏi cần cảm thấy, đúng là lớn hơn đó, hơn nữa còn lớn gấp mấy lần kìa!”
“Trời ạ, hắn có thật sự chỉ mới tiến vào Thánh Chủ không đấy?”
Cả đám môn đồ của Phi Tiên môn ở phía dưới không ngừng kinh hô, Ngộ Sơn
thì lại bày ra vẻ ưu việt.
“Sư tôn của ta vốn đã không giống với mọi người rồi, có gì mà các ngươi phải
kinh ngạc như thế chứ hả?”
“Lão nhân gia hắn tấn cấp cảnh giới nào thì sẽ là người đứng đầu của cái cảnh
giới đó, đây chẳng phải là điều đương nhiên đó sao?”
Hắn hoàn toàn đã quên mất, ban đầu khi Khương Thành đột phá Đạo Thần,
phản ứng của bản thân còn quá hơn những người ở xung quanh này nhiều.
Trong không trung, bóng dáng của Tiêu Đế thoắt ẩn thoắt hiện, giống như bóng
ngược ở trong nước vậy.
Cũng như ánh mắt nghi ngờ kinh ngạc của hắn.
“Hắn trực tiếp đột phá lên Thánh Chủ đỉnh phong đó hả?”
Lăng đang âm thầm chăm chú nhìn Khương Thành lắc đầu.
“Không, đạo của hắn vẫn chưa tới viên mãn, cách Thánh Chủ đỉnh phong còn
xa lắm.”
Tiêu Đế không hiểu: “Vậy thánh giới này của hắn sao lại còn mạnh hơn Thánh
Chủ đỉnh phong nữa chứ?”
“Đừng có quên ba trăm căn nguyên thần đài kia của hắn.”
Vẻ mặt của Lăng tuy bình tĩnh nhưng giọng nói lại mang theo ngưỡng mộ vô
cùng.
“Quy tắc lĩnh ngộ của người này ít nhất cũng phải trên ba trăm!”
“Căn cơ như thế, thánh giới bẩm sinh tất nhiên sẽ dữ dội hơn những người khác
rồi.”
Căn cơ giống như này là thứ mà đến hiện giờ nàng vẫn chưa thể sở hữu được.
Sau khi thánh giới hoàn toàn thành hình, Khương Thành chính thức đột phá lên
Thánh Chủ.
Sau đó, hắn đã nghênh đón lôi kiếp của bản thân.
Trong phút chốc, khắp cả Tiên Võ châu đều bị bao trùm bởi tầng tầng lớp lớp
mây đen.
Vô số tiên nhân bay ra khỏi động phủ, nghi ngờ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trong mây đen lờ mờ hiện lên tia sáng yếu ớt chói lóa, cảm nhận được
sự uy hiếp hủy diệt chí mạng kia, rất nhiều đều sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Lôi kiếp! Là lôi kiếp!”
“Lôi kiếp mạnh đến thế á?”
“Lẽ nào là có người muốn đột phá Cổ Thánh sao?”
“Tiên Võ châu của chúng ta sắp xuất hiện Cổ Thánh thứ ba ư?”
Vô số lời bàn tán tràn ngập khắp mỗi đại lục, năm Thánh Tôn khác ở Tiên Cực
đại lục cũng dậy sóng trong lòng.
“Là vị Thánh Tôn nào?”
“Là ai dẫn đầu tiến đến cái bước đó?”
“Lôi kiếp này gánh không dễ đâu!”
Là một Thánh Tôn, bọn họ gần như đã sắp quên mất sự tồn tại của lôi kiếp rồi.
Bởi vì lúc đột phá những cảnh giới như Đạo Thần, Thánh Chủ, Thánh Tôn đều
sẽ không gặp phải lôi kiếp.
Nhưng tình cảnh tương tự thế này, trước đây bọn họ cũng đã từng được chứng
kiến qua.
Đó là vào cái ngày Chiến Đế bỗng nhiên đột phá Cổ Thánh.
Lúc đó Tiên Võ châu cũng bị mây đen bao phủ che kín khắp bầu trời, tiếp đến là
lôi kiếp tựa như hủy thiên diệt địa.
“Sao lại như thế?”
Tiêu Đế lại sốc thêm lần nữa.
“Hắn đột phá Thánh Chủ sao lại gặp phải lôi kiếp?”
Lăng không hề trả lời.
Chỉ là hai con ngươi phản chiếu sắc trời lúc sáng lúc tối đã thể hiện rõ tâm trạng
phức tạp của nàng.
Đùng đùng đoàng!
Lôi kiếp không cho Khương Thành cơ hội phản ứng.
Trong chớp mắt, điện quang đã cho hắn một cú đầu tiên.
Từ tiên thể cho đến ý thức ở tầng sau nhất trong thần hồn đồng loạt cùng chịu lễ
rửa tội long trời lở đất.
Rất nhiều người ở bên dưới thậm chí không nhịn được mà nhắm chặt mắt.
Không chỉ vì vầng sáng chói mắt không thể nhìn thẳng cũng không có cách nào
dùng thần hồn để cảm nhận, mà còn là do sự sợ hãi theo bản năng.
Dù có là những Thánh Chủ đỉnh phong như Gia Vương và Hạo Vương thì cũng
không tự chủ được run lẩy bẩy.
Nếu bản thân mà là Khương Thành, họ cảm thấy chỉ với lôi kiếp đầu tiên đã hủy
diệt được họ rồi.
Tên tiểu tử kia… hẳn là không chống đỡ nổi rồi nhỉ?
Chỉ là đã định sẵn phải để họ thất vọng.
Thiên Hoang Bất Diệt Thể, thiên hồn và cả linh ý, cả ba tấm phòng tuyến vượt
trên bình thường này, mỗi một tấm đều không phải là thứ mà những tiên nhân
bình thường có thể có được.
Đắm mình trong lôi kiếp như thế, Khương Thành không hề chịu bất cứ thương
tổn nào.
Từng lôi kiếp đánh xuống với cái thế ngày càng dữ dội mãnh liệt hơn.
Mãi đến sau cùng, hắn vẫn máu tuôn đầm đìa.
Nhưng Lăng mãi vẫn không lên tiếng lại bỗng nhiên kinh hô.
“Hóa ra là thế!”
Ngước nhìn “tiên thể” dưới lôi kiếp dần dần biến đổi trở nên mạnh hơn của
Khương Thành, nàng đột nhiên hiểu ra rất nhiều thứ.
“Thần thể của hắn không ngờ lại có được nhờ như vậy?”
Năm xưa khi nàng tấn cấp lên Cổ Thánh cũng từng gặp phải lôi kiếp như thế
này.
Lần đó nàng vì muốn không phiền phức nên đã dựa vào sự bảo vệ của lực Thiên
Đạo trong Hám Thiên phủ, nhẹ nhàng chống đỡ qua lôi kiếp.
Lần ấy sau khi lôi kiếp kết thúc, tiên thể của nàng tuy cũng nhận được khá
nhiều tăng cường, nhưng vẫn chưa biến đổi thành thần thể.
Khi đó nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như bản thân đã thông qua một
lần thử thách của Thiên Đạo nên nhận được một ít lễ tặng bình thường.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Khương Thành hoàn toàn không gắn kết với Thiên
Đạo, cũng không có Thiên Đạo chí bảo bảo vệ, nàng cuối cùng đã phát hiện có
thể bản thân đoán sai rồi.
Đó không phải là thử thách của Thiên Đạo, mà là tru sát của Thiên Đạo!
Thiên Đạo không cho phép có người như vậy tồn tại.
Thần thể của Khương Thành không phải do Thiên Đạo ban tặng, mà đó là từng
lần tự biến đổi mỗi khi bị tru sát.
Chỉ có thần thể mới có thể ngang vai ngang vế với Thiên Đạo.
Còn bản thân nàng dựa vào sự che chở của Hám Thiên phủ, về mặt bản chất thì
xem như đã lựa chọn né thoát sự trừng phạt của Thiên Đạo mà không đối đầu
trực diện với nó.
Cũng vì thế, Lăng đã mất đi một cơ hội có thể biến đổi tiên thể thành thần thể.