ra.
Đóa hoa đó ngay từ đầu còn chỉ ở xung quanh ba thước dưới chân hắn.
Trong nháy mắt đã đón gió nổi lên mạnh mẽ, bao phủ tầm mắt của tất cả mọi
người toàn trường, giống như một mái vòm cực lớn.
Tầng tầng lớp lớp cánh hoa đếm không rõ, tản phát ra khí tức cực kì thần bí.
Khi Kiếm Đạo thập tứ trọng kia đánh đến trước mặt Thiên Uyên Thánh chủ,
trong nháy mắt đã giống như trâu đất xuống biển.
Hàng trăm hàng ngàn cánh hoa bên ngoài vào giờ khắc này đồng thời sáng lên
trong nháy mắt.
Khi dập tắt, Khương Thành nhạy bén chú ý đến màu sắc của những cánh hoa
kia nhạt đi một chút xíu.
Dường như là bị thương.
Ngay sau đó, đã thấy hắn vung kiếm kết ấn, trong nháy mắt thiên biến vạn hóa.
Mãi cho đến sau cùng đột nhiên chỉ về phía trước.
Chỉ thấy màu sắc cánh hoa của đóa hoa kia lại khôi phục trạng thái, phảng phất
như trọng thương trước đó đã biến mất.
Mà Thánh Hoàng đối diện, kiếm trong tay lại chợt hơi chấn động.
Ảnh hưởng đến Kiếm Đạo thập tứ trọng cũng dừng lại trong nháy mắt như thế.
Cùng lúc đó, đằng sau nàng xuất hiện một ảo ảnh mơ hồ.
“Ai có thể nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì không?”
Thành ca biểu thị mình thế mà lại xem không hiểu.
Hết cách rồi, cảnh giới của Thánh chủ đã vượt qua Đạo Thần.
Hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
So với hắn, những người có mặt khác ngược lại đều tập trung tinh thần, rất
nhiều người thậm chí như say như tỉnh, hoàn toàn chìm đắm vào trong giao
phong của hai người.
“Đóa hoa kia là gì thế?”
Khương Thành chỉ có thể tạm thời trưng dụng Mạch Phong làm phiên dịch của
mình.
Mạch Phong mặc dù đến từ kỷ nguyên thứ ba, nhưng ở Tiên tộc bên này đã tám
mươi ngàn năm, cho dù chưa từng ăn qua thịt heo cũng từng thấy qua heo chạy.
Nghe vậy lưu luyến không nỡ thoát khỏi trạng thái lĩnh ngộ, âm thầm truyền tin
phổ cập kiến thức cho hắn.
“Đó chính là đạo của Thiên Uyên Thánh chủ, chỉ có điều đã ngưng kết ra đạo
quả, dung nhập vào trong chí bảo bản mạng của bản thân, cuối cùng hóa thành
thế giới độc lập một phương.”
“Ở kỷ nguyên thứ nhất này được xưng là Thánh giới.”
“Thánh giới?”
Thành ca nhíu mày: “Tự thành lĩnh vực một phương? Đây không phải là rất
bình thường sao?”
Hắn nhớ khi ở Hạ giới, nhập Thánh và Thành cảnh đã có lĩnh vực của mình.
Mà ở giai đoạn Đạo Tôn, Pháp Tắc không gian cũng coi như là một lĩnh vực rồi.
Về phần Đạo Thần, Khương Thành nhớ Cô Thần Yến Khai năm đó, thậm chí
làm ra một Cô Thần giới.
So với những thứ này, Thánh giới dường như không có gì đặc biệt.
Mạch Phong vẻ mặt cổ quái liếc nhìn hắn một cái, có hơi buồn bực hắn đã mạnh
như vậy rồi, tại sao lại không biết gì hết về điều này chứ.
“Thánh giới và lĩnh vực là hoàn toàn khác nhau.”
“Lĩnh vực, pháp cảnh và tiểu thế giới đều vẫn là dựa vào Nguyên Tiên giới mà
tồn tại, chỉ là thay đổi một vài quy luật của một phương thiên địa. Bề ngoài nhìn
không gì không thể, trên thực tế không hề thoát ra khỏi ràng buộc của Thiên
Đạo.”
“Tất cả uy năng đều còn phải thi triển ở trong phạm vi của Thiên Đạo. Chuyện
Thiên Đạo không làm được, bọn họ cũng không làm được.”
“Mà một khi Thiên Đạo sụp đổ, tiểu thế giới cũng sẽ hủy diệt.”
“Thánh giới thì khác sao?”
“Thánh giới là quả do đạo của Thánh chủ ngưng kết ra, đó hoàn toàn là ý chí
của bản thân Thánh chủ, không liên quan đến Thiên Đạo.”
Mạch Phong tổng kết nói: “Ở trong Thánh giới, Thánh chủ có thể làm được
chuyện Thiên Đạo cũng không thể làm được.”
“Vừa rồi Thiên Uyên Thánh chủ bị công kích, nhưng hắn bỗng dưng thay đổi
mạng số của mình và Thánh Hoàng, đổi người chịu đựng Kiếm Đạo thành bản
thân Thánh Hoàng.”
“Kết quả nghịch thiên thay đổi số mạng này, hoàn toàn không thua gì Thiên Đạo
chí bảo của Nguyên Đế Thiên Cung quản lí —— Mệnh Nguyên bút!”
Cuối cùng Khương Thành cũng hiểu rõ chỗ lợi hại của Thánh Giới.
Nói trắng ra, chính là có thể dùng các loại cách thức không nói đạo lí đi chiến
đấu.
Hắn cũng không nhịn được khóe mắt co rút.
“Này còn đánh cái gì?”
“Công kích của ngươi có mạnh đi chăng nữa, hắn cũng đều có thể đổi về trả cho
ngươi, chẳng phải là đứng ở chỗ bất bại sao?”
Mạch Phong lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ cần đạo quả của ngươi không thua
gì hắn, vậy thì có thể triệt tiêu ảnh hưởng Thánh giới của hắn.”
“Đã đến cấp bậc này, mặc dù tiên pháp thần thông vẫn có hiệu quả, nhưng chủ
yếu so đấu vẫn là đạo.”
“Có điều rất kỳ quái, Thánh Hoàng tại sao lại mặc cho Thánh giới của Thiên
Uyên Thánh chủ bao trùm lấy bản thân, chịu ảnh hưởng đạo quả của đối
phương chứ? Nàng hoàn toàn có thể né tránh mà.”
Nghi hoặc hai giây như thế, hắn lại tò mò hỏi Thành ca.
“Đúng rồi Khương chưởng môn, đạo của ngươi là cấp bậc gì thế?”
Thực ra hắn muốn nói, ngươi từng giết qua Đạo Thần cao giai, tại sao còn
chẳng biết gì hết về đạo quả chứ?
Thành ca tự nhiên sẽ không nói cho hắn biết, mình căn bản không tu luyện ra
đạo tự thân gì đó.
“Ta đã thoát khỏi cái gọi là đạo rồi.”
“Hả?”
Hai mắt của Mạch Phong trừng lớn.
“Ngay cả đạo cũng đã thoát khỏi, đó là cảnh giới bậc nào?”
Thành ca khoát tay, cố làm dáng vẻ cao thâm khó lường.
“Không thể nói, không thể nói.”
Mạch Phong nhất thời ngưỡng mộ không thôi.
Mà trong sân lúc này, trận quyết đấu của hai vị cao thủ đỉnh cấp cũng tiến vào
giai đoạn gay cấn.
Có phổ cập kiến thức của Mạch Phong, Khương Thành quả nhiên nhìn ra rất
nhiều thứ.
Thánh giới của Thiên Uyên Thánh chủ mênh mông rộng lớn, tản phát ra uy
năng biến ảo khó lường.
Mà công kích của vị Thánh Hoàng đối diện kia ngược lại hiện ra hợp lí vừa
phải, thậm chí thỉnh thoảng sẽ bị số mệnh đối phương thay đổi làm bị thương
ngược lại.
Có điều Khương Thành ngược lại cũng sẽ không coi thường nàng.
Người này có thể tung hoành ngang dọc ở trong Thánh giới của người khác, đó
đã vượt qua phạm trù của Đạo Thần cao giai rồi.
Hơn nữa mỗi một lần công kích của Thiên Uyên Thánh chủ, nàng đều có thể
đón lấy.
Quà nhiên, sau khi hai bên đại chiến mấy phút, Thánh Hoàng đột nhiên rút kiếm
lui ra phạm vi Thánh giới của đối phương.
“Ngươi chỉ như vậy mà thôi sao?”
Giọng điệu của nàng không có dao động quá lớn, nhưng lại cho người ta cảm
giác chế giễu nồng đậm.
“Hừ!”
Thiên Uyên Thánh chủ đối diện lạnh lùng cười một tiếng, “Ngươi vẫn là đợi
đến lúc có thể thắng lại mạnh miệng sau đi!”
Nói xong, Thánh Giới của hắn lại lần nữa mở rộng, lại lần nữa bao trùm lấy
mạnh hơn.
“Tốt.”
Ảo ảnh quỷ dị đằng sau Thánh Hoàng kia đột nhiên biến mất.
Ngay sau đó, nàng lại vung ra Kiếm Đạo thập tứ trọng lần nữa.
Dựa vào cảnh giới của nàng, Kiếm Đạo thập tứ trọng phải mạnh hơn uy lực của
Khương Thành và Thu Vũ Tuyền hơn trăm nghìn lần, đủ để tạo thành uy hiếp
chí mạng với bất kì Đạo Thần cao giai nào.
Nhưng đối với Thiên Uyên Thánh chủ mà nói, đây vẫn không tính là gì cả.
“Tài năng thấp kém, tăng thêm trò cười mà thôi!”
Tầng tầng lớp lớp cánh hoa lại sáng mạnh lên lần nữa, có nghĩa là Thánh giới
của hắn lại bắt đầu phát động lần nữa.
Tuy nhiên lần này, dị biến đột nhiên xảy ra.
Trong khoảnh khắc Kiếm Đạo thập tứ trọng trông có vẻ không khác trước kia là
bao đụng vào trong nháy mắt, bên ngoài ít nhất trăm cánh hoa ầm ầm nổ vỡ!
Phất phơ bay bổng, từ “mái vòm” rải xuống.
Giống như bông tuyết và hoa tuyết ngút đầy trời, lộng lẫy xinh đẹp.
Nhưng cảm nhận của đương sự lại không tốt đẹp như vậy.
Thân hình của Thiên Uyên Thánh chủ chấn động mạnh, một ngụm máu tươi
tràn ra từ khóe miệng.
Hai mắt hắn khó mà tin được nhìn về phía Thánh Hoàng đối diện, giống như
nhìn một quái vật.
“Ngươi vậy mà có thể thay đổi được Nhân quả Thánh giới của ta!”
Đúng thế, đây vẫn là so đấu của đạo.
Một kiếm kia của Thánh Hoàng cũng rót vào ý chí của nàng, cuối cùng ép đổ
Thánh Giới của hắn.
Khương Thành bên dưới đã trừng mắt choáng váng.
Đây tính là gì?
Thay đổi nhân quả Thánh giới?
Hắn tỏ ra mình hoàn toàn không nhìn ra gì mà “bởi vì cho nên” mà!
Lẽ nào là bởi vì ta dùng Kiếm Đạo thập tứ trọng, cho nên một vòng cánh hoa
bên ngoài Thánh giới của ngươi không cản được ta?
Đây cũng bá đạo quá đi nhỉ?
Thiên Đạo cũng không không nói đạo lí như vậy mà