ra hết thảy đều đã trở lại rồi.
Ở thế giới này “vất vả làm việc” ba tháng, tiết tấu thành thục cuối cùng cũng lại
trở về rồi.
Tinh Diệu Hoàng nhiệt tình kéo tay hắn, sau đó gọi một cách thắm thiết.
“Tiểu Thành à, ta sớm đã biết ngươi thiên phú dị bẩm, tất sẽ trở thành hy vọng
lớn nhất của toàn bộ Thiên Tộc.”
“Lúc trước không quan tâm đến ngươi là cho ngươi không gian thi triển đầy
đủ.”
“Ta biết, thiên tài đặc biệt vượt qua lẽ thường như ngươi sẽ không thể bị quấy
rầy đâu.”
“Sự thật chứng minh, ta không nhìn sai người!”
Nhìn thấy khuôn mặt thành khẩn của hắn, Thành ca thầm nghĩ làm cả nửa ngày
ngươi cũng là một Ảnh Đế.
Lời nói dối này nói hết lượt này đến lượt khác.
Cứ thế mà nói lạnh nhạt thành tôn trọng.
Hắn còn có thể nói gì chứ?
“Bệ hạ đúng thật là mắt sáng như đuốc, bội phục bội phục!”
Dù sao chỉ cần là tán dương, hắn đều sẽ chấp nhận hết mà không nói gì.
Chư vị Thân Vương ở một bên cũng tận dụng mọi chỗ, dâng lên những lời nịnh
nọt tươi mới.
“Có Khương Thành rồi, Vương triều Tinh U chúng ta quật khởi ở trong tầm
tay.”
“Chứ còn sao nữa, lần đầu tiên nhìn thấy Thành ca, ta đã biết toàn bộ Thiên Tộc
chúng ta được mở ra một trang mới rồi!”
“Đó thuộc về đỉnh đầu tỏa kim quang, bàn chân sinh hoa sen, vừa nhìn đã biết
Thần Nhân từ trên trời hạ xuống!”
Ngay cả Tông Phiêu Vương bị gạt ở phía sau cũng chen vào, làm màu một chút.
“Ta đang thấy kì quái gần đây vận khí của Vương Phủ sao lại tăng vọt nhiều
như vậy, hoá ra là bởi vì Thành ca sống ở bên kia của chúng ta ba tháng, đây
chính là sao Tử Vi bao trùm lấy.”
Nhìn thấy một màn này, Quân Vương ở bên ngoài đám người suýt chút nữa bị
tức đến đau tim.
Chết tiệt, tiểu tử này đến Thiên giới sao vẫn nổi bật như vậy.
Không có ai có thể đàn áp dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của hắn một chút sao?
Có lẽ là lời cầu nguyện của hắn đã linh nghiệm, ngay khi Khương Thành đi theo
Tinh Diệu Hoàng vào đại điện, đồng thời trên bầu trời nơi xa đột nhiên có một
hàng người bay đến.
Cầm đầu là một lão giả râu tóc bạc trắng, mặc áo bào trắng tay cầm pháp
trượng, khuôn mặt hiền hoà.
Bên cạnh hắn có hai vị nữ tử trẻ tuổi đứng hầu, đằng sau có tám tên tuỳ tùng đi
theo.
Mặc dù thân thể của Thiên Tộc không nhìn ra tu vi, nhưng từ khí độ và uy áp
của bọn họ thì có thể nhìn ra mười một người này, ai cũng không dưới cảnh giới
linh ý Thiên giai cửu trọng.
Mà sau khi nhìn thấy vị lão giả này, toàn trường tất cả Tộc nhân Thiên tộc đều
quỳ rạp xuống.
“Tham kiến Quốc Sư!”
Không chỉ bọn họ, ngay cả một đám Thân Vương và cao thủ cung đình đang
bận nịnh bợ cũng nhao nhao nằm sấp xuống.
“Tham kiến Quốc Sư!”
Đây là đại lễ ngay cả Tinh Diệu Hoàng cũng chưa từng có bao giờ.
Bản thân Tinh Diệu Hoàng sắc mặt cũng chợt run lên, vội vàng đón lên.
“Quốc Sư xuất quan rồi à, hiếm thấy Lễ Thiên Kỳ lần này, ngươi toàn không ra
mặt…”
Vị Quốc Sư kia khẽ gật đầu.
“Lần này đến đây là có chuyện phải tuyên bố.”
“Ồ? Quốc Sư có lời, vậy chắc chắn là tin tức cực kì quan trọng rồi, mời vào bên
trong.”
Thành ca tự nhiên cũng không quen biết Quốc Sư này.
Có điều từ mặt mũi xuất hiện này và thái độ của mọi người xung quanh, cũng
có thể nhìn ra thân phận của Quốc Sư cao đến không thể tin được, ngay cả địa
vị của Tinh Diệu Hoàng cũng không cao bằng hắn.
“Lẽ nào là cùng loại với chức vị tiên tri hoặc là đại hiền giả gì đó?”
Tiến vào trong điện, vị Quốc Sư Tinh U này vừa mới ngồi vào chỗ, Tinh Diệu
Hoàng đã vẻ mặt vui mừng dẫn Khương Thành và Thu Vũ Tuyền đến diện kiến.
“Thần thai xuất thế lần trước, Quốc Sư bế quan chưa đến, bỏ lỡ cảnh tượng lúc
đó.”
“Bọn họ chính là hai vị Thần thai sắp thay đổi vận mệnh của tộc ta, là bằng hữu
tốt nhất của tộc ta.”
“Thu Vũ Tuyền giết chết Khung Cư Đạo Thần, không chỉ thông hiểu hết các thủ
đoạn của Thiên Tộc ta, nghi thức hoán linh lần này còn kết nối được với Thiên
Linh.”
“Mà Khương Thành càng là không tầm thường, rõ ràng không phải là Thiên
Tộc ta, nhưng lại…”
“Đủ rồi!”
Quốc Sư phất tay, ngắt lời Tinh Diệu Hoàng.
Ánh mắt hắn chậm rãi rơi đến trên người Khương Thành, ánh mắt vốn dĩ hoà
thiện cũng dần dần trở nên sắc bén.
“Hắn đúng là sẽ thay đổi vận mệnh của Thiên Tộc, nhưng hắn lại không phải là
người của chúng ta.”
“Hả?”
Tinh Diệu Hoàng và một đám Vương Công vẻ mặt kinh ngạc.
“Lời này của Quốc Sư là có ý gì?”
“Khương Thành không phải là Thần thai sao, là người trong lời tiên đoán sao!”
Nữ tử vẻ mặt lạnh lùng, dáng người cao gầy bên trái Quốc Sư lạnh giọng nói:
“Trong lời tiên đoán nói là Thần thai sẽ thay đổi thế giới này.”
“Không hề nói Thần thai sẽ giúp đỡ Thiên Tộc chúng ta.”
“Chuyện này…”
Đám người Tông Phiêu Vương hoàn toàn không thể hiểu nỗi loại giải thích này.
“Nhưng mà Khương Thành và Thu Vũ Tuyền không phải là Tiên Tộc, hơn nữa
còn xuất hiện ở Vương triều Tinh U chúng ta sớm nhất.”
“Chẳng lẽ còn sẽ trở thành kẻ địch của chúng ta hay sao?”
Ở trong mắt bọn họ, Thu Vũ Tuyền giúp đỡ Thiên Tộc giết chết Đạo Thần của
Tiên Tộc, “đầu danh trạng” này đã đủ để chứng minh lập trường.
Mà Khương Thành lĩnh ngộ linh ý, cơ bản cơ thể xem như là Tộc nhân Thiên
tộc mà đối xử rồi.
Hai người này không thể quay đầu giúp Tiên Tộc công kích Thiên Tộc được.
Tuy nhiên, Quốc Sư lại không thấy như vậy.
“Trời phân âm dương, một Thần một Ma.”
Ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua Thu Vũ Tuyền, cuối cùng khoá chặt Khương
Thành.
“Hắn chính là Ma thai đó.”
“Ta đã nhìn thấy tương lai vô số sinh linh Thiên Tộc chết ở dưới đồ đao của
hắn.”
“Hắn sẽ khiến toàn bộ sinh linh Thiên Tộc lầm than…”
Lần này, vẻ mặt của tất cả mọi người trong điện đều đã thay đổi.
Bất luận là Tinh Diệu Hoàng hay là Tông Phiêu Vương đều là vẻ mặt khó mà
tin được nhìn Khương Thành.
Phảng phất như không dám tin đây là sự thật.
Những lời này cũng khiến Khương Thành ngơ ngác.
Hắn dở khóc dở cười nhìn Quốc Sư ở đối diện kia.
“Lão huynh, ngươi nói ta là Thần thai thì là Thần thai, nói ta là Ma thai thì là
Ma thai à?”
“Lời tiên đoán muốn thay đổi liền thay đổi à? Tuỳ ý như thế sao?”
“Khụ!”
Tinh Diệu Hoàng không thể không lên tiếng.
Vẻ mặt có hơi ngại ngùng đè thấp giọng nói nhắc nhở Khương Thành: “Lời tiên
đoán có liên quan đến Thần thai năm đó, chính là Quốc Sư làm ra đấy.”
Còn có thể như vậy?
Cảm giác như quyền giải thích cuối cùng của lời tiên đoán đã nắm giữ ở trong
tay đối phương.
Để hắn tuỳ tiện nói thế nào rồi?
“Vậy nàng thì sao?”
Hắn tràn đầy hứng thú chỉ vào Thu Vũ Tuyền.
“Nàng là Thần thai, cũng chính là kẻ địch cũ của ngươi.”
Đôi mắt già nua vẩn đục của Quốc Sư giống như có thể nhìn xuyên tất cả hư ảo
và sương mù.
“Thần thai và Ma thai như nước với lửa, không thể cùng tồn tại.”
Lần này, Khương Thành đúng thật là có hơi bị kinh hãi đến.
Lão đầu này thật sự có chút tài năng đấy à?
Thế mà có thể không có cơ sở nào mà nhìn ra mình và Thu Vũ Tuyền là kẻ thù
cũ?
Phải biết rằng, hiện tại người ngoài vẫn đều cho rằng mình và nàng là người
một nhà, biểu ca biểu muội đấy.
Lẽ nào lời tiên đoán kia là sự thật?
Sau này mình thật sự sẽ vì vận mệnh, sau cùng trở thành kẻ địch của Thiên
Tộc?
Hắn mơ hồ cảm thấy có hơi không thoải mái, nhưng lại không nói ra được chỗ
nào không đúng.
“Cho nên ngươi muốn làm thế nào đây?”
“Định bây giờ giết chết Ma thai là ta?”
Tinh Diệu Hoàng vội vàng cản ở giữa hắn và Quốc Sư.
“Cứ như vậy phán đoán Khương Thành là kẻ địch, có phải là có hơi qua loa
không?”
“Dù sao hắn cũng chưa từng làm qua chuyện nguy hại Thiên Tộc.”
“Hắn thật sự chưa từng làm qua sao?”
Nữ tử bên phải Quốc Sư kia thản nhiên nói: “Những người từng bị hắn lừa Toái
Linh Phiến kia sợ rằng không nghĩ như vậy đâu nhỉ?”
Mặc dù các nàng vừa mới đến hiện trường, nhưng lại biết lúc trước từng xảy ra
chuyện gì.
Tinh Diệu Hoàng lắc đầu bật cười.
“Đấy chỉ là chuyện nhỏ không ảnh hưởng gì mấy mà thôi.”