bản địa của Tiên giới.
Trong thế giới mà Thiên Đạo tồn tại, vô cớ giết hại số lượng lớn sinh linh, thì sẽ
có nghiệp lực quấn thân.
Cũng chỉ có loại người đến Thiên Đạo cũng không thể tiêu diệt được giống như
Thành Ca, mới không quan tâm đến nghiệp lực.
Những người khác không dám táo bạo như vậy.
Dưới tiền đề không có lợi ích gì thiết thực, các đại lão của các chân giới cũng
không đáng để làm như vậy.
Cho nên, mới không phái cao thủ trên Đế cảnh lục trọng đến để trợ giúp Ám Cơ
và Cửu Tuyệt.
Chuyện này cũng làm cho hai bên ở Man giới hiện giờ hình thành thế giằng co.
Mà giữa Ám Cơ Ma Đế và Cửu Tuyệt Tiên Đế, cũng không phải là quan hệ hòa
hợp gì.
Trước mắt Cửu Tuyệt còn đang vây đánh ở Man giới, còn Ám Cơ lại ở bên Yêu
giới phát triển.
Còn địa bàn trước đây của Tiên giới và Ma giới?
Bên đó đã là chiến trường của các đại lão đứng đầu tam đại chân giới, không
phải là nơi bọn hắn có thể đặt chân vào.
“Khương Thành à Khương Thành! Ngươi có biết ta đã chờ ngươi bao lâu rồi
không?”
Ám Cơ Ma Đế hưng phấn đến mức có chút đắc ý vênh váo.
“Mấy năm nay ta ngày ngóng đêm mong, ngóng trông sự xuất hiện của ngươi!”
Những lời này khiến Thành Ca nghe thấy cũng cảm thấy vui vẻ.
“Ha ha ngươi cũng quá nhiệt tình rồi, năm đó đuổi giết ngươi, đó là việc mà Ca
nên làm.”
“Cảm kích đặt ở trong lòng lặng lẽ hồi tưởng là được rồi, không cần hoan
nghênh ta nhiệt liệt như vậy.”
Những lời này nói ra, các cao thủ Chân giới âm ở phía sau không biết rõ chân
tướng đều muốn chửi bậy.
Một tên Đế cảnh ngũ trọng hậu kỳ cầm đầu trầm mặt hỏi: “Tên này là ai?”
Mặc dù có thể chỉ huy nhóm người này, nhưng dẫu sao thì cảnh giới không
bằng, Ám Cơ vẫn phải tôn trọng đối phương.
Nghe thấy vậy thì vội vàng giải thích một chút.
“Tên này là kẻ thù của ta ở Tiên giới năm đó.”
“Không có chuyện ác nào mà hắn không làm, là Ma đầu bậc nhất mà Tiên giới
công nhận, cực kì kiêu ngạo!”
“Vậy sao?”
Tên cầm đầu đánh giá Thành Ca từ trên xuống dưới một cái, ánh mắt đột nhiên
trở nên có chút kinh ngạc.
Hắn phát hiện, chính mình vậy mà không nhìn thấu cảnh giới của Khương
Thành.
Chuyện này khiến trong lòng hắn có hơi hoảng sợ.
Trừ khi hắn còn mạnh hơn chính mình?
Không có khả năng nhỉ?
Không phải nói kẻ mạnh nhất Tiên giới này cũng chỉ là Đế cảnh nhị trọng sao?
Không phải nói Chân giới âm đến đây, chính là như nghiền áp một chiheeuf một
thôn mới sao?
Xuất hiện một tên Mãng Dã, đã được coi là một dị số cực lớn rồi.
Chẳng lẽ lại thêm một tên?
“Kẻ này là thực lực gì? Hắn cũng tu luyện ở chân giới khác quanh năm?”
Ám Cơ nghe vậy thì khinh thường liếc Thành Ca một cái: “Ngươi nghĩ nhiều
rồi, hắn chỉ là một thổ dân của Tiên giới mà thôi, chỉ là trước đây có vận khí tốt
cơ duyên nhiều thôi.”
“Trước mặt Chân giới âm chúng ta, hắn không tính là gì cả!”
“Phải không?”
Tên Đế cảnh ngũ trọng cầm đầu thoáng yên tâm.
Có lẽ là đeo bảo vật để ẩn giấu tu vi.
Đối thoại của bọn hắn, cũng không tránh né Khương chưởng môn.
Nhìn dáng vẻ tự tin của bọn hắn, Thành Ca cũng có chút đồng cảm.
“Ngươi hy vọng dựa vào bọn hắn để lấy lại mặt mũi sao?”
Hắn có chút tiếc nuối thở dài một hơi: “Lần này ngươi có muốn trốn, e rằng
cũng không thể nữa rồi.”
“Trốn?”
Ám Cơ không tức giận nhưng lại bật cười.
“Ha ha ha ha, Khương Thành, dáng vẻ vô tri của ngươi thật buồn cười!”
“Ngươi tưởng rằng bây giờ còn là thời đại như năm đó sao?”
“Ếch ngồi đáy giếng như ngươi, căn bản không biết chân giới là cái gì nhỉ?”
“Cũng không biết trên Đế cảnh còn có gì nhỉ?”
Hắn chậm rãi bày ra Chân Khí tam giai trong tay mình, đắc ý quơ quơ trước mặt
Khương Thành.
“Nhận ra đây là cái gì bảo vật cấp độ gì không?”
“Ngươi chẳng hiểu cái quái gì!”
“Ngươi đã lạc hậu rồi biết không?”
“Cho rằng mình biết làm tiên khí cửu giai thì đã giỏi lắm sao?”
“Nói thật cho ngươi biết, bây giờ tiên khí cửu giai ở trước mặt ta chỉ là đống sắt
vụn mà thôi!”
Hắn cũng đã kìm nén quá nhiều năm.
Đã tưởng tượng vô số lần sau khi gặp lại Khương Thành, sẽ là cảnh tượng
nghiền áp kích động lòng người cỡ nào.
Những lời này ở trong lòng hắn, cũng đã luyện tập qua vô số lần.
“Wow ồ!”
Thành Ca nhìn thấy dáng vẻ kích động này của hắn, cũng không ngại không
phối hợp một chút.
Vì thế làm ra vẻ ca ngợi: “Xem ra ngươi đã thấy qua không ít việc đời, hiếm
thấy hiếm thấy.”
Ám Cơ có chút tức giận, đây không phải là phản ứng mà hắn muốn thấy.
Hắn thậm chí còn cảm thấy bản thân làm màu có hơi giống như người tài giỏi
không được trọng dụng.
Đối phương quá “vô tri”, căn bản không phân biệt được hàng tốt xấu, cũng
không biết mọi thứ mình đang có được rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Vì thế, hắn làm một ánh mắt ra hiệu về hướng cao thủ Đế cảnh ngũ trọng kia, và
những cao thủ của chân giới khác.
“Các ngươi bên ngoài canh chừng, đề phòng hắn chạy trốn!”
“Ta muốn tự mình dạy dỗ dạy dỗ hắn!”
Tâm ma đương nhiên phải đích thân giải trừ.
Nói xong, hắn quơ quơ binh khí trong tay, cười khặc khặc với Thành Ca.
“Khương Thành, ta cũng không bắt nạt ngươi, để tránh cho ngươi nói ta thắng
cũng không vẻ vang gì.”
“Chỉ cần ngươi có thể ở ta trong tay kiên trì nửa khắc, vậy ta liền dừng tay.”
Lời này thật ra để lại một chỗ trống.
Ta dừng tay, không có nghĩa là những người khác cũng dừng tay.
Nhưng mà Thành Ca trái lại cũng không so đo chút trò chơi chữ này.
Vì để phối hợp với tiết tấu làm màu của đối phương, hắn thật sự không rút ra
Hàn Sát Băng Kiếm của chính mình, mà lấy ra Băng Kỳ Tiên Kiếm lúc trước đã
sử dụng ở Tiên giới.
“Ta cũng có thể cho ngươi thời gian nửa khắc để chạy trốn, nếu ngươi có thể
chạy thoát, ta cũng có thể bỏ qua cho ngươi.”
“Ha ha ha ha…”
Lần này không riêng Ám Cơ, tất cả những người khác đều cười vang lên.
Nhìn thấy binh khí của Khương Thành, bọn họ liền hoàn toàn yên tâm.
Cấp độ này, cũng quá thấp rồi nhỉ?
Thời đại Chân Khí, vậy mà còn dùng tiên khí?
Nhất là Ám Cơ Ma Đế, suýt nữa đã cười ra nước mắt.
“Khương Thành à Khương Thành, sự khoác lác của ngươi thật đúng là không
hề thay đổi chút nào.”
“Cầm loại phế phẩm này, ai cho ngươi sự tự tin đó vậy?”
“Còn cho ta nửa khắc để chạy trốn?”
Hắn cũng cảm thấy có chút bất lực.
Cấp độ hiện tại của chính mình quá cao, cho nên Khương Thành không thể hiểu
được mình mạnh ở chỗ nào, cũng không cảm thấy sợ hãi.
“Thật đúng là nghé con không biếp sợ cọp, ây!”
Ám Cơ thở dài, hắn đột nhiên cảm thấy có chút hiu quạnh.
Kẻ thù lớn nhất mà chính mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, hiện giờ chỉ là
một trò cười mà thôi.
“Khương Thành, nào nào nào, ta để ngươi ra tay trước ba chiêu.”
“Để ngươi lĩnh hội một chút cái gì gọi là sự chênh lệch khiến người khác phải
tuyệt vọng.”
Theo hắn thấy, Khương Thành nhiều nhất cũng chỉ có thực lực Đế cảnh nhị
hoặc tam trọng, mà hiện tại chính mình đã là Đế cảnh tứ trọng.
Sự chênh lệch của đại cảnh giới, hắn muốn phá bỏ phòng ngự của chính mình
cũng khó.
Từng là đại địch, thở hổn hển thở hổn hển đánh cả nửa ngày cũng không lay
động nổi mình, đây là sự nhục nhã cỡ nào?
Phì!
Thành Ca suýt nữa đã phun ra một ngụm nước bọt.
“Ngươi khẳng định muốn chơi như vậy?”
“Ta rất khẳng định.” Ám Cơ Ma Đế tràn đầy tự tin.
Hắn hiện tại bá đạo như vậy, chính là chơi!
Muốn chơi như thế nào thì sẽ chơi như thế đấy.
“Vậy được thôi.”
Thành Ca cũng thở dài một hơi.
“Ngươi khách khí như vậy, ta không làm thỏa mãn ngươi một chút, cũng có
chút không hợp lẽ phải.”
Ám Cơ Ma Đế sớm đã không thể chờ thêm được nữa.
“Bớt nói nhảm, đến đi!”
“Đến thật sao?”
“Đến!”
Soạt!
Thành Ca vung ra Băng Kỳ Tiên Kiếm.
Vô số băng linh gào thét lao ra, ngay lập tức rút sạch các hơi thở quy tắc khác ở
xung quanh.
Ám Cơ Ma Đế cảm thấy chính mình giống như đột nhiên bị người khác lột sạch
quần áo, ném vào một nơi băng tuyết ngập trời.
Rõ ràng xung quanh còn có nhiều đồng đội như vậy, nhưng lại có một sự bất lực
không thể giải thích được.
Hắn cảm thấy có điểm không đúng.
Vừa định nâng kiếm lên để chặn một chút, cả người đã sớm bay ngược ra ngoài.