Khương Thành tươi cười hớn hở cho câu phản vấn của Côn Lưu Chí Tôn một
câu trả lời chắc chắn.
Sau đó cũng hỏi ngược lại một câu.
“Còn vấn đề gì không?”
Mọi người đứng bên suýt nữa bất tỉnh.
Dám nói vậy với Chí Tôn, ngươi muốn chết à?
Côn Lưu Chí Tôn không ra tay với hắn.
Tuy rất tức giận nhưng hắn vẫn biết kiếm chế.
“Không có gì, ngươi có thể không nhận chỉ huy.”
“Nhưng…”
Hắn trừng mắt lườm Khương Thành, lạnh lùng nói: “Tất cả hành động của
ngươi ở bên ngoài sẽ không nhận được sự phối hợp của tiểu đội Thiên Cung và
các đội ngũ khác.”
“Trận pháp cấm chế của các chiến khu tiền tuyến sẽ không thêm phần bảo hộ
nào cho các ngươi hết.”
“Đội ngũ không tiếp nhận chỉ huy không phải người của bọn ta.”
“Ngoại trừ quyết toán điểm thưởng thiên đạo có thể trở về tổng bộ thì cho dù
doanh địa nào bên ngoài ngươi cũng không được tự ý bước vào, nếu không sẽ bị
xử trí như gian tế.”
Nói trắng ra, đây là chiến khu coi ngươi như lộ nhân giáp.
Từ giờ trở đi sẽ biến thành tứ cố vô thân.
Hậu quả như thế, cho dù những đồng đội như Lại Bình Biện Tu hay đám tôn giả
Bá Vân đội đối diện, ai nấy đều tỏ ra sợ hãi.
Hoàn cảnh tác chiến như vậy thật sự ác liệt quá.
Tà tiên bên kia đâu coi ngươi là lộ nhân giáp đâu.
Mà đối mặt những kẻ Tà tiên đáng sợ kia, một đội ngũ không có bất kỳ sự trợ
giúp nào thì hầu như chỉ còn con đường chết.
Nếu trước đây Bá Vân đội cũng ra tiền tuyến như vậy thì sợ rằng bây giờ chẳng
còn nổi ba người sống sót.
Lại Bình sốt ruột truyền âm: “Đội trưởng, làm sao bây giờ, hay là chúng ta
cứ…”
Truyền âm của hắn còn chưa xong, Côn Lưu Chí Tôn đối diện dường như đoán
được họ dang suy nghĩ gì.
Vì vậy thản nhiên nói: “Các người không còn cơ hội hối hận nữa.”
“Giờ nếu nhục nhã quay về hậu phương.”
“Đợi đến triệu năm sau khi kí hiệu chiến khu tự động loại trừ đi, các ngươi có
thể đến những chiến khu khác thử vận may.”
“Hoặc là tự mình ra tiền tuyến.”
“Chiến khu Vân Tiêu ta không có vị trí cho đội ngũ của các ngươi.”
Đây là uy nghiêm của Chí Tôn.
Không được phép xâm phạm.
Đám người Lại Bình tỏ vẻ tuyệt vọng, môi họ mấp máy, muốn đi van xin.
Nhưng trước mặt Chí Tôn, họ không có nổi dũng khí mở miệng.
Nhưng Khương Thành lại khác hẳn.
Hắn cứ như không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Trái lại còn cười rất khoái trá.
“Ta còn cầu không được nữa là.”
Khóe mắt Côn Lưu Chí Tôn run lên, đây không phải là phản ứng mà hắn muốn
thấy.
Hắn cho rằng Khương Thành sẽ hối hận không thôi, khóc lóc thảm thiết mong
mình thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra, sau đó lại lạnh lùng nói cho hắn biết đã
muộn rồi, phạm sai lầm sẽ phải trả giá đắt bla bla…
Nhưng phản ứng hiện tại của Khương Thành khiến hắn có giận cũng không làm
gì được.
Đúng là rầu cả người.
“Được rồi, các ngươi cứ chờ vỗ tay phát cờ thưởng cho Đệ Nhất Soái Đội của ta
đi.”
Khương Thành vẫy tay với bốn đội viên của mình.
“Phò lâu mì.”
Tuy bốn người không hiểu nhưng chỉ đành ôm vẻ mặt khóc tang như vừa chịu
tra khảo mà đi theo.
Bọn họ gia nhập Đệ Nhất Soái Đội, còn đăng kí ở chiến khu này.
Trừ phi đội trưởng đồng ý, nếu không bọn hắn tự mình quay về tiên thành ở hậu
phương sẽ bị xử lý như phản bội.
Nhất thời ba người Biện Tu, Mạnh Thi, Chung Mạn đều tràn đầy sự hỗi hận
mãnh liệt.
Phải biết trước là đùi to đâu có dễ ôm vậy chứ.
Sau khi bay ra khỏi pháo đài, Khương Thành thoáng cảm nhận một chút, cứ thế
mà tiếp tục đi về phương hướng tiền tuyến.
Lại Bình vội vàng đuổi theo, thận trọng nói: “Đội trưởng, tiếp tục đi lên sẽ tiến
vào khu vực Tà tiên hoạt động mạnh.
“Đúng vậy, chúng ta đi đánh Tà tiên mà.”
Nghe được câu trả lời hiển nhiên của Khương đội trưởng, Lại Bình còn cảm
thấy rất là có đạo lý, suýt nữa thì không đỡ nổi.
“Ý ta là… Chúng ta có nên cẩn thận chút không.”
Lão đại à ngươi đang bay thẳng đó.
Hơn nữa không có bất cứ thứ gì che chắn hết, cứ nghênh ngang bay giữa không
trung thế này, ngươi đang đùa đấy à.
Sợ Tà tiên không nhìn thấy ngươi à?
Khương Thành dừng lại, liếc mắt nhìn bốn người, sau đó cất giọng thành khẩn
tha thiết: “Lẽ nào các ngươi đã quên sứ mệnh của chúng ta rồi sao? Chúng ta
đến để chiến đấu đó.”
“Chiến đấu tất nhiên phải đánh ra sĩ khí, đánh ra uy phong rồi. Lén lút sao phù
hợp với hình tượng Đệ Nhất Soái Đội chúng ta được?”
Giáo dục đội viên xong hắn lại tiếp tục bay về phía trước.
Ba người phía sau sắp sụp đổ luôn rồi.
Biện Tu lặng lẽ truyền âm cho Lại Bình: “Đội trưởng của chúng ta hình như
không được đáng tin cho lắm, ta cứ cảm thấy đầu óc hắn hơi có vấn đề.”
Lại Bình biến sắc, vội vàng truyền âm trách mắng: “Sao ngươi lại nói Khương
đội trưởng như vậy, người ta bình thường lắm mà.”
Mạnh Thi nhíu mày nói: “Nhưng hành động của hắn có khác gì đi chịu chết
đâu?”
“Có thể Khương đội trưởng có thâm ý đặc biệt nào đó, nếu không cũng sẽ
không khác thường như vậy.” Lúc nói ra lời này, ngay cả bản thân Lại Bình
cũng không có niềm tin.
“Ngoại trừ chịu chết ra, ta chẳng nhìn thấy đội trưởng của chúng ta có thâm ý gì
hết.”
Nhóm năm người rất nhanh đã bay qua đại trận và bản doanh của chiến khu
Vân Chiêu.
Những tiểu đội Thiên Cung giống như đội ngũ Kim Hổ, Bá Vân đang ẩn nấp bí
mật, tất cả đều kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tà tiên đột kích à?”
“Còn chẳng thèm ngụy trang luôn? To gan vậy?”
Bị giới hạn bởi chênh lệch thực lực cho nên bên Tà tiên thường không bày trận
thế chính diện chiến đấu kịch liệt trên quy mô lớn Thiên Cung.
Mà chúng thường thâm nhập xuyên qua phong tỏa của Thiên Cung, tiến vào hậu
phương trắng trợn đồ sát cướp bóc.
Cho nên chiến đấu thường là một tiểu đội nhỏ tốp năm tốt ba tình cờ gặp gỡ rồi
lao vào đánh nhau.
Bởi tùy lúc có thể gặp phải kẻ địch ở đối diện, cho nên ngụy trang là rất quan
trọng.
Lúc này, những núi rừng và đầm lầy trải dài bên dưới Khương Thành không
biết ẩn giấu bao nhiêu đội ngũ.
Những đội ngũ này đã chiến đấu rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp phải tình
huống này.
“Không phải Tà tiên đâu.”
“Có kí hiệu của chiến khu Vân Chiêu chúng ta, là người một nhà à?”
“Cũng không phải, không có lệnh tiễn và lệnh phù, chuyện gì vậy trời?”
Lúc này, chẳng biết có bao nhiêu tiểu đội đang thì thầm bàn tán.
Đối với tình huống này, họ cũng rất bối rối.
“Chẳng lẽ là tân thủ ngoại hành?”
“Chắc vậy đó, cảnh giới của họ… hơi thấp.”
“Họ coi tiền tuyến là chỗ nào chứ, đúng là hồ đồ.”
“Kệ đi, coi như không tồn tại là được.”
“Đúng vậy, họ muốn tìm chết thì cứ để họ đi.”
Những lời bàn tán này ở trong chỗ tối, đám người Lại Bình đều không nghe
thấy được.
Nhưng họ biết nếu cứ tiếp tục bay như vậy, khả năng sống sót của mình cũng
ngày càng ít đi.
Rất nhanh, đội ngũ đã bay ra ngoài phạm vi khống chế của Thiên Cung, chính
thức thâm nhập vào khu vực của Tà tiên.
Bên phía Tà tiên cũng không phải ngồi không.
Tuy tuyến đầu không nhiều người lắm, nhưng ngay khi Khương Thành bước
vào đây họ đã phát hiện ra tiểu đội kỳ lạ này.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đại quân Thiên Cung đột kích à?”
Trước nay, kẻ địch xuất hiện trên bầu trời đều là Thiên Cung điều đến một đội
quân lớn, quét ngang chính diện.
“Hình như không phải, có mỗi năm người thôi.”
“Ủa bên Thiên Cung ngông cuồng vậy luôn hả?”