người chắc chắn đều sẽ cho hắn một bạt tai, rồi bồi thêm một câu ta khinh vào.
Chém gió thì tốt nhất cũng nên soạn trước một bản thảo chứ.
Khoan nói tới việc Hỗn Độn Ngọc Tủy quý giá ra làm sao, lấy ở đâu ra mà hơn
một trăm phần chứ.
Chỉ riêng những nguyên liệu bình thường cần cho đế khí thôi cũng đã là một
con số trên trời rồi.
Càng huống hồ, luyện chế đế khí vốn còn mang theo xác suất thất bại cực kỳ
cao, và cả thời gian dài đằng đẵng.
Luyện xong một trăm món, e là cũng mất vài chục tỷ năm.
Nhưng nếu người nói đổi lại là Khương Thành, vậy thì ý nghĩa sẽ khác hoàn
toàn.
Vẻ mặt của Ấn Tuyết Nhi tràn đầy sự khó tin nhìn hắn: “Đế khí mang theo căn
nguyên quy tắc trước đây chưa từng xuất hiện bao giờ, cái này ngươi cũng có
thể làm ra được á?”
“Ta nghe nói, chẳng phải đế khí sư chỉ có thể lưu giữ đạo của bản thân thôi
sao?”
Thành ca liếc mắt nhìn nàng một cái, cố ý trêu chọc lại: “Nếu như ngươi không
tin, thì có thể không cần.”
Ấn Tuyết Nhi lập tức bổ nhào tới: “Ta cần mà, ta đương nhiên cần rồi!”
Đám người Đan Thái, Ngụy Miêu và Tần Sướng cũng không cam lòng kém
cạnh, tất cả đều dồn lên vây lấy Khương Thành.
“Còn có ta!”
“Ta cũng cần đế khí!”
“Khương chưởng môn, bình thường ta cúc cung tận tụy như thế nào ngươi đều
có thể nhìn thấy hết cả, nếu lần này không có phần của ta thì nói kiểu gì cũng
không được đâu nhé.”
Không chỉ riêng bọn họ, các đệ tử đời ba đời bốn cũng nháo nhào cả lên.
Chuyện liên quan đến đế khí, ai cũng biết bây giờ không phải là lúc khiêm
nhường lẫn nhau.
“Ta biết Khương chưởng môn chắc chắn sẽ không quên ta đâu.”
“Bọn ta không tham, chỉ cần có được một đế khí siêu phàm thôi là cũng thấy đủ
rồi.”
“Sư thúc, chiến lực của ngươi đã ở cấp Thánh Tôn rồi, vẫn nên nhường cơ hội
này cho mấy tên Thánh Chủ yếu đuối như bọn ta thì hơn nhỉ.”
“Cái tên hậu bối này, sao lại dám tranh giành với tiền bối thế hả, ra thể thống gì
nữa?”
Trong nhất thời, cả nội điện rần rần xôn xao, náo nhiệt không thôi.
Khương Thành biết đám đệ tử tranh cướp như vậy phần lớn là đùa giỡn chứ
không tới mức làm tổn thương tình cảm bao nhiêu năm.
Nhưng đối mặt với cục diện này, hắn vẫn cảm thấy đầu đau vô cùng.
Một trăm mấy món đế khí, dù có chia cho ai đều sẽ tổn thương tình cảm của
những người còn lại.
Hắn vốn tính là ưu tiên cho đệ tử đời hai và đời ba trước.
Nhưng ngẫm kỹ lại thì, Phi Tiên môn đã trải qua biết bao năm sóng gió thăng
trầm, đệ tử đời bốn nhập môn cũng chỉ muộn hơn đời ba có vài năm mà thôi.
Nếu đặt nó trong dòng sông dài đằng đẳng của lịch sử thì hoàn toàn chẳng đáng
nhắc tới.
Chẳng cần thiết phải vì chút thời gian này mà phân chia thứ tự trước sau, rồi
bên trọng bên khinh.
“Vì để có sự công bằng, rút thăm để quyết định.”
Hắn vung tay lên, biến ra một cái hộp đen sì.
“Bên trong này có một nghìn mấy hạt châu, trong đó chỉ một trăm lẻ năm hạt
sau khi bóp nát là có thể nhìn thấy một hạt bạc.”
“Và nó đại diện cho việc trúng thưởng, có thể được nhận đế khí siêu phàm do ta
luyện chế.”
“Còn về những ai không rút trúng, thì chỉ có thể đợi sau này thôi.”
Hắn nói như thế xong, chúng đệ tử hoàn toàn chẳng có ý kiến gì.
Dẫu sao đều phải xem vận may cả mà, cũng xem như là cách công bằng nhất
rồi.
“Từng người từng người một.”
“Người xếp ở sau cũng không cần nôn nóng, dẫu sao mỗi người đều có cơ hội
trúng thưởng cả.”
Khương Thành không hề lo rằng bọn họ lợi dụng thực lực trực tiếp nhìn xuyên
kết cấu bên trong của hạt châu.
Bởi vì hắn đã bày sẵn thủ đoạn ngăn cách rồi.
Và dưới sự gia trì từ thánh giới của hắn, tất cả các hạt châu dù là trọng lượng
hay ngoại hình, đều chẳng có tí khác biệt gì cả.
Rất nhanh, các đệ tử đã xếp xong thành hàng, bắt đầu rút thăm theo thứ tự.
Xác suất trúng thưởng xấp xỉ là một phần mười, không cao cũng không thấp.
Sau khi bốn người phía trước trống không, đứa con may mắn đầu tiên đã ra đời,
chính là đệ tử đời bốn Chu Tử Hành, người năm đó bỏ trốn từ Minh Tái vực.
“Ế, ta trúng rồi nè!”
Chỉ thấy sau khi hắn bóp nát bạch châu, vui mừng phấn khởi giơ lên một hạt
bạc tỏa ra ánh sáng mỏng.
“Ha ha, ta trúng rồi, các ngươi mau nhìn thử đây là cái gì nè?”
Nhìn thấy dáng vẻ vui sướng ngất ngây đến mức hoa chân múa tay của hắn,
Thành ca rất muốn bồi vào một câu, ngươi trúng thì sao chứ?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, mỉm cười nói một câu chúc mừng.
Những người khác thì lại không tốt tính như thế.
“Được rồi, được rồi, bọn ta đều nhìn thấy rồi, đừng có lãng phí thời gian nữa.”
“Trúng rồi thì lượn sang một bên đi!”
“Đáng ghét, sao lại để cái tên này trúng rồi?”
“Bây giờ chỉ còn lại một trăm lẻ bốn cơ hội nữa thôi.”
Quá trình rút thăm diễn ra vô cùng nhanh chóng.
Sau nửa canh giờ ngắn ngủi, hàng nghìn đệ tử đã rút xong hết một lượt, đến cả
đám Kỷ Linh Hàm, Mạc Trần và Lâm Ninh cũng không ngoại lệ.
Và cả cái đại điện, cũng trở thành hiện trường vui buồn đan xen đầy sống động.
Những ai trúng giải thì người nào người nấy hân hoan vui sướng.
Mà người không trúng thì lại buồn như nhà có tang, gào khóc đau đớn.
Trong mười mấy người bình thường có độ tồn tại cao nhất, nhóm Mạc Trần, Ấn
Tuyết Nhi, Cam Tử Nghĩa, Tần Sướng, Đường Như, Ngụy Miêu, Chung Ly
Khuyết và Giản Tố Hàn đều không ai trúng.
Nhưng Lâm Ninh, Đan Thái và Lục Phàm thì lại may mắn trúng được đế khí
siêu phàm.
Ai cũng chẳng thể bới móc điều gì.
Bởi vì đến cả Kỷ Linh Hàm cũng không trúng, và điều này đã đủ chứng minh
rằng đây đơn thuần là dựa vào vận may.
“Được rồi, những ai có thực lực đạt tới cảnh giới Thánh Tôn, đồng thời ở lượt
một không rút trúng, có thể rút tiếp lượt hai.”
“Lượt này tổng cộng có ba suất, có cơ hội nhận được đế khí lăng tiên.”
Nghe được câu này, đám người Ấn Tuyết Nhi và Tần Sướng giống như người
vùng vẫy sắp chết lại được nhìn thấy hi vọng sống vậy.
“Yeahhh!”
“Chả trách ban nãy ta không rút trúng, thì ra là do đế khí lăng tiên đang đợi ta.”
“Lão phu bấm ngón tay tính thử, vận mệnh đã định sẵn ta sẽ có một món đế khí
lăng tiên, hóa ra là lần này sao?”
Lượt rút thăm này, tổng cộng có chín mươi ba người tham gia, xác suất trúng
thưởng còn thấp hơn cả lượt trước.
Nhưng độ hăng hái của mọi người thì chẳng giảm đi chút nào.
Hai đứa con may mắn đầu tiên rất nhanh đã xuất hiện.
Một người thế mà thật sự là Mạc Trần, một người khác là Đỗ Thường của đời
ba.
Ngay khi mọi người nín thở ngưng thần, ánh mắt lấp lánh đổ dồn về phía cái
hộp đen, cuối cùng Thành ca cũng bắt đầu giở trò ngầm.
Công bằng đó là với những đệ tử khác, chứ không hề bao gồm Kỷ Linh Hàm.
Dù như thế nào, cũng phải để cho nàng một món tốt nhất.
Hạt châu cuối cùng ở trong hộp lặng lẽ ẩn đi, mười mấy người rút sau đó đều
chẳng có gì.
Mãi đến khi Kỷ Linh Hàm duỗi bàn tay mảnh khảnh của mình vào, Thành ca
mới âm thầm khống chế hạt châu kia, để nó chủ động bay đến lòng bàn tay
nàng.
Hàm muội tử có thể cảm nhận được xúc cảm bất chợt ập đến, không khỏi khẽ
sững sờ.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Khương Thành chớp chớp mắt với bản
thân…
Món đế khí lăng tiên cuối cùng thuộc về Kỷ Linh Hàm, phần rút thăm cũng
thuận lợi kết thúc.
Thành ca giữ một trăm mấy người này ở lại trong đại điện, bắt đầu sự nghiệp
luyện khí chán ngắt.
Sau một năm tròn, một trăm lẻ năm món đế khí siêu phàm và ba món đế khí
lăng tiên đều được luyện chế hoàn tất.
So sánh với những đế khí ở bên ngoài kia thì những đế khí lưu giữ căn nguyên
quy tắc hoàn toàn mới này không thể bung được thánh giới trong lúc chiến đấu.
Khí đạo của nó rất trực tiếp, đó là tăng phúc căn nguyên quy tắc tương ứng.
Nhưng cái hiệu quả giản đơn này cũng đã mang lại sự thăng cấp phải gọi là thay
da đổi thịt cho chúng đệ tử.
Đám người Lâm Ninh nhận được đế khí siêu phàm, sức chiến đấu đương không
tăng lên gấp hơn ba lần.
Còn Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần có được đế khí lăng tiên thì càng vượt xa
những Thánh Tôn bình thường, thậm chí cũng đã có tư cách quyết đấu cao thấp
với Cổ Thánh.
Các đệ tử nhận được đế khí, ai ai cũng yêu thích không nỡ buông tay.
“Thật không thể tin được!”
“Nó mang theo căn nguyên quy tắc của chúng ta thật nè, rốt cuộc làm sao để
luyện chế ra cái này thế?”
“Đối với bọn ta thì đây là thần khí trong truyền thuyết đấy!”