Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng biết danh Tiếng của hắn năm đó rất lớn.

Cũng đoán được sẽ có một bộ phận những người sẽ đến đầu quân cho hắn.

Suy cho cùng thì thời đại đó, Khương Thành chính là thao tác của vị diện chi tử,

đã định là sẽ thu hút được vài người đến quy phục rồi.

Nhưng theo như những gì nàng đoán thì có thể có hơn trăm người đã là rất tốt

rồi.

Nhưng mà lúc này, số lượng người xuất hiện trước mặt nàng đã đạt đến hơn

chục ngàn người rồi.

Mặt dù trong số những người đến đều là từ Minh Tái vực năm đó, vì để báo đáp

ân tình của hắn năm ấy, nhưng mà cũng đã khó tưởng lắm rồi.

Nhưng người này ở Thương Lan đại lục nhiều năm như vậy, có lẽ đã quen với

pháp tắc sinh tồn ở Tiên Võ châu rồi.

Biết được sau khi đầu quân cho Khương Thành thì sau đó sẽ xảy ra chuyện gì,

nhưng mà rồi cũng đã đến.

Chỉ sao hơn nửa ngày trời, hơn mười hai ngàn người cuối cùng mới được đăng

kí xong.

Trong những người này đã có đến năm Đạo Thần cao giai.

Trong đó có Diệu Du Đạo Thần đến ngay từ lúc đầu, Xung Vi Đạo Thần từ bỏ

cơ nghiệp của Thanh Vụ tông, và Cát Khánh Đạo Thần đã rời bỏ Trảm Nghiệp

tông kia.

Đạo Thần trung giai có hai mươi bốn người, ngoài ra còn có tám mươi ba Đạo

Thần sơ giai.

Những người còn lại, hơn mười ngàn người là Đạo Thánh, và có gần hai ngàn

người là Đạo Tôn.

Chuyện này nếu đặt ở kỷ nguyên đầu tiên, thêm vào Thánh Chủ Ngộ Sơn này

nữa thì có thể ngang bằng với bất cứ thế lực nào rồi.

Nhưng mà đặt ở Thương Lan đại lục Thánh Chủ nhiều như chó này thì chỉ miễn

cưỡng đạt đến tiêu chuẩn của một đại phái mà thôi, còn thua xa thánh địa được

xem là đỉnh cấp.

Mà hơn mười ngàn người gia nhập Phi Tiên môn này trở thành bộ hạ của hắn,

cuối cùng đã khiến giá trị thống trị của hắn lại lần nữa tăng cao.

Hắn vốn chỉ còn có bảy mươi ngàn huyền tinh, sau khi Ngộ Sơn và đám người

Trường Dương quy thuận thì đã nhiều thêm một trăm tám mươi ngàn.

Còn bây giờ, hai trăm năm mươi ngàn này đã tăng lên đến ba trăm năm mươi

ngàn.

“Xem ra Đạo Thần đúng là không đáng tiền lắm.”

“Hơn một trăm Đạo Thần, hơn mười ngàn Đạo Thánh gia nhập mà chỉ tăng lên

có một trăm ngàn huyền tinh.”

“Còn không nhiều bằng một mình Ngộ Sơn cho nữa.”

Nhưng nghĩ kĩ lại thì cùn bình thường.

Cho dù là giá trị kinh sợ trước nhất hay là giá trị thanh danh sau đó, tiêu chuẩn

để tính đều phải xem cảnh giới của mục tiêu.

Năm đó khi hắn làm tổng quản ở vương triều Nguyệt Hoàn ở Thiên giới, thời

khắc bốn quân đoàn bộ hạ bảy trăm ngàn người quy thuận, trở thành bộ hạ của

hắn cũng chỉ khiến huyền tinh tăng lên hơn năm ngàn mà thôi.

Bởi vì bốn quân đoàn kia chỉ có hơn hai mươi người là Thiên giai cửu trọng

ngang với Đạo Thần sơ giai mà thôi.

Lần này hơn một trăm ngàn người, chủ yếu cũng là mấy Đạo Thần cao giai và

hơn hai mươi Đạo Thần trung giai để tạo chút sóng mà thôi.

Lượng lớn môn đồ gia nhập khiến sơn môn vốn yên lặng tĩnh mịch trở nên ồn

ào hẳn ra.

Một tổ chức tinh nhuệ như vậy, muốn quản lí đương nhiên rất tốn thời gian.

Nhưng mà may mà đám người Trường Dương và Trường Bách hay hành tẩu ở

bên ngoài, có qua lại với rất nhiều tông môn nên cũng biết nên sắp xếp chức vị

như thế nào.

Năm Đạo Thần cao giai mới gia nhập lại phối hợp lạ thường.

Dưới mệnh lệnh của Khương Thành, năm người mỗi người giữ một chức vị

trưởng lão nội môn, giúp quản lí sự vụ ở tông môn.

Nhìn thấy Phi Tiên môn nhanh chóng đi vào quỹ đạo đúng đắn, Thành ca cảm

thấy an ủi tuổi già.

“Rất tốt, rất tốt, không phụ công ta đích thân đi chiêu mộ người.”

Lăng ở một bên cười hả hê cắt ngang sự hứng khởi của hắn.

“Một triệu người đã nói đâu?”

“Hình như vẫn còn thua xa lắm.”

Thành ca nhìn bầu trời cao phía xa đã trống rỗng rồi.

Sau hơn nửa ngày bận rộn, người mới bằng lòng đến cũng đã đến rồi.

Những tiên nhân xòn lại xung quanh hoặc không quen biết hắn, hoặc là không

đánh giá cao hắn, căn bản sẽ không đến nữa.

“Khụ, đây chỉ mới là bắt đầu mà.”

“Vậy sao? Sao ta lại thấy giống như đã kết thúc vậy nhỉ?”

Nói thì nói như vậy, nhưng Lăng quả thực hiểu được việc chỉ dựa vào tên tuổi

mà khiến hơn một trăm ngàn người đầu quân đã xem như là một kì tích rồi.

Hơn nữa khu vực có sức kêu gọi của Thành ca mới chỉ là trong một góc của

Thương Lan đại lục mà thôi.

“Kết thúc?”

Cú làm màu mà Thành ca đã muốn làm thì có đánh chết cũng không được phép

lật xe.

Ca này láo liên đôi mắt, đột nhiên đã có tính toán.

Sau đó hắn khẽ kéo Lăng sang một bên, còn đặc biệt dùng truyền âm.

“À thì, ngươi biết Chiến Đế trông như thế nào không?”

“Chiến Đế?”

Lăng khẽ chột dạ, quan sát kĩ đôi mắt của Khương Thành một cái, có phần nghi

ngờ có phải hắn đã đoán được thân phận của mình rồi không.

Nhưng mà nhìn lại có vẻ không giống.

“Ngươi hỏi nàng làm gì?”

Khương Thành thuận miệng nói gượng một câu: “Tự nhiên sẽ có việc cần dùng,

ngươi cứ nói là đã gặp qua hay chưa là được.”

“Có gặp qua.”

“Vậy ngươi mau biến thành hình dạng của hắn cho ta xem đi.”

Lăng cũng không biết rõ được ý đồ của hắn nữa rồi.

Thế là cố ý to gan thăm dò một chút.

“Ta đã biến thành hình dáng của nàng rồi.”

Thành ca ngơ ra, rồi lập tức bực bội nhìn chăm chăm nàng một cái.

“Ca giờ đang bận chính sự, không rảnh để đùa với ngươi.”

“Vậy ngươi có thể xem ta như là Chiến Đế mà…”

“Ngươi đang chơi trò gia đình với ca à?”

Thành ca chẳng hề che đậy ý nghĩ khinh thường chê trách của mình.

“Chỉ với khí chất của ngươi mà còn đòi sắm vai Chiến Đế, diễn vai thị nữ cả

hắn còn chả đủ tư cách nữa kia.”

“Ca biết ngay là chẳng mong chờ gì được ở ngươi mà.”

Nói xong, hắn hậm lực đi về phía xa.

Bở lại Lăng vừa tức vừa mắc cười.

Ta không những không đáng sắm vai của mình, mà đến cả thị nữ cạnh bên cũng

khôn đáng hả?

Được! Tương lai khi biết được chân tướng xem thử phản ứng của ngươi sẽ ra

sao.

Còn ở mặt khác, Khương Thành đã triệu tập đám người Diệu Du Đạo Thần và

Xung Vi Đạo Thần vừa mới đâu quân lại.

“Các ngươi biết Chiến Đế trông như thế nào không?”

“Hám Thiên Cổ Thánh sao?”

Mấy người này ngơ ra trước rồi lũ lượt lắc đầu.

“Cao nhân ở cấp bậc đó cách bọn ta quá xa rồi.”

“Bọn ta nào có tư cách mà đối mặt trực diện với thiên nhan chứ?”

“Phải đó, Hám Thiên Cổ Thánh xưa nay đều là thần long thấy đầu không thấy

đuôi. Đừng nói là bọn ta, đến cả Thánh Chỉ cũng chẳng có mấy người từng gặp

qua nàng.”

“Vậy hắn là nam hay nữ?”

“Chắc là nữ? Ta nhớ năm đó hình như có nghe người ở Thiên Cung nhắc đến.”

“Nam chứ, năm đó hắn là Thiên Đế Chiến, đương nhiên phải là một tráng sĩ

cường tráng rồi.”

“Là nữ, ta chắc chắn đấy.”

“Nam mà! Ta dám cá luôn!”

Hay đấy, đám người này đến nam nữ còn không xác định được, xem ra cũng

chẳng mong chờ gì được.

Nhưng mà từ trong câu trả lời của bọn họ, Thành ca xem như đã có được một

tình báo quan trọng - Chiến Đế rất thần bí, không có mấy người thật sự nhìn

thấy gương mặt thật của hắn.

Vậy thì dễ rồi.

Hắn lập tức triệu tập Ngộ Sơn đến, bắt đầu truyền thụ chuyện cơ mật.

Lúc bắt đầu, Ngộ Sơn còn kinh hoàng vô hạn.

Nhưng mà dần dần lại bắt đầu gật đầu lia lịa.

Cuối cùng thậm chí còn khua tay múa chân nhảy lên.

“Được, không thành vấn đề, sư tôn ngươi cứ xem đi!”

“Ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Sau một hồi hai “sư đồ rẻ tiền” này âm mưu, Khương Thành tìm một cái cớ trở

về hậu điện.

Mà cũng vào ngay lúc này, một đám khách không mời đã đến trước sơn môn

của Phi Tiên môn.

Số người không nhiều, chỉ có hơn ba mươi người, nhưng toàn bộ đều là Đạo

Thần cao giai.

Đội hình như vậy đương nhiên phải chú trọng rồi, Ngộ Sơn không rõ chân

tướng liền chạy lên nghênh đón.

“Ha ha, các ngươi cũng ngưỡng mộ danh tiếng của sư tôn ta mà đến chứ gì?”

“Mặt mũi lão nhân gia hắn cũng lớn thật, nhanh như vậy mà lại có nhiều tinh

anh như thế đến đầu quân rồi…”

“Sư tôn của ngươi?”

Mấy Đạo Thần đi đầu nhất thời chưa kịp phản ứng lại.

“Sư tôn của ngươi là ai?”

Người có thể làm sư tôn của một Thánh Chủ, vậy há chẳng phải là một Thánh

Tôn rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK