Tai của ngươi có phải có vấn đề không vậy, nghe không rõ lời à?
Nhưng thật đáng tiếc, hắn đã không còn cơ hội này nữa rồi.
Lực thiên vừa xuất ra, ngự thiên thuật của hắn căn bản đã không còn đất dụng
võ nữa rồi.
Tinh hạch kim cương lập tức đã bị cưỡng hành lấy ra, tiên thể mất đi tất cả sức
mạnh, mềm nhũn rồi ngã xuống.
Lần này Thành ca không cho hắn có cơ hội nói gì cả.
Tia lửa xoẹt qua một đường hủy diệt tinh hạch kim cương kia.
Mang theo cả thần hồn và ý thức bên trong đó cùng tiêu tán không còn gì.
Những người xung quanh đều ngây ra như phỗng.
Tộc nhân U tộc tuy không nhiều, nhưng có được sự gia trì đặc biệt của ngự
thiên thuật nên là một tộc quần rất khó trêu vào ở Khư giới.
Là tộc trưởng, thật ra sức chiến đấu của U Giới chỉ đứng sau Cổ Thánh, vượt xa
Thánh Tôn bình thường.
Nhưng bây giớ hắn cứ vậy mà không còn nữa.
Cả một quá trình chẳng có chút sóng gió, chỉ đơn giản như giết một con kiến
vậy thôi.
Đám người của Vu tộc ở phía sau thậm chí còn quên mất phải phát ra tiếng, còn
đám cấp cao của U tộc ở phía đối diện lúc này thì đứng run lẩy bẩy.
Không phải bọn họ không muốn chạy, mà là cách giết người này của Khương
Thành khiến bọn họ đến cả dũng khí để bỏ chạy cũng chẳng có.
“Tiếp theo ai lên đây?”
Sau khi tiêu diệt U Giới, tầm mắt Thành ca lại rơi trên người những người khác.
Trên thực tế thì lực thiên vốn không thể nào sử dụng một cách vô hạn được.
Thúc động loại sức mạnh này sẽ không ảnh hưởng đến mấy thứ như tiên lực
thần hồn, nhưng bản thân thần thể sẽ xuất hiện sự mệt mỏi nguyên thủy nhất -
sự hao tổn thể lực.
Thực lực đến được cấp bậc như Khương Thành rồi, chuyện mệt mỏi đã trở
thành một từ ngữ rất xa lạ.
Nhưng nếu thật sự có xuất hiện thì muốn hồi phục lại cũng không dễ dàng gì.
Cũng mày mà mấy chục cao thủ U tộc ở trước mặt kia hắn vẫn có thể xử lí.
Đối diện với sự khiêu chiến của hắn, mấy mươi người này hận không thể đào
luôn một cái hố tại chỗ để trốn vào, hoặc là biến thành một người vô hình chẳng
hạn, đừng bao giờ để bị chú ý đến.
Trước đó đến Vu tộc ngông cuồng biết bao nhiêu thì bây giờ lại sợ hãi bấy
nhiêu.
Nhìn thấy trước mắt chẳng ai chịu lên, Thành ca vô cùng bất mãn.
“Sao thể, lại không nể mặt ta nữa rồi chứ gì?”
Trong lòng mọi người điên cuồng chửi rủa.
Vừa rồi tộc trưởng U Giới chỉ mới “nể mặt” ngươi đó, kết quả đã trực tiếp bị
cưỡng hành biến thành khiêu khích rồi bị người giết luôn rồi.
Đối diện với một người không nói lí lẽ như ngươi đây ai còn dám lên tiếng nữa?
“Được thôi, xem ra U tộc các ngươi đều rất e dè thận trọng.”
Thành ca quay đầu nhìn đám tế tư Minh Đồng của Vu tộc ở phía sau.
“Nếu người ta đã không chủ động như vậy rồi thì chúng ta giúp bọn họ chủ
động đi.”
“Các ngươi đến chọn một người đi.”
E dè? Không chủ động?
Thế này người không biết còn đang tưởng là chọn người để gợi chuyện nữa kìa.
Toàn bộ đám tộc nhân Vu tộc ở hiện trường đều có phần không biết phải làm
sao, hoàn toàn không thể theo kịp được tiết tấu của Khương tiên tri.
Để ta chọn một người, ý là sao ấy nhỉ?
Một thiên u phía sau Minh Đồng thử chỉ vào U Thiềm.
“Vậy hay là, chọn hắn vậy?”
U Thiềm bị chỉ vào nhất thời tức giận.
Bây giờ hắn quả thực rất sợ Khương Thành, nhưng từ trong tâm cốt, Vu tộc ở
trước mặt hắn vẫn chỉ là một sự tồn tại như nô bộc mà thôi.
“Ngươi muốn tìm cái chết à? Lại dám chỉ vào ta…”
Lời nói còn chưa kịp dứt, lực thiên đã bao trùm sang.
Tinh hạch kim cương của hắn bị móc ra chẳng chút hồi hộp gì, sau đó lại một
tia lửa lóe lên rồi chết ngay tại chỗ.
Vị tộc lão U tộc vừa rồi còn nghênh ngang hống hạch cứ như vậy mà theo gót
chân tộc trưởng.
Những người còn lại kia của U tộc đều bị dọa cho tè luôn.
Cả đời này của bọn họ cũng chưa từng phải trải qua một ngày kinh khủng đến
như thế.
Cứ bùm một phát là chết, không có chút sức kháng cự, chuyện này đúng là một
cơn ác mộng hoang đường mà.
Nhưng Khương Thành thì vốn không có ý định dừng lại.
“Người tiếp theo, còn có ai muốn nhảy ra xuất chiến không?”
Đám cao thủ U tộc ở phía đối diện nhao nhao lùi về sau mấy bước.
Bọn họ hoàn toàn không có ý định sẽ hợp sức lại để đánh Khương Thành, bởi vì
sự chênh lệch thực lực quá mức bày cả ra đó.
Nhìn thấy bọn họ lại không dám lên tiếng nữa, Thành ca chỉ có thể lần nữa quay
đầu về phía sau hỏi Vu tộc.
“Các ngươi cảm thấy lần này nên chọn ai?”
Có được kinh nghiệm U Thiềm bị giết khi nãy, đám tộc nhân Vu tộc cuối cùng
cũng hiểu ra được ý của việc chọn người rồi.
Đây là để cho bản thân quyết định người tiếp theo đi chết là ai đây mà!
Nghĩ đến đủ loại uất ức phải chịu trước kia, mọi người đúng là muôn ngàn cảm
xúc ngốn ngang.
U tộc từng tác oai tác quái giờ đây phải để bản thân chi phối vận mệnh?
Toàn bộ tất cả những tộc nhân Vu tộc ở hiện trường đều hưng phấn cả lên.
Ngay khắc sau, Thành ca đã bị nhuwnxh tiếng la gào phẫn nộ tích lũy đã lâu
nay nhấn chìm.
“Hắn!”
“Ta chọn hắn!”
“Còn cả hắn kia nữa!”
Mấy mươi người cấp cao còn lại của U tộc đều bị chỉ đến mấy lần.
Lần này đúng là khiến bọn họ sợ kinh người.
“Không, không được giết ta!”
“Bọn ta sai rồi!”
Có người trực tiếp xụi luôn tại chỗ, còn có người dứt khoát lựa chọn rời đi.
Nếu như bọn họ có mấy trăm người thì Khương Thành có thể còn không theo
kịp được.
Cơ mà chỉ có mấy người chạy thế này, Thành ca chỉ cần dùng Thái thượng hóa
đạo quấy nhiễu một tí, sau đó chia lực thiên thành mấy phần.
Thế là hư không vốn chả có gì, rất nhanh sau đó đã rơi lộp độp bốn thi thể.
Những cấp cao khác muốn bỏ chạy của U tộc đều lạnh thấu xương.
Bọn họ đã hoàn toàn hiểu được cảnh ngộ của bản thân, đây chẳng khác gì với
việc lên đoạn đầu đài cả.
Tính mạng chỉ nằm trong một suy nghĩ của đối phương.
Bịch bịch, toàn bộ hai mươi một tộc lão còn lại của U tộc đều quỳ cả xuống.
Dập đầu lộp độp trên đất.
“Tha mạng!”
“Tha mạng cho ta!”
“Bọn ta sai rồi, lúc trước là do bọn ta không đúng!”
“Bọn ta bằng lòng trả giá, chỉ cần tha cho bọn ta một mạng này là được.”
Đám người của Vu tộc ở hiện trường chỉ cảm thấy đám mây đen trong lòng
nhiều năm nay đều được quét sạch cả.
Nhìn thấy cảnh tượng này phải nói là hả dạ vô cùng.
“Các ngươi còn muốn được sống à?”
“Ta khinh! Có thể để cho các ngươi được toàn thây đã là nhân từ lắm rồi.”
“Lúc trước đã làm gì hả, trong lòng không đếm thử sao? Bây giờ xin lỗi nhận
sai không chê muộn à?”
“Lúc trước chẳng phải còn đòi diệt toàn tộc ta hử? Sao không tiếp tục điên
cuồng coi!”
Thành ca cũng chẳng dự định sẽ để lại ai cả.
Vừa định xử lí sạch sẽ toàn bộ thì lại có một ý nghĩ mới hiện ra.
Vu thuật của Vu tộc thật ra còn có uy lực hơn cả ngự thiên thuật, hơn nữa còn kì
dị khó lương, khó phòng hơn cả.
Nếu tính ra thì lực sát thương của bọn họ thậm chí còn hơn cả linh kỹ chân
chính.
Nhưng mà Vu thuật vẫn còn một thiếu sót rất lớn, đó là điều kiện để thi triển
khá khiêm khắc.
Chỉ cần đối phương có thể làm loạn lực thiên địa xung quanh thì sẽ có cơ hội
cắt ngang vu thuật, tạo nên phản phệ.
Nếu như khi tộc nhân Vu tộc thi triển vu thuật có được đám vệ sĩ xung quanh
giúp đỡ bọn họ ổn định lực thiên địa xung quanh thì đó chẳng phải là sự bù đắp
thiếu sót một cách hoàn hảo hay sao?
Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn sang hai mốt cao thủ còn lại của U tộc bằng ánh mắt
có phần bất lương.
“Các ngươi muốn sống, cũng không phải không có cơ hội.”
Lời này vừa nói ra, đám cao thủ đang ở trên nền đất của U tộc đều có phần khó
tin.
Thật sự tha cho bọn ta à?
“Đa tạ Khương tiền bối khai ân.”
“Khương tiền bối đúng là lòng dạ từ bi.”
“Sau này bọn ta nhất định sẽ an phận, nghe theo mệnh lệnh của ngươi…”
Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng bọn họ lại nghĩ sau khi rời khỏi đây
phải làm sao để mang cứu binh đến báo thù.
Nhưng mà những tộc nhân Vu tộc ở xung quanh thì lại sốt ruột cả lên.
“Đại tiên tri, không thể tha mạng cho bọn họ được đâu!”
“Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu không tương lai bọn họ chắc chắn sẽ báo thù.”
“Phải đó, không thể giữ lại hậu hoạn!”