Vũ Tuyền cuối cùng cũng đang ở trong “trạng thái Vô Đạo” mà “thức tỉnh” lại
rồi.
Nàng nhìn những Đạo Tôn khác ở xung quanh, rồi lại nhìn những Đạo Thánh
như đại địch ở trước mặt.
Cuối cùng tầm mắt của nàng dừng ở trên người của Khương Thành.
“Bây giờ ngươi hẳn là nên biết, ta không nói dối.”
Ý của nàng là vừa rồi ta không hề làm xiếc ảo thuật.
Nói xong câu ấy nàng lập tức bay về Thông Thần Đài ở trên không.
Hành động này lại làm cho mọi người bị dọa nhảy dựng.
Thông qua Thông Thần Đài lại có thể trở thành Thần Quân.
Nhưng nếu muốn thông qua, thân thể nhất định phải có ba Thần Hoàn Ấn, thứ
đồ ấy không nhìn được không sờ được cũng không cảm nhận được.
Không có ba Thần Hoàn Ấn mà xông vào Thông Thần Đài chính là tìm chết.
Thu Vũ Tuyền rõ ràng làm cho tất cả mọi người ở đấy phải khiếp sợ trừ
Khương Thành và Lăng ra, nàng hà cớ gì phải tìm chết như vậy?
Mọi người nhìn bóng dáng cành bay càng xa của nàng rồi dần dần bừng tỉnh đại
ngộ.
“Cực Minh Kính hẳn là ở trên người nàng.”
“Đúng vậy, nàng đã có ba Thần Hoàn Ấn, mà chính nàng cũng nhìn thấy rồi.”
“Số mệnh này thật sự là khiến cho người khác phải hâm mộ.”
Quả nhiên, chẳng mấy chốc Thu Vũ Tuyền đã leo lên đỉnh của đài cao kia.
Ngay sau đó, bóng dáng của nàng biến mất ở trong phạm vi cảm nhận của mọi
người.
Sau đó kim quang của tên của Thu Vũ Tuyền lấp lánh rực rỡ ở trên màn trời.
“Nàng đã thật sự trở thành Thần Quân rồi!”
“Thần Quân đầu tiên xuất hiện rồi!”
Tiếng hoan hô của người bên ngoài đã vang lên như sấm dậy.
“Thật không ngờ, người đầu tiên trở thành Thần Quân lại là Đạo Tôn.”
“Nhưng mà thực chí danh quy mà, không phải sao?”
“Chính xác, sức chiến đấu của nàng cũng gần bằng với Khương Ẩn Hoàng.”
Suy cho cùng Khương Thành là người duy nhất ở đây có thể miễn dịch được
kiếm kia.
Nhưng mà tâm tình của Khương Thành lúc này cũng không tốt lắm.
“Hừ, nàng chiếm được Cực Minh Kính rồi cũng không nói sớm.”
“Trước khi đi tốt xấu gì cũng nên tiết lộ cho lão gia ta một chút tin tức của Thần
Hoàn Ấn chứ!”
Hắn đang oán giận phàn nàn, sáu vị Đạo Thánh ở trên đài lại bắt đầu giở trò rồi.
Thu Vũ Tuyền thoát khỏi cuộc tỷ thí, bọn họ cảm thấy chuyện này dù sao cũng
nên thực sự đến phiên các Đạo Thánh nói chuyện chứ?
“Bây giờ vẫn còn lại sáu hạng ngạch Thần Quân, chúng ta vẫn còn lại sáu Đạo
Thánh, đúng là vừa vặn mỗi người một cái.”
“Đúng vậy, ngược lại lại tránh phải tranh giành.”
“Nên dọn sạch trận đấu rồi.”
Ma Kiền Đạo Thánh lại đứng dậy một lần nữa.
“Mấy người Đạo Thánh các ngươi tiếp tục bắt cặp chém giết đi!”
Các Đạo Thánh ở trên sân suýt chút nữa thì tức giận chửi um lên.
Ngươi coi bọn ta là đồ điếc à?
Đều đã nói sáu Đạo Thánh mỗi người một vị trí rồi, lại còn bắt bọn ta chém giết
lẫn nhau?
Tiếp tục chém giết có ý nghĩa gì không?
Thành ca lại có thêm hứng thú cười cười.
“Vậy mấy người Đạo Thánh các ngươi thì sao? Sao các ngươi lại không bắt cặp
chém giết?”
Hắn vừa nói xong câu ấy, ánh mắt của tất cả sáu vị Đạo Thánh đều dừng lại ở
trên người hắn.
Nhưng không đợi bọn họ mở miệng, vị Thượng Vị Tinh Chủ Bạch Niết còn sót
lại cuối cùng ở trong này liền nhảy ra ngoài.
“Vừa rồi Khương Thành cũng không phân sống chết!”
“Hơn nữa, thậm chí nữ nhân ở phía sau hắn còn chưa ra tay!”
Bạch Niết Tinh Chủ chỉ vào Lăng, lớn tiếng nói: “Cho dù bọn ta có muốn bắt
cặp chém giết cũng phải đợi bọn họ hoàn thành vòng thứ nhất!”
Thành ca cũng không nói gì.
Bản thân ngươi cũng còn khó bảo toàn, còn phải kéo người khác xuống nước,
đó là cái tâm tính gì đây?
Lẽ nào phải bức Lăng phải thi đấu một trận, kéo dài thời gian một chút, ngươi
mới có thể đón lấy chuyện tốt đẹp?
Bọn họ cũng không hề biết, Mộng Ngột Đạo Thánh già nhất có tư cách nhất ở
bên trong Thiên Cung này cũng đã không nhịn được mà phải lùi về sau vài
bước.
Đúng thế, hắn cũng nhận ra Chiến Đế.
Người khác đều cảm thấy Mộng Ngột Đạo Thánh ở cả đại hội Thông Thần đều
vô cùng thận trọng, nhất là trận thứ tư, càng phát huy sự nhẫn nại đến cực hạn,
kiên quyết không ra tay.
Nhưng có ai biết được, hắn bị Lăng dọa cho không dám lên tiếng, toàn bộ quá
trình đều ngoan ngoãn thành thật co rúm lại.
Nhưng tiếc là những người khác lại không biết Lăng.
Ma Kiền Đạo Thánh ngoài cười nhưng trong không cười khẽ nhếch khóe miệng
lên.
“Vậy sao? Nữ nhân này đã tránh được vòng đầu tiên rồi?”
Bạch Niết Tinh Chủ giống như dâng vật quý lên, lớn tiếng tố giác vạch trần:
“Đúng vậy, ta vẫn luôn chú ý đến nàng, nàng lại trốn ở phía sau Khương Thanh
chưa hề làm gì cả!”
Không riêng gì hắn mà lại có cả ba vị Đạo Tôn khác cũng lên “làm chứng”.
“Đúng, ta cũng thấy vậy.”
“Nàng căn bản chưa xuất chiến!”
“Nàng mưu toan lừa gạt để qua ải trót lọt, hoàn toàn không coi chư vị tiền bối ra
gì!”
Ma Kiền Đạo Thánh bày ra vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Bạch Niết Tinh Chủ cười
cười.
“Vậy thì để ngươi ra tay, dọn sạch nàng đi.”
Bạch Niết Tinh Chủ sửng sốt, vạch trần chuyện này không phải nên là có công
sao, sao lại bắt mình phải đấu thêm một vòng nữa?
Nhìn ánh mắt trêu tức như mèo vờn chuột đồng của nhóm Đạo Thánh kia, hắn
cũng biết ở đây không đến phần mình nói chuyện, phải ngớ người một lúc rồi
cũng chỉ có thể phục tùng.
Cẩn thận suy nghĩ lại, nữ nhân ở phía sau Khương Thành kia toàn bộ quá trình
đều chỉ là được kéo lên, thực lực chắc chắn là vô cùng yếu.
Đánh thêm một trận thì đánh thêm một trận.
Thế nên hắn đã tế ra Đạo Khí và Pháp Cảnh, vọt đến trước mặt Lăng.
“Đi chết đi!”
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ba vị Thiên Đế bên trong Tử Tiêu Điện đều
không nhịn được cười trên nỗi đau của người khác.
“Đây thật sự là chán sống rồi.”
“Nhưng hình như Chiến Đế đã từng nói, nàng sẽ không can thiệp vào những
người khác.”
“Nếu như nàng giết Bạch Niết Tinh Chủ, vậy thì không phải là nói một đằng
làm một nẻo à?”
Tu Đế hừ lạnh một tiếng: “Đợi sau khi nàng đi ra, ta nhất định phải hỏi cho ra
nhẽ, xem nàng còn có gì có thể nói hay không!”
Lăng cũng không tiếp chiến giống như bọn họ dự đoán.
Bời vì Thành ca không cho phép.
Hắn chỉ coi Lăng là một tiểu công chúa có xuất thân tôn quý, đối với thực lực
của nàng cũng không hề tin tưởng một chút nào.
Lỡ như nữ nhân này bị Tinh Chủ ở đối diện đào thải rồi, chính mình há chẳng
phải bồi thường gấp mười sao?
Hắn liền vội vàng ngăn ở phía trước Lăng.
Tức Vũ Kiếm trực tiếp chĩa thẳng vào Bạch Niết Tinh Chủ ở đối diện.
“Khương Thành, ngươi có ý gì đây?” Sắc mặt Bạch Niết khẽ biến.
Mặc dù hắn cũng chướng mắt Khương Thành, nhưng hẳn là so với Lăng thì khó
đối phó hơn một chút?
“Nàng được ta bảo bọc, ngươi nói ta là có ý gì đây?”
Nói xong câu đó, hắn còn cố ý quay đầu liếc nhìn Lăng một cái.
Người sau thực sự Thượng Đạo, lập tức hoán đổi thành kiểu mẫu fan girl: “Ôi,
Thành ca anh minh thần võ thật là có khí phái, người ta rất cảm động đó…”
Thành ca cảm thấy hài lòng hả dạ, nhưng Bạch Niết Tinh Chủ ở đối diện thì rất
khó chịu.
“Đây là ngươi chống lại ý của chư vị trưởng bối Đạo Thánh, phá hỏng quy củ
của bọn họ!”
“Ta thấy có phải ngươi cũng không coi các vị tiền bối ra gì phải không!”
Nghênh đón Bạch Niết Đạo Thánh cùng với vài vị Đạo Thánh vẻ mặt ý vị thâm
trường ở phía sau hắn, nụ cười của Khương chưởng môn chân thành, gật đầu.
“Ngươi nói chí phải, ta thật sự không coi bọn họ ra gì.”
Hắn cũng không coi quy củ gì mà bắt cặp chém giết từng đôi ra gì.
Các ngươi định ra quy củ của các ngươi, ta nên làm như thế nào thì làm như thế
ấy.
Bây giờ mấy tên Đạo Thánh này nhảy nhót đủ rồi thì cũng chính là lúc hắn đập
bọn họ xuống.
“To gan!”
“Ngông cuồng!”
Không riêng gì Bạch Niết Tinh Chủ mà mấy vị Đạo Tôn khác cũng phải quát
lớn theo.
Ma Kiền Đạo Thánh mặt trầm như nước.
“Bạch Niết Tinh Chủ, giết chết lũ hề này đi!”
Thu Vũ Tuyền thì cũng thôi đi, hắn không tin tên còn lại của “Thiên Cung Song
Kiêu” kia cũng thần kỳ như vậy.
Ta không trấn áp được Thu Vũ Tuyền, còn không trấn áp được Khương Thành
ngươi à?
Nháy mắt sau đó, kiếm quang cuồn cuộn như sao biển liền tràn đầy tầm mắt của
hắn!