Mông Đoan và Khôi Tàng suýt nữa hoan hô lên ngay tại chỗ.
Giờ phút này, ở trong mắt của bọn họ, Khương Thành chính là đứa trẻ tán gia
bại sản.
Nếu không phải đạo khí chưa đến tay, Ám Húc cũng rất muốn hỏi hắn một chút,
ngươi mang theo nhiều bảo bối như vậy đến đây là vì để lấy lòng ta đấy à?
Văn Sở Đạo Thánh kiềm nén phấn khởi vui sướng trong lòng, cố gắng khiến
biểu cảm trở nên hơi bình tĩnh một chút.
“Vì để tránh khỏi sau khi một bên giao dịch lấy được bảo vật lập tức trốn vào dị
không gian nuốt lời, cho nên xung quanh địa điểm giao dịch của chúng ta sẽ bố
trí kết giới ngăn cách quy tắc không gian.”
“Không có vấn đề gì chứ?”
Thực ra bọn họ không nhắc đến, Khương Thành cũng sẽ nhắc đến yêu cầu này.
Lỡ như khi mình ra tay, đối phương thu hồi một đống lớn vật liệu vào dị không
gian, vậy thì xôi hỏng bỏng không rồi.
“Đương nhiên không vấn đề gì, đây là điều nên làm.”
Nghe thấy hắn đồng ý, trong long Ám Húc và Mông Đoan đều cảm thấy an tâm
rồi.
Cái tên này cuối cùng cũng trúng kế.
Ổn rồi!
Trong hư không, Tịnh Tiên Bảo điện bên kia rất nhanh đã bố trí xong kết giới.
Mặc dù kết giới này có thể từ bên ngoài nhìn thấy bên trong, nhưng Tiên Nhân
trong Tiên thành không có một ai dám đến gần phạm vi trăm dặm xung quanh.
Bọn họ chỉ có thể xa xa ngửa lên nhìn một trận giao dịch có lẽ là lớn nhất
Nguyên Tiên giới mấy chục tỉ năm qua.
Ám Húc sốt ruột muốn nhanh tiến đến sỉ nhục hành hạ Khương Thành, thế là
gấp không thể chờ được móc ra mười lăm chiếc nhẫn trữ vật.
Lần lượt bày ra hết mỗi một vật liệu trong nhẫn trữ vật một lần.
Đây là nói rõ bọn ta đúng thật mang đủ bảng giá.
Nhìn thấy đan dược và thiên tài địa bảo che trời rợp đất, Khương Thành sắp
không nhịn được ý cười nơi khóe môi.
Chuyện này nếu như lúc trước trực tiếp đánh đến một trận phá hoại, cho dù phá
hủy Tịnh Trúc Tiên Phủ cũng không có được nhiều như thế đâu!
“Đến lượt ngươi rồi.”
Khương Thành gật đầu, cuối cùng cũng hiển lộ toàn bộ mười lăm kiện đạo khí
bát giai ra.
Nói thật, hắn nhiều nhất có thể lấy ra cũng chỉ mười bảy kiện.
Đây đã là cực hạn rồi.
Năm xưa chém giết bảy vị Thần Quân Thích Vương, Dực Vương kia, không hề
có được đạo khí bát giai, bởi vì đều bị kiếm đạo hoàn mỹ phá hủy ngay tại chỗ
rồi.
Mười bảy kiện này đều là do những năm sau này thu được.
Khi toàn bộ mười lăm đạo khí bát giai thật sự đều xuất hiện trước mặt mình, dù
là Văn Sở Đạo Thánh từng nhìn thấy chín kiện trước đó cũng vẫn là vẻ mặt tràn
đầy rung động, suýt nữa nhìn hoa cả mắt.
Cái tên này thật sự có mười lăm kiện à!
Rốt cuộc hắn đã chọc được một kho báu lớn cỡ nào?
Mông Đoan và Khôi Tàng suýt nữa đã chợt ngừng thở.
Mà trong lòng tất cả những Đạo Thánh mai phục ở chỗ tối kia đều có một cỗ
xúc động muốn lập tức xông lên cướp.
Bọn họ thân là Đạo Thánh vẫn chưa có một kiện đạo khí bát giai nào đâu đấy.
Chỉ cần cướp lấy một kiện, cả đời này cũng đáng rồi.
Nhưng lúc này Thương Linh vẫn ở hiện trường, bọn họ vẫn phải vất vả kiềm
chế.
Ám Húc cũng đã rơi vào đầu óc trống rỗng ngắn ngủi, vẫn là Mông Đoan âm
thầm truyền âm đánh thức hắn cuối cùng mới khôi phục lại bình thường.
“Rất tốt!”
Nhị Thế Tổ này mỉm cười vỗ tay.
“Hiện tại chúng ta có thể giao dịch rồi.”
Hắn dẫn đầu mang theo mười lăm chiếc nhẫn trữ vật đầy ắp cùng tiến vào trong
không gian kết giới cuộc giao dịch kia với đám người Văn Sở, Mông Đoan,
Khôi Tàng.
Sau cùng ý vị thâm trường duỗi tay phải ra về phía Khương Thành.
“Mời!”
Thành ca gật đầu.
Cũng mang theo mười lăm kiện đạo khí bát giai kia cùng tiến vào bên trong với
Thương Linh.
Khi nhìn thấy hắn tiến vào bên trong, Ám Húc gần như muốn cười ra tiếng.
Kết giới ngăn cách quy tắc không gian, không thể kết nối với dị không gian.
Hiện tại Khương Thành muốn giấu mười lăm kiện đạo khí lại cũng không làm
được nữa.
Hiện nay chỉ còn lại một bước cuối cùng, đó chính là dẫn Thương Linh ra.
“Các ngươi định giao dịch thế nào?”
Câu nói này của Khương Thành vừa mới nói ra khỏi miệng, trên bầu trời cao
nơi xa phía bên ngoài kết giới truyền lại một tiếng rồng ngâm.
Ngay sau đó, tiếng nổ vang kịch liệt vang lên.
Bất luận là hai bên giao dịch bên trong hay là những Tiên Nhân trong Tiên
thành phía dưới kia đều bị biến cố xảy ra đột ngột này chấn động đến nhìn ra
bên ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài kia, một con Long tốc độ giống với Thương Linh về bề
ngoài đạt đến chín mươi tám phần trăm trở lên đang chạy trốn về phía bên này.
Mà ở đằng sau, bốn tên Đạo Tôn đang vung vẩy đao kiếm, thúc động pháp cảnh
đuổi giết hắn.
Vừa đuổi, vừa lớn tiếng la hét.
“Đừng để hắn chạy mất!”
“Súc sinh này vậy mà dám bất kính với Nhân tộc ta, giết chết hắn!”
“Đuổi theo, chém hắn thành vạn đoạn!”
Mà ở phía trước bọn họ, con rồng chạy trốn kia hoảng hốt chạy bừa, bay về phía
bên này.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng của Thương Linh, trong đôi mắt lo lắng của hắn
nổi ra hy vọng.
“Cứu ta!”
“Tiền bối cứu một đồng tộc là ta đi…”
Khương Thành và Thương Linh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều có thể nhìn thấy
không nói lên lời trong mắt đối phương.
Bởi vì quả thực sạn quá nhiều, vì kế hoạch, Thành ca không thể không chọn
truyền âm.
“Tiền bối hắn gọi hình như là ngươi?”
Thương Linh vẻ mặt buồn cười.
“Có lẽ là vậy?”
Khương Thành thở dài một hơi.
“Nếu như ta đoán không sai, bọn họ muốn dùng cách này lừa ngươi ra ngoài?”
Đã đến bước này, bọn họ đã nhìn ra kế hoạch của đối phương rồi.
Tìm một người thi triển thuật biến hóa, biến thành “đồng tộc” của Thương Linh,
dù sao lần trước Thương Linh từng hiển lộ chân thân, sao chép rập khuôn máy
móc là được.
Sau đó lại để mấy người khác giả vờ đánh với Long tộc kia, chế tạo một trận
cảnh tượng nguy hiểm bị đuổi giết.
Mặc dù bọn họ không quen biết Thương Linh, nhưng ngươi thân là Đạo Thánh
của Long tộc, chắc chắn là cấp bậc đại lão thủ lĩnh chứ nhỉ?
“Đồng tộc” của mình bị người ta đuổi giết, ngươi có thể ngồi nhìn không quan
tâm đến sao?
Ngươi nhất định phải đi cứu giúp đấy!
Lập tức!
Ngay tức khắc!
Không được trì hoãn chút nào!
Ở trước mặt an nguy của “đồng tộc”, giao dịch tính là gì chứ?
Mà một khi ngươi đuổi ra sẽ chẳng khác nào bị lừa ra rồi.
Đến lúc đó Khương Thành ở lại trong này chính là cá đã lên thớt đợi làm thịt,
tùy ý bọn họ đùa bỡn thế nào.
Tiếp tục truyền âm cho Khương Thành: “Có phải bọn họ xem nhẹ ta quá
không?”
Thành ca cũng dở khóc dở cười.
“Không có gì bất ngờ, con rồng giả kia và bốn Đạo Tôn kia đều là Đạo Thánh
đóng giả.”
“Ta biết bọn họ sẽ tìm cách dẫn ngươi đi, nhưng tiết mục này cũng kém cỏi quá
rồi, quả thực là đang sỉ nhục trí thông minh của chúng ta mà…”
Long tộc của Cổ Tiên Giới, lúc trước vẫn luôn đều phong bế ở trong một đạo
vực của Đạo Tuyệt Chi Địa, không tiếp xúc với ngoại giới.
Sau này lại bị lừa vào Thiên Long giới.
Cho nên bất luận Mông Đoan, Văn Sở hay là Khôi Tàng, Ám Húc, thực ra đều
chưa từng nhìn thấy Thương Long tộc, căn bản không biết tộc quần này ít ỏi cỡ
nào.
Mỗi một vị Thương Long tộc, Thương Linh đều quen biết.
Hơn nữa bọn họ vì để tận lực biến thành “đồng tộc” của Thương Linh thế mà
cũng biến ra chín đường văn tử sắc ở sau lưng.
Thật tình không biết, chín đường văn đó là kí hiệu cấp bậc huyết mạch.
Chỉ biến ra một ngoại hình, kết quả một chút xíu khí tức huyết mạch Long tộc
cũng không có, quả thực giả đến nỗi không thể giả nữa.
“Thật sự là một trận trò cười ngu xuẩn!”
Nhìn con rồng giả không ngừng lượn quanh hô cứu ở bên ngoài kia, Thương
Linh lại vừa bựa mình vừa buồn cười.
Nàng cứ nhìn như thế, cố ý một dáng vẻ thờ ơ làm thinh.
Mà năm tên Đạo Thánh Tiên Phủ diễn kịch bên ngoài mắt thấy nàng không ra
ngoài, đều có hơi sốt ruột.
Sao lại không ra ngoài?
Chuyện này không phù hợp kịch bản đâu!
Bọn họ chỉ có thể lượn quanh đuổi theo ở bên ngoài kết giới, đánh đến ngược
lại sắc màu rực rỡ.