Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bên còn chưa tiếp xúc với nhau, Thành Ca đã trực tiếp đánh sâu vào tinh

hồn, tiến quân thần tốc, đảo loạn hồn hải của hai người.

Sau đó quy tắc âm kéo theo lực căn nguyên không biết nhiều hơn bao nhiêu lần

so với lúc trước, chính diện đánh tới.

Hai gã Đế cảnh bát trọng bị đánh nổ tại chỗ.

Tiếp theo trong nháy mắt, Thành Ca giết trước mặt hai người, giơ kiếm trong

tay lên chém xuống, lại có hai đầu người bay lên cao.

Đến tận lúc này, trên chiến trường đã không còn Đế cảnh bát trọng.

Còn dư lại chỉ là bốn mươi bốn Đế cảnh thất trọng.

Mà khi bọn họ đối mặt với Đế cảnh cửu trọng chân chính, làm sao có sức lực

đánh lại được.

“Không…”

“Khi Nham ngươi không được chết tử tế!”

“Ta hận!”

“Nghịch tặc Khi Nham, ngươi ắt bị trời phạt!”

Trước khi chết, một đám Đế cảnh thất trọng này kêu gào nguyền rủa.

Đối tượng bọn họ nguyền rủa là Khi Nham tôn giả.

Ai có thể tự nhiên đoán được trên đời còn có loại chuyện tráo đổi thần kỳ như

vậy.

Cho dù có người nói cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tin!

Ở trong mắt bọn họ, người giết chết mình chính là người đã từng là “người một

nhà”, Khi Nham tôn giả.

“Không phải ta!”

“Thật sự không phải ta mà!”

Nhìn một đám trưởng lão tinh anh trong tông môn bị giết, Khi Nham tôn giả sốt

ruột phát cáu.

“Là Khương Thành!”

“Đó là Khương Thành, các ngươi nhanh chạy đi…”

Thành Ca còn cố tình ở kia “phụ họa” theo hắn.

Hắn vừa đuổi giết, vừa cố ý sử dụng thân phận Khi Nham tôn giả cười to nói:

“Đúng vậy đúng vậy, là Khương Thành bảo ta làm như vậy!”

“Khương Thành quá vĩ đại, bản tôn bị hắn cảm hóa, bỗng nhiên cảm thấy Xích

âm Cung đúng là một tông môn bẩn thỉu.”

“Hôm nay ta phải dẹp yên đám sâu mọt trong tông môn là các ngươi, trả lại cho

Xích âm Cung một bầu không khí tươi sáng…”

Thấy cảnh này, một đám tiên nhân bên ngoài đều ngây người.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao Khi Nham tôn giả đột nhiên bắt đầu tấn công người một nhà?

Rõ ràng hắn đã đức cao vọng trọng, tại sao lại muốn làm phản?

Bọn họ không đoán được sẽ xảy ra loại chuyện tráo đổi như vậy.

Cảm thấy đến bây giờ, lời giải thích hợp lý nhất là Khi Nham tôn giả bị Khương

Thành cảm hóa…

“Chuyện này quá đáng sợ rồi đấy.”

“Sức hấp dẫn của Khương chưởng môn mạnh như vậy à? Thế mà có thể đột

nhiên thuyết phục được Đế cảnh cửu trọng đầu hàng?”

“Cái này đâu chỉ là đầu hàng, cái mẹ nó có khác gì trúng tà đâu.”

“Đúng vậy, ít nhất những trưởng lão đó cũng là người một nhà ở chung với

nhau hằng ngày, không đến mức ra tay tàn nhẫn như vậy chứ?”

Mọi người bên này còn đang cảm thấy kinh ngạc, bên kia Thành Ca đã thuận lợi

xử lý xong tất cả Đế cảnh thất trọng ở trong trận.

Đến tận lúc này, bởi vì mắt trận toàn toàn bị phá hủy, âm Sát đại trận lúc này đã

hoàn toàn sụp đổ.

Mà bây giờ chỉ còn lại Khi Nham tôn giả và bốn Đế cảnh bát trọng vây đánh

Hàn Văn, Đoạn Duyệt.

Cho dù lần nào cũng muốn chết, nhưng Khương Thành chắc chắn có thể xem

như một người thiện chiến, thân kinh bách chiến, biết mỗi một bước nên lựa

chọn cái gì.

Hắn bỏ qua Khi Nham tôn giả, cực kỳ tỉnh táo giết về phía bốn người bên ngoài

trận.

Bốn người kia vẫn luôn ở phía xa trên bầu trời đánh nhau kịch liệt, đánh đến khí

thế ngất trời, không chú ý đến bên trong đại trận đã xảy ra sự thay đổi lớn chỉ

trong thời gian ngắn.

“Ta tới giúp các ngươi một tay!”

Thành Ca vừa tiến lên vừa hét to.

Bốn người kia vừa nhìn thấy “Khi Nham tôn giả” giết đến, đương nhiên nghĩ

rằng hắn tới giúp mình.

Một người trong đó còn dũng cảm hô lên.

“Tôn giả yên tâm, bọn ta chắc chắn sẽ thắng!”

Sau đó, hắn đột nhiên bị choáng đầu.

Hồn hải bị tinh hồn của Thành Ca đâm tới.

Ngay sau đó, sự công kích chí mạng từ phía sau ập đến.

Cho dù trạng thái của bốn người bọn họ vẫn còn khá tốt nhưng cũng không chịu

nổi tinh hồn bị đâm vào như vậy, ngoài ra còn thêm Đế cảnh cửu trọng đánh bất

ngờ từ phía sau.

Hơn nữa bọn họ hoàn toàn không phòng bị “Khi Nham tôn giả” này.

Hai tên Đế cảnh bát trọng vây đánh Hàn Văn gần như không có sức phản kháng

và bị giết chết.

“A…”

Hai người còn lại sợ hãi kêu thành tiếng.

“Khi Nham tôn giả ngươi làm gì vậy?”

“Điên rồi à?”

Ngay cả Hàn Văn và Đoạn Duyệt cũng ngơ ra.

Bọn họ không biết đây là Khương chưởng môn.

Trước đó bị bốn người vây đánh, hai người bọn họ đã là liên tiếp bại lui, ngập

tràn nguy cơ.

Nếu không phải tôn kính Chủ Băng giới thì bọn họ đã chọn rời đi chiến trường

từ lâu rồi.

Nhìn thấy “Khi Nham tôn giả” giết đến, hai người còn tưởng rằng Khương

Thành xong rồi, bây giờ đến lượt mình cũng xong theo.

Ai ngờ được rằng đột nhiên tình hình lại trở nên kỳ lạ như vậy.

Người một nhà giết người một nhà?

Tình huống này là như thế nào?

Trong lúc nhất thời, hai gã Đế cảnh bát trọng của Xích âm Cung tức giận chất

vấn Thành Ca, mà Hàn Văn Đoạn Duyệt cũng không tự chủ được dừng tay.

Bốn đôi mắt đồng thời nhìn về phía “Khi Nham tôn giả” trước mặt này.

Thành Ca cũng không dừng lại.

Hai tay hắn nhoáng lên Chân khí ngũ giai.

Hắn không nói lời nào lao thẳng đến hai gã Đế cảnh bát trọng cuối cùng của

Xích âm Cung.

Lúc này không thuận lợi như trước nữa.

Đế cảnh bát trọng và Đế cảnh cửu trọng kém một đại cảnh giới, nhưng Đế cảnh

cửu trọng muốn hạ gục Đế cảnh bát trọng trong nháy mắt cũng không phải

chuyện dễ dàng.

Hai người này không giống như những Đế cảnh bát trọng đã bị tiêu hao rất lớn,

gần như đèn đã cạn dầu trong đại trận kia.

Ba người đánh nhau, tuy rằng Thành Ca chiếm ưu thế nhưng một chốc một lát

còn không thể giết được hai người này.

Mà hai người kia tuy rằng không thể nghĩ ra tại sao Khi Nham tôn giả lại muốn

giết mình, nhưng vì bảo vệ tính mạng cũng sử dụng tất cả thủ đoạn của mình.

Cứ tiếp tục đánh như vậy, cuối cùng hai người bọn họ có thể sẽ lựa chọn chạy

trốn.

Thành Ca không muốn thả hai người này chạy.

Lần này không phải hack hồi sinh, mà là tốn một trăm hai mươi triệu điểm tiên

nguyên để trao đổi đấy!

Bắt buộc phải giữ lại toàn bộ, nếu không chính mình sẽ lỗ sạch vốn!

Dưới tình thế cấp bách, hắn tức giận gào với Hàn Văn và Đoạn Duyệt.

“Hai ngươi còn đứng đơ ra đấy làm gì, lên đi!”

Hàn Văn, Đoạn Duyệt bị hắn nói cho ngơ ra.

Tình huống này là như thế nào?

Ngươi là thủ lĩnh của Xích âm Cung, tại sao lại mệnh lệnh cho ta tự nhiên như

vậy?

Dựa vào cái gì?

“Ngu xuẩn, chẳng lẽ các ngươi muốn thả bọn họ chạy?”

Thành Ca suýt nữa bị hai người bọn họ tức chết.

Hàn Văn và Đoạn Duyệt khẽ cân nhắc một chút, mặc kệ, cho dù như thế nào

giết chết hai tên Đế cảnh bát trọng kia cũng không sai.

Hai người bọn họ vừa gia nhập cuộc chiến, cân bằng thắng bại hoàn toàn bị

đánh vỡ.

Hai gã Đế cảnh bát trọng của Xích âm Cung kia muốn chạy trốn cũng trốn

không thoát.

Thành Ca nhân lúc hai người bị Hàn Văn Đoạn Duyệt cuốn lấy, lại lần nữa tập

kích tinh hồn, không ngừng công kích.

Cuối cùng tay nâng kiếm rơi, rốt cuộc làm cho chiến tích của một trận chiến này

tăng thêm hai đầu người.

Sau khi hai gã Đế cảnh bát trọng bị giết, Hàn Văn và Đoạn Duyệt đề phòng giơ

lên kiếm.

Sợ “Khi nham tôn giả” phát điên trước mặt này sẽ lập tức tấn công mình.

Thành Ca nhìn cũng không thèm nhìn hai người bọn họ một cái, lại lần nữa thay

đổi trường kiếm, đáp xuống, lao thẳng về phía đại trận bên dưới.

Sau khi toàn bộ Đế cảnh bát trọng, thất trọng bị giết, tất cả mắt trận của âm Sát

đại trận đều không có người tọa trấn, tự nó sụp đổ.

Lực âm sát mất đi trói buộc dần dần toán loạn, Khi Nham tôn giả thật sự được

giải vây.

Ngoại hình bây giờ của hắn là Khương Thành.

Hắn hùng hổ vọt tới trước mặt Thành Ca, đã hiểu chuyện xảy ra như thế nào.

Tuy rằng hoàn toàn không có cách giải thích trên đời sao lại có chuyện kì lạ như

vậy, nhưng chính mình đang tráo đổi thân thể với tên tiểu tử kia.

“Ngươi là thứ đáng chết!”

Khí thế hắn hung hăng nhằm về phía Khương Thành, tức giận đến phổi cũng

sắp nổ tung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK