Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Ngân Phong tự nhủ đây không phải là đồ chơi nhỏ gì đó.

Đây là một “bảo vật” mà mấy vị lão tổ rất quý trọng, mặc dù bản thân mình

cũng không biết nó dùng để làm gì.

“Vật này rất quan trọng, không thể sơ suất!”

Nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc của hắn, sắc mặt những người khác của

Ngân Huyền tộc cũng khiếp sợ, ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

“Các ngươi ở đây để trông coi những người của Thánh Tinh các!”.

“Cho đến khi sự thật về việc Thần Thụ bị phá hủy được tìm ra, bất cứ kẻ tình

nghi nào cũng không được rời đi!”

Ngân Phong vừa ra lệnh, Huyết Dương liền trở nên lo lắng.

“Ngân Phong điện chủ, ngươi như vậy là không hợp cho lắm.”

“Chuyện này không liên quan gì đến bọn ta, rõ ràng là do bọn họ làm, làm thế

nào mà ngươi có thể bao che cho kẻ gây án, thay vào đó lại giam bọn ta?”

Ngân Phong lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn: “Ngươi không cần phải dạy ta cách

tìm ra kẻ gây án thực sự.”

Nếu như người giới thiệu của Thiên Khu các thực sự là Khương hiền giả.

Vậy thì ý nghĩa của sự việc này đã hoàn toàn thay đổi!

Theo sau Ngân Phong điện chủ, nhóm Mâu Vũ, Giáng Hàn, Mạch Phong rất

nhanh đã tiến vào bên trong Thần Điện của Huyền Ngân tộc.

Đây là lần đầu tiên bọn họ đến đây.

Trên đường đi bọn họ đã nhìn thấy nhiều Đế Huyền cảnh, chỉ cần cảm giác sơ

qua thì cũng đã phát hiện hơn trăm Đế Huyền từ bát trọng trở lên!

Còn không tính đến vô số Thiên Huyền cảnh và Địa Huyền cảnh, những người

có thể ở lại Thần Điện đều là những thiên tài hàng đầu.

Khi tiếp tục đi sâu vào, Mâu Vũ cũng thầm ngạc nhiên.

Nếu coi Thần điện như một môn phái, thì dù là sức mạnh tổng thể hay số lượng

cao thủ hàng đầu, bất kỳ một Tiên môn Ma môn nào ở Tiên giới cũng đều

không thể sánh bằng.

Nếu so sánh riêng thì chỉ cần một mình Thần Điện của Ngân Huyền tộc cũng đã

có thể sánh ngang với Tiên Minh ở thời kỳ hoàng kim của nó.

Thảo nào mặc dù Tiên Minh và Thánh Điện đều biết rằng Huyền giới có Tụ

Phách trì, có vô số kỳ trân dị bảo, nhưng họ lại không dám tấn công.

Khi đại điện chủ Ngân Trí xuất hiện trước mặt, Giáng Hàn và nhóm Mặc Phong

khác đều cảm thấy áp lực đập lên mặt.

Cho dù không chiến đấu, bọn họ cũng có thể dễ dàng đánh giá được - người này

không thua kém gì những vị Tiên Đế đỉnh phong như Ngự Tâm, Ngự Thuật ở

Tiên giới.

Thực sự quá đáng sợ!

Khi nhìn thấy nhóm Mâu Vũ, Ngân Trí cảm thấy khó hiểu.

“Đã bắt được những kẻ trộm Thần Thụ rồi sao, bọn chúng là ai?”

Ngân Phong vội vàng bước tới: “Chuyện thần thụ tạm thời bỏ qua một bên, bọn

họ là Thiên Khu các.”

Chuyện Thần Thụ quan trọng như vậy mà lại tạm thời bỏ qua một bên?

Ngân Trí không khỏi cau mày: “Thiên Khu các? Không phải chỉ là một thương

hội ở Tiên giới thôi sao, tại sao lại đến đây?”

“Cũng đã nói là chúng ta chỉ hợp tác với Quần Tiên hội và Thánh Tinh các rồi,

không cần phải rắc rồi.”

Nhìn thấy dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của hắn, lòng Giáng Hàn và Mạch Phong

đều lạnh lẽo.

Quả nhiên là vậy, rất khó để Thiên Khu các mở thị trường ở Huyền giới, những

người khác thậm chí còn không cho cơ hội để nói chuyện.

Ngân Phong điện chủ nhanh chóng truyền âm giải thích những gì vừa xảy ra.

“Ngươi nói nói gì?”

Sắc mặt của Ngân Trí đột nhiên thay đổi, khi nghe thấy tên Khương Thành, hắn

bật dậy khỏi chỗ ngồi.

“Bọn họ có quen biết với Khương hiền giả sao?”

“Hơn nữa còn có bảo vật đó?”

Ngân Phong nghiêm nghị lắc đầu: “Khương Thành mà bọn họ đang nói đến có

phải là Khương hiền giả hay không thì còn khó nói, nhưng bọn họ thực sự mang

theo bảo vật đó đến.”

Nói xong, hắn đưa mắt nhìn về phía Mâu Vũ ra hiệu, Mâu Vũ lại lấy khẩu súng

nước kia ra.

Đôi mắt của Ngân Trí nhìn thẳng, phải mất một lúc lâu mới có thể nhìn ra chỗ

khác.

Cảnh tượng khiến nhóm Mâu Vũ không khỏi ngạc nhiên.

Rốt cuộc thì món đồ chơi này là cái quái gì vậy?

Rõ ràng là không có giá trị gì, tại sao một Đế Huyền Cửu trọng lại coi trọng nó

như vậy?

“Các ngươi cũng không biết tác dụng của bảo vật này sao?”

Mâu Vũ lắc đầu: “Thực sự không biết.”

“Ngươi nói ngươi cũng biết một người có tên là Khương Thành sao?”

“Đúng vậy.”

“Hắn ta là tu sĩ ở Tiên giới sao?”

“Đúng vậy”

Ngân Trí và Ngân Phong liếc nhìn nhau, có vẻ như đó không phải là Khương

Hiền giả.

Khi đó, Khương Hiền giả chưa bao giờ nói rằng hắn là Quy Lai Tiên, không

phải hắn là người của Bạch Huyền tộc sao?

“Hắn còn nói là hắn quen bọn ta sao?”

“Đúng vậy, nếu không thì bọn ta cũng sẽ không nói rằng muốn gặp trực tiếp

ngươi.”

Chuyện này…

Cả đời này hắn chỉ biết một người duy nhất tên là Khương Thành.

Trong nhất thời, bọn họ không biết phải định đoạt thế nào.

Nếu như không phải là Khương Hiền giả, Thiên Khu các kia cũng chỉ là những

kẻ râu ria không cần thiết, nên xử lí thế nào thì xử lý thế đấy.

Nếu là sự thật, vậy thì không thể sơ suất!

Ngân Trí vẫn rất thận trọng.

Giọng điệu của hắn cũng trở nên dịu hơn.

“Vấn đề này rất quan trọng, các ngươi có thể đợi ba ngày hay không, để ta mời

lão tổ của ba tộc còn lại đến thương nghị cùng nhau được không?”

Hả?

Một khẩu súng nước nhỏ như thế này, vậy mà còn phải kinh động đến ba tộc

khác sao?

Nhóm Mâu Vũ cảm thấy vô cùng khó tin.

Thấy bọn họ do dự, Ngân Trí mỉm cười trấn an: “Đừng lo lắng, trước khi tìm

được manh mối, các ngươi sẽ không gặp phải bất cứ chuyện gì.”

“Ta sẽ không tiếp đón các ngươi một cách lạnh nhạt trong những ngày này!”

Không sợ nhiều chỉ sợ lỡ như thôi!

Trong ba ngày tiếp theo, cả nhóm Mâu Vũ ở trong Thần Điện làm khách.

So với biệt viện khác trước đây, hoàn toàn khác xa một trời một vực.

Không chỉ có những món ngon hàng đầu của Huyền tộc mà còn có một nhóm

lớn những thị nữ đến phục vụ bọn họ.

Còn Ngân Trí đại điện chủ và Ngân Phong điện chủ cũng đến thăm mỗi ngày.

Lời nói và hành động vô cùng khách khí.

Điều này khiến Giáng Hàn và nhóm Mạch Phong cảm thấy có chút không chân

thực.

Rất nhiều lần Thiên Khu các bị Huyền giới đóng cửa không đón tiếp, trước đây,

ngay cả Đế Huyền nhất trọng cũng chưa từng nhìn thấy.

Mà bây giờ…

“Thật không ngờ, chúng ta thực sự được hưởng chế độ đãi ngộ dành cho khách

quý.” Mạch Phong Chuẩn đế dở khóc dở cười.

Giáng Hàn cũng gật đầu: “Đúng vậy, xem ra Khương Thành cũng không nói

dối.”

Mâu Vũ vẫn bình tĩnh: “Đừng xem nhẹ, người của Huyền tộc dường như còn

phải xác nhận điều gì đó.”

“Haizz, hy vọng Khương Thành thực sự là Khương hiền giả mà bọn họ đã nói.”

“Nếu sớm biết thì ta đã hỏi rõ ràng trước khi đi.”

“Bây giờ làm cho lòng người rối loạn, cảm thấy rất bất an!”

Bọn họ cảm thấy bất an, mà Huyết Dương Ma Đế ở phía bên kia cũng đang rất

bất an.

Viện mà bọn họ sống đã bị hàng chục Đế Huyền cảnh và hàng trăm Thiên

Huyền cảnh bao quanh trong ba ngày qua.

Người của Huyền tộc cũng không nói chuyện lịch sự với Tiên nhân, công khai

giám thị giam cầm bọn họ.

Không sợ người ta khó chịu trong lòng, chứ đừng nói đến việc sợ đắc tội với

người khác.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

“Tại sao thái độ của người Ngân Huyền tộc lại đột ngột thay đổi?”

“Không lẽ tên Khương Thành đến từ Tiên giới kia, thật sự có thể khống chế

người Huyền tộc?”

“Không thể nào?”

“Đã ba ngày rồi, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra ở đó?”

Một đám Chuẩn đế của Thánh Tinh các cảm thấy có điều gì đó không ổn

Vậy mà bây giờ một chút tin tức từ bên ngoài cũng không có, chỉ có thể chờ đợi

trong bất an.

Ba ngày sau, nhóm Mâu Vũ lại được triệu kiến.

Khi họ bước vào đại điện của Thần Điện Ngân Huyền tộc một lần nữa, đã có

một một nhóm thủ lĩnh của bốn tộc đang đứng đợi ở bên trong.

Ngay khi nhìn thấy họ, Ngân Trí đã đi qua đón, giới thiệu cho bọn họ những cao

thủ bên trong.

“Đây là tiền bối Bạch Vô Khải của Bạch Huyền tộc!”

“Đây là tiền bối Kim Khao của Kim Huyền tộc!”

“Đây là tiền bối Mục Vi của Hắc Huyền tộc!”

“Còn có người này, tiền bối Ninh Chi Lâm của Ngân Huyền tộc bọn ta!”

Cảm nhận được khí tức mạnh mẽ không kém Long Đế thời viễn cổ toát ra từ

người những vị này, Giáng Hàn và Mạch Phong này suýt chút nữa đã ngã xuống

đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK