Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tịnh Trúc tiên phủ bị diệt rồi sao?

Khi nhận thức này hiện lên trong tâm trí của mọi người, rất nhiều người có mặt

đều cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

Sở dĩ có Khiếu Mang vực cũng là bởi vì có Tịnh Trúc tiên phủ.

Ngay cả khi Khương Thành nổi dậy cách đây vài năm, cũng không có ai cảm

thấy tiên phủ sẽ suy bại.

Bởi vì bọn họ còn có một Đạo Thần trấn thủ.

Đạo Thần vừa xuất hiện sẽ áp chế hết thảy mà.

Chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, thế mà gã khổng lồ này lại bị ai đó tiêu

diệt.

“Sao có thể như vậy được?”

Con ngươi của Tuyệt Vân cũng không kìm được mà tan rã.

“Tiên phủ lớn như vậy, sao đột nhiên lại không còn nữa?”

“Tháng trước, ta còn gặp Mông Đoan Đạo Thánh mà…”

Bỗng nhiên hắn hiểu ra điều gì đó.

Mà lúc này, ánh mắt của rất nhiều người cũng chuyển qua người Khương Thành

giống như hắn.

“Là ngươi?”

“Ngươi tiêu diệt tiên phủ?”

Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, không một ai có thể tin vào chuyện đó.

Sức mạnh của một người có thể mạnh như thế nào để tiêu diệt một môn phái có

Đạo Thần và tám Đạo Thánh trấn thủ?

Nhưng mà hiện tại sự thật đang bày ra trước mắt.

Mà kết hợp với màn thể hiện giết chết hơn năm mươi Đạo Thánh cách đây

không lâu của Khương Thành, có vẻ chuyện này cũng không quá vô lý.

“Ta đã nói rồi mà…”

Thành ca ở vị trí trung tâm vô thức buông tay.

“Các ngươi không thể trông cậy vào bọn họ, đến cũng vô ích.”

“Ngươi nhìn xem hiện tại, đây không phải là chạy một chuyến vô ích rồi hay

sao?”

“Không phải ta không cho các ngươi tìm người, mà là tìm cũng vô ích mà thôi!”

Thật sự là do hắn làm!

Tất cả mọi người đều không thể dùng lời nói để diễn tả tâm trạng vào lúc này.

Ngay cả đám người Kỷ Linh Hàm và Quy Tàng cũng bị sự mạnh tay này làm

cho sợ ngây người.

Cho nên trước khi đến Trúc Tiên Cung, Khương chưởng môn đã tiêu diệt trước

Tịnh Trúc tiên phủ?

Đây là hành động điên cuồng đến mức nào!

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Mặc dù lúc này Khương Thành không hề có chút ý định giết người nào, cũng

không có ý định ra tay nhưng đám người Tuyệt Vân lại không thể không lùi lại

mấy bước.

Bởi vì ngay lúc này, tất cả bọn họ đều không rét mà run.

“Đạo Thánh của toàn bộ Khiếu Mang vực đã sắp bị ngươi giết sạch rồi.”

“Ngươi điên rồi sao?”

“Trong tương lai, nếu vực giới khác, nếu Thiên Cung tấn công bất ngờ, Khiếu

Mang vực còn lấy gì để ngăn cản?”

“Có ta ở đây, vấn đề này không đến lượt các ngươi lo lắng.”

Khương Thành bình tĩnh nói: “Đương nhiên, lúc ta không có ở đây, vậy thì đó

lại là một chuyện khác.”

Trong lời nói bình thường này lộ ra vẻ phóng khoáng tự tin vô tận.

Tuyệt Vân rất muốn phản bác, nhưng mà sau khi mở miệng lại phát hiện bản

thân không thể phản bác.

Với sức chiến đấu mà Khương Thành thể hiện, quả thật là hắn có tư cách nói ra

những lời này.

Nghĩ đến việc toàn bộ gia sản của bản thân bị ép giao ra không bao giờ có thể

lấy lại được nữa, cuối cùng hắn cười khổ.

“Được, lão phu lĩnh giáo rồi.”

“Hy vọng ngươi vẫn có thể tiếp tục mạnh mẽ như thế này trong tương lai.”

Dứt lời, hắn chợt xoay người.

Hắn đã quyết định rồi, không chỉ rời khỏi nơi này, từ nay về sau cũng sẽ không

trở về Khiếu Mang vực nữa.

Với sức mạnh cấp Đạo Thánh của hắn, chỉ cần người vẫn còn sống, muốn vùng

dậy một lần nữa cũng không khó.

Nhưng mà cũng vào lúc này, bỗng nhiên phía trên đỉnh đầu mọi người vang lên

một tiếng quát nặng nề.

“Chờ đã!”

Ngay sau đó, một nam tử trẻ tuổi đầu đội tử quan, mặc áo dài trắng, khuôn mặt

tuấn tú chậm rãi từ trên cao đáp xuống.

Hắn không cố ý toả ra khí tức mạnh mẽ gì.

Nhưng sau khi nhìn thấy người này, cho dù là Khương Thành hay là Thương

Linh Thương Tật, tất cả đều sinh ra cảm giác như có gai nhọn ở sau lưng.

Giống như trên người người này ẩn chứa mối nguy hiểm cực lớn.

Sắc mặt của đám người Kỷ Linh Hàm thay đổi, nhưng hơn hai trăm ngàn tiên

nhân ở phía đối diện lại hoan hô vì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

“Đạo Thần!”

“Tịnh Trúc Đạo Thần!”

“Hoá ra Đạo Thần chưa chết, thật tốt quá!”

“Ha ha, ta đã biết Tịnh Trúc tiên phủ sẽ không thể dễ dàng bị tiêu diệt như vậy

mà.”

Bọn họ cũng không phải thật sự ủng hộ tiên phủ như vậy.

Dù sao lúc trước phong cách của tiên phủ là thuận ta thì sống nghịch ta thì chết,

phong cách cũng không thể nói là nhân từ bao nhiêu.

Chỉ là hy vọng tiên phủ ra tay giúp đỡ, lấy lại tất cả số vật liệu khổng lồ

Khương Thành đã cướp.

Thậm chí có rất nhiều người còn cúi người xuống ngay tại chỗ.

“Tham kiến Đạo Thần!”

Nhìn cảnh núi hét biển gầm này, Thành ca hơi chua xót.

Đạo Thần thật sự chung quy địa vị vẫn là không giống mà.

“Đương nhiên bổn tọa sẽ không chết.”

Tịnh Trúc Đạo Thần từ từ giáng xuống, cuối cùng bay bổng đứng đối diện với

Khương Thành.

“Ngươi cho rằng ngươi hủy diệt tiên phủ, chuyện cứ như vậy mà kết thúc sao?”

Nghe thấy Đạo Thần nói như vậy, đám người Tuyệt Vân ở phía sau suýt nữa

đẫm nước mắt.

Con mẹ nó, cuối cùng cũng có người đứng ra trị tên này!

Lúc trước Khương Thành vẫn luôn kiêu ngạo, làm cho bọn họ không nóng nảy,

ngoại trừ ấm ức thì vẫn là ấm ức.

Bây giờ thì tốt rồi!

Người có thể trừng trị ngươi đã đến rồi, xem ngươi còn điên cuồng như thế nào!

Đám người Kỷ Linh Hàm, Mạc Trần, Quy Tàng và Thanh Vân vội vàng đứng

bên cạnh Khương Thành, làm ra tư thế chuẩn bị muốn liều chết một trận.

Nhưng Khương chưởng môn lại xua tay.

“Tất cả các ngươi lui về phía sau hết đi, đây là trận chiến giữa ta và hắn.”

Hắn đã vội vã rút Kỵ Khuyết kiếm ra từ lâu.

“Hiện tại có thể bắt đầu rồi chứ?”

Hắn đang rất vội vàng.

Giết chết Tịnh Trúc hẳn là có thể thu hoạch thêm một đợt rất lớn nữa.

Nếu không giết hắn, Phi Tiên Môn vẫn sẽ bất giác bị đe doạ.

Thái độ nóng lòng muốn thử này khiến cho trong mắt Tịnh Trúc Đạo Thần loé

lên một tia tức giận.

Hắn nhìn ra được thật ra cảnh giới thật sự của Khương Thành vẫn là Đạo

Thánh.

Một Đạo Thánh đối mặt với Đạo Thần, thế mà còn dám chủ động khiêu chiến,

quả thật là quá xem thường mình rồi, không thể tha thứ được!

Nhưng mà cuối cùng, hắn đã kiềm chế được cơn tức giận của mình.

“Trước trận chiến tranh đoạt thần vị, ta không có tâm trạng xử lý ngươi.”

“Sau khi trận chiến tranh đoạt thần vị chấm dứt, cho dù ngươi có chạy ra khỏi

Nguyên Tiên giới, ta cũng sẽ đánh ngươi thành tro!”

Khương Thành nhíu mày, mà những người khác thì đều sững sờ.

Ý ngươi là sao?

Xuất hiện hoành tráng như vậy mà kết quả là chưa sẵn sàng khai chiến?

Cái quái gì thế này?

Khương Thành vô cùng thất vọng.

“Ngươi xem mọi người đến cũng đã đến rồi, nhiều người như vậy mua vé đứng

ở khán phòng, kết quả chúng ta lại không đánh nhau, làm sao bọn họ chịu nổi?”

“Quá tổn thương tình cảm của mọi người phải không?”

Nghe được phát ngôn hăng hái tích cực này của hắn, Tịnh Trúc Đạo Thần thật

sự hận không thể thắp hắn thành đèn trời.

Ngươi cho rằng ta không thể đánh bại ngươi sao?

Tên này giết Ám Húc, giết Mông Đoan, còn hủy diệt tiên phủ, có thể nói là kẻ

thù không đội trời chung.

Nhưng vẫn là câu nói kia, tranh đoạt thần vị mới là chuyện quan trọng nhất.

Trước chuyện này, thù hận gì đó, môn phái gì đó, tất cả đều có thể tạm thời

buông xuống.

Hắn không thể bị thương trước khi tranh đoạt thần vị.

“Ta đến đây, là vì chuyện tiến lệnh.”

“Không phải các ngươi muốn tiến lệnh để quyết định phương án phân phối lô

vật liệu kia sao?”

Hắn chậm rãi nhìn quanh mọi người một vòng.

Bình tĩnh hỏi: “Ta là Đạo Thần, ít nhất hẳn là có một triệu lệnh, đúng chứ?”

Rất nhiều tiên nhân có mặt lớn tiếng hưởng ứng ngay lập tức.

“Đó là chuyện đương nhiên.”

“Chắc chắn rồi!”

“Đạo Tôn một trăm lệnh, Đạo Thánh mười ngàn lệnh, đương nhiên Đạo Thần

một triệu lệnh!”

Mặc dù Đạo Thần không có ý định giết chết Khương Thành ngay lập tức, làm

cho bọn họ rất thất vọng.

Nhưng Đạo Thần ra mặt lấy lại lô vật liệu đó, đó cũng là vô cùng tốt.

Đặc biệt là những môn phái nhỏ, thậm chí còn tưởng tưởng đến việc sau khi

Tịnh Trúc lấy lại lô vật liệu sẽ phát cho bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK