chết nổi Ma thai.” Quốc Sư Tinh U lạnh lùng nói.
“Khương Thành phải lợi hại hơn các ngươi tưởng tượng gấp mười lần.”
“Một ngoại tộc có thể có được thiên phú linh ý, các người cho rằng điều này có
nghĩa là gì?”
Bị hắn dạy dỗ một trận này, mấy tên nguyễn sĩ chỉ có thể ngậm miệng lại.
Có điều ở sâu bên trong lòng, bọn họ cảm thấy Quốc Sư vẫn quá thổi phồng chí
khí của hắn.
Thiên giai thập trọng, còn phải mạnh hơn Đạo Thẩn của Tiên Tộc đối diện một
bậc.
Mà Thiên giai ngũ trọng, chỉ là tương đương với Đạo Thánh vừa mới nhập môn
của bên đối phương mà thôi.
Loại thực lực này so với nhau, không cần hình dung với việc chiếm ưu thế cực
lớn cũng phải xin lỗi sự chênh lệch cực lớn này.
Sao lại có thể có chuyện ngoài ý muốn xảy ra?
“Vậy chúng ta cùng nhau xuất phát?”
“Không.”
Quốc Sư lại lắc đầu lần nữa.
“Tinh Diệu Hoàng sẽ nhằm vào ta.”
Hắn ngược lại là muốn tự tay giết chết Khương Thành.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, một khi tự mình ra tay, Tinh Diệu Hoàng chắc chắn sẽ
ngăn cản.
Thế là hắn hạ lệnh với nữ tử cao gầy kia.
“Sắt m, Hi Mộc, còn có ba người các ngươi, năm người các người cùng nhau
đi.”
“Những người khác phân tán, lộ diện ở khắp nơi trong Hoàng thành, mê hoặc
tầm mắt của đám Thân Vương kia.”
“Về phần bản thân ta sẽ đi đến Hoàng Cung lôi kéo Tinh Diệu Hoàng và đám
cao thủ cung đình bên cạnh hắn kia!”
Ở trong mắt hắn, đây có lẽ đã tính là thao tác cực hạn, vô cùng coi trọng
Khương Thành rồi.
Sắt âm vả Hi Mộc đều đã là Thiên giai thập trọng, mà ba người khác là Thiên
giai cửu trọng.
Năm người này cùng nhau xuất động, nếu như không cân nhắc nguy hiểm thì
cũng đã có thể diệt sạch mấy đại tông môn của đối phương rồi.
Trước khi đi, hắn còn cố ý dặn dò.
“Nhớ kĩ, không được khinh địch, phải dùng toàn lực!”
Năm người không hẹn mà cùng gật đầu, sau đó bóng dáng hư nhạt, cùng nhau
biến mất ở trong hư không.
Thiên Tộc đi đường không cần thở hổn hà hổn hển phi hành.
Đến cấp bậc của Sắt âm và Hi Mộc này, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng nhập
vào trong một phương thiên địa.
Nơi linh ý có thể đến được, bản thể cũng là chuyện một cái suy nghĩ.
Năm người vốn dĩ cho rằng phải tìm kiếm tung tích của Khương Thành một
phen, dù sao thì hắn cũng đã ra khỏi thành cũng được một khoảng thời gian rồi.
Hơn nữa tiểu tử này chắc chắn sẽ che giấu hành tung nhỉ?
Thế là bọn họ cố ý phân tán ra.
Từ năm hướng rải rác tìm kiếm hắn.
Kết quả một người trong đó mới qua ba giây ngắn ngủi đã dễ dàng tìm được
bóng dáng của Khương Thành.
Thành ca lúc này đã thoải mái nằm ở trên ghế nằm sân thượng ở hành cung hào
hoa của mình.
Tốc độ phi hành hành cung không nhanh, ít nhất ở trong mắt của cao thủ Thiên
giai cửu trọng cũng giống như rùa bò.
Điều này khiến người này có chút không thể tin được.
Không phải đã nói, lần này Khương Thành là trốn đi sao?
Không phải đã nói, hắn phải che giấu tung tích lặng lẽ nhanh chóng trốn đi sao?
Hiện tại tiết tấu nghênh ngang chậm rì rì này tính là gì?
Vốn dĩ hắn muốn triệu hồi bốn người khác cùng nhau đến đây.
Nhìn thấy tư thế này của Thành ca, vô cớ có hơi khinh thường.
Cảm thấy tuyển thủ nghiệp dư như thế, mình thân là Thiên giai cửu trọng mà
còn phải hô hoán đồng đội giúp đỡ, khó tránh có hơi mất giá quá.
“Gặp phải ta, coi như là may mắn của ngươi.”
“Ngươi sẽ chết đi trong bất tri bất giác.”
Sau đó, hắn liền phát khởi tiến công với Thành ca.
Trong nháy mắt, hành cung của Khương Thành dừng ở không trung, cũng
không thể nhất thêm được chút nào nữa.
Không chỉ hành cung, hết thảy xung quanh đều giống như ấn xuống nút tạm
dừng.
Bản thân Khương Thành ở bên trong hành cung đương nhiên cũng có thể nhận
ra được biến cố này.
Hắn phát hiện, lúc này bản thân ngay cả hành động đơn giản như rút kiếm cũng
bắt đầu trở nên khó khăn.
Đây không phải là cái gọi là quy tắc giam cầm, cũng không phải là áp chế của
thiên địa.
Mả là quy luật một phương thiên địa mình đang ở bị người thay đổi.
Hiện tại ngay cả căn nguyên hắn cũng không thể kết nối được, bởi vì đã bị cắt
đứt liên hệ.
Giờ phút này, cuối cùng hắn cũng ý thức được sự mạnh mẽ của Thiên Tộc.
Muốn chống lại thủ đoạn mạnh mẽ như vậy, hoặc là Đạo Thần thúc động đạo tự
thân, lại lần nữa thay đổi một phương thiên địa này, kết nối với căn nguyên lần
nữa.
Hoặc là vận dụng linh ý cùng cấp đi chống lại.
Hai hạng này, Khương Thành đều không có.
Hắn không có đạo tự thân, mà linh ý Thiên giai ngũ trọng cũng chênh lệch với
Thiên giai cửu trọng quá lớn.
Khi hắn đang nghĩ nên dùng thủ đoạn gì để đánh trả, linh ý của đối phương đã
đánh đến nơi sâu trong hồn hải của hắn.
Trực tiếp phát khởi công kích với ý thức của hắn.
“Mạnh thế à?”
Đối mặt với làn sóng lớn kim sắc mạnh mẽ tập kích đến, Khương Thành vội
vàng thúc động linh ý để chống lại.
Điều này có hơi giống với cảnh tượng chống lại cuốn công pháp ý chí cao giai
lần trước kia.
Chỉ có điều lần này ý thức của đối phương dốc hết toàn lực, toàn lực tiến công,
phải hung mãnh hơn lần trước rất nhiều.
Khương Thành không dám sơ suất.
Nếu như ý thức bị người khác chiếm cứ, vậy có lẽ sẽ mất đi bản thân, hết lần
này đến lần khác người vẫn chưa chết.
Đó là kết quả hắn không muốn nhìn thấy nhất.
May mà so với chống lại ý chí cao giai lần trước, linh ý của hắn hiện nay đã đạt
đến Thiên giai ngũ trọng.
Lớn mạnh hơn lúc đó ít nhất trăm lần!
Sóng lớn kim sắc đánh đến một lần, mặc dù rung động ý thức của hắn, nhưng
lại không đánh vỡ được phòng ngự của ánh sáng tím.
Điều này khiến tên cao thủ Thiên giai cửu trọng kia cũng có hơi ngoài ý muốn.
“Không hổ là Ma thai.”
Đổi thành Thiên giai ngũ trọng khác thì sớm đã chết sạch sẽ dưới một kích này
của hắn.
Ngay sau đó, tất cả sóng lớn kim sắc đột nhiên hội tụ lại với nhau, ngân kết
thành một chuôi trường mâu sắc bén vô cùng.
Bỗng nhiên đánh lên trên vòng phòng ngự ánh sáng tím của Khương Thành.
Khi thao túng linh ý công kích mặt này, Tộc nhân Thiên tộc phải chuyên nghiệp
hơn Khương Thành rất nhiều.
Chiến thuật tập trung toàn lực công kích một điểm này lập tức đã thu được kết
quả.
Chỉ thấy ánh sáng tím kia giống như tấm gỗ bị mũi khoan bay vòng vòng xuyên
thấu, “mạt cưa” tung toé xung quanh, rất nhanh đã khoan ra một lỗ hổng sâu.
Chịu thôi, hiện tại ngay cả một linh kĩ Khương Thành cũng chưa học.
Phương thức thao túng linh ý vẫn là dựa vào bản năng.
“Chẳng qua chỉ như vậy!”
Kẻ địch phía đối diện kia vừa rồi còn bị ánh sáng tím kia doạ giật mình.
Hắn có thể cảm nhận được phẩm chất linh ý của Khương Thành vượt ra bình
thường, trước nay chưa từng có.
Nếu như Khương Thành cũng là Thiên giai cửu trọng, vậy hắn chắc chắn sẽ
không thắng được.
Nhưng đáng tiếc, trên đời này không có nếu như.
“Còn tưởng rằng ngươi thật sự mạnh cỡ nào chứ.”
Hắn hoàn toàn yên tâm hơn rồi.
Bắt đầu chuyên tâm công kích linh ý của Khương Thành.
Mắt thấy đối phương lập tức muốn công kích vòng phòng ngự linh ý của mình,
trực tiếp tiến công đến ý thức của bản thân, Thành ca chỉ có thể nghĩ cách khác
chống lại.
Thật ra đây là lần đầu tiên hắn thật sự đối chiến với Tộc nhân Thiên tộc.
Mới phát hiện, mình hoàn toàn đã đánh giá thấp tộc quần này.
Phần lớn thủ đoạn của hắn, dính đến mặt ý thức đều không có hiệu quả gì.
Lực trọc đánh đâu thắng đó vô hiệu với linh ý.
Thiên hồn cũng không thể can dự vào trong chiến đấu được.
Hắn chỉ có thể kêu gọi sự giúp đỡ của ngộ đạo Tiên Thụ, nhưng Tiên Thụ từ sau
khi có lòng tốt làm hỏng chuyện lần trước đã không còn can dự bên này nữa.
Kêu gọi nửa ngày, nhìn thấy ý thức của kí chủ đã sắp lung lay muốn gục, nó vẫn
chẳng có chút xíu phản ứng nào.
“Cứ tiếp tục như vậy không được đâu!”
Thậm chí Khương Thành đã quyết định, sau khi vòng phòng ngự linh ý bị phá,
Thiên Hồn sẽ xông ra khỏi thân thể.
Cho dù chủ hồn bị huỷ mất đi, cũng phải tốt hơn ý thức phai mờ.
Mà trước đó, cọng cỏ hắn bắt lấy cuối cùng là loại “Thánh lực” thứ hai mình
từng thu được.