Thành ca không nhịn được ngắt lời hắn đang khua môi múa mép.
“Thanh Hùng kia là do ta đánh bại, bầy yêu dưới trướng hắn cũng là một mình
ta tiêu diệt.”
“Thế lực sau lưng cái chó gì? Đù mé đừng có quẳng công lao của ta cho người
khác chứ!”
Phụt!
Các tiên nữ Băng Cung Lâm Tinh, Lam Diệu, Tuyết Diệc, Vụ Duyên vân vân, ở
phía sau hắn suýt thì hộc máu tại chỗ.
Rõ ràng là Đàm Sa muốn vu cáo mình, ngươi không những không giải thích mà
còn chủ động vơ tội danh vào người mình vậy?
Hơn nữa còn làm thế ngay trước mặt thủ lĩnh Ma Uyên Cốc - Tử Tông Đạo
Tôn?
Đúng là ngại chết không đủ thảm mà.
Đàm Sa Đạo Tôn bật cười thành tiếng.
Hắn cứ tưởng rằng phải phí thêm ít nước bọt nữa, ai ngờ Khương Thành lại
phối hợp như thế.
“Các người đều nghe thấy rồi chứ, chính miệng hắn đã thừa nhận rồi.”
Thậm chí hắn còn không nhịn được muốn khoa chân múa tay sung sướng.
“Hắn chính là kẻ đầu sỏ gây tội.”
“Tử Tông Đạo Tôn, nếu các ngươi muốn báo thù cho Thanh Hùng Đạo Tôn thì
nên lập tức chém chết hắn.”
“Ngươi điên rồi à?”
Lam Diệu Chí Tôn vốn đang bị bầy yêu dọa cho run lẩy bẩy cũng bị Thành ca
làm cho tức giận đến mức thốt lên thành tiếng.
“Rõ ràng không phải ngươi giết, ngươi thừa nhận làm gì chứ?”
“Chỉ một tên Chí Tôn như ngươi làm sao đánh thắng được Thanh Hùng Đạo
Tôn lại còn bao nhiêu Yêu tộc như vậy?”
“Ngươi còn không mau nói rõ sự thật cho họ biết…”
Mặc dù nàng đang tức giận mắng nhiếc nhưng bản ý vẫn là thanh minh cho
Khương Thành, cũng coi như có lòng tốt rồi.
Chỉ tiếc, Thành ca không hề cảm kích.
Hắn nhướng mày, nói với vẻ không vui: “Sao ta lại đánh không lại chứ, rõ ràng
chính là ta giết vì sao lại không thể thừa nhận?”
“Làm người phải thành thật, đạo lý này mà ngươi cũng không hiểu à?”
Thậm chí hắn còn chỉ đích danh Tử Tông Đạo Tôn.
“Ngươi nói xem, có phải ta giết hay không?”
“Khụ!”
Tử Tông Đạo Tôn suýt thì sặc nước miếng.
Đại lão à, lúc ta thấy ngươi đã biết chắc là ngươi làm rồi.
Trừ ngươi ra cũng chẳng có ai giết được đến mức sạch sẽ triệt để như vậy, đến
cả một con cá lọt lưới cũng không thấy.
Nhưng vấn đề là, đâu phải ngươi không biết ta đến báo thù cho Thanh Hùng.
Có thể nể mặt ta chút được không hả?
Ít ra cũng phủ nhận đi chứ, vậy ta cũng dễ thuận thế xuống lừa, vờ như không
liên quan gì tới ngươi, sau đó nhanh chóng rút quân.
“Chắc là… không phải đâu?”
“Ngươi nói gì cơ?”
Thành ca lập tức xụ mặt xuống.
Người khác không tin chiến tích của ca cũng thôi đi, ngươi theo ta nhiều năm
như vậy cũng dám nghi ngờ ca à?
Khương Thành vừa nói vừa căm giận rút kiếm ra.
“Xem ra phải ra tay thì mới chứng minh được ta không nhận bừa công lao.”
“Vậy được rồi.”
“Đến đây nào, mình luyện tập phát nhỉ.”
Thấy cảnh này, các tiên nữ Băng Cung suýt thì ngất xỉu.
Đùa gì vậy trời?
Tử Tông Đạo Tôn khó có được rủ lòng từ bi, đã bảo chắc không phải ngươi giết
rồi, chủ động giải oan cho ngươi, ngươi còn không vui à?
Lại còn dám rút kiếm ra với hắn?
Đây là khiêu khích trắng tợn trước mặt người ta đấy!
Đối phương không muốn giết ngươi cũng không được.
Bầy yêu Ma Uyên Cốc đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó đều cười phá lên.
Trong mắt bọn chúng, thực lực thế này chênh lệch xa quá.
Giống như một con kiến khiêu chiến với mấy vạn mãnh thú bên này, chẳng cảm
thấy tức giận chút nào, chỉ thấy rất là tấu hài.
“Hắn chưa tỉnh ngủ à?”
“Chắc mất não luôn rồi?”
“Thế mà dám rút kiếm với Tử Tông Đạo Tôn, hắn nghĩ gì không biết?”
“Ha ha ha, lâu rồi chưa thấy chuyện hài thế này.”
Đàm Sa Đạo Tôn mừng không khép nổi miệng.
Chẳng cần mình ra sức, người ta tự nhảy vào đường chết thì trách được ai?
“Cung Tình, đây là Thái Thượng cung chủ mà ngươi chọn à? Đầu óc thế này?
Thế này hả?”
“Ha ha ha ha, ta cũng không biết nên nói gì cho phải.”
Thậm chí hắn còn xung phong nhảy ra ngoài.
“Tử Tông Đạo Tôn, tên này tội ác tày trời, hơn nữa còn vô cùng bất kính với
ngài, ta không nhìn nổi nữa.”
“Hay là thế này, cứ để ta tự tay chém chết hắn, khỏi làm ô uế tay ngươi…”
Hắn còn chưa dứt lời đã ăn ngay một cái tát của Tử Tông Đạo Tôn.
“Cần ngươi nhiều chuyện chắc?”
Mặc dù đều là cảnh giới Đạo Tôn nhưng một bên là hai trăm Thạch tộc, một
bên là bốn mươi ngàn Yêu tộc, khoảng cách tăng tiến của Nguyên Hồng Vân
thăng nguyên là quá lớn.
Một cái tát này giáng xuống, Đàm Sa Đạo Tôn bị đập cho đầu óc choáng váng,
ngã thẳng xuống phía dưới.
Tử Tông Đạo Tôn vẫn còn chưa hết giận.
Hung hăng đạp lên.
“Còn tội ác tày trời hả?”
Yêu thể của hắn to lớn đến mức nào, may mà Đàm Sa là Thạch tộc.
Tiên thể vốn đã cực kỳ đặc biệt, bát kể độ cứng hay tính bền đều mạnh mẽ đến
khó tin.
Nếu không đã bị đập ra bã tại chỗ rồi.
“Còn bất kính với ta?”
Bịch bịch bịch!
Tử Tông Đạo Tôn đúng là hận Đàm Sa muốn chết.
Đù mé, không phải do ngươi dẫn đường bừa, sao ta lại gặp phải tên sát tinh này
chứ?
“Còn cần ngươi bịa chuyện à? Sao mà ngươi tài giỏi thế?”
Sau một phen đánh đập tàn nhẫn, Đàm Sa Đạo Tôn cũng suýt bị đánh cho tàn
phế.
Thạch tộc bên cạnh tức giận nhưng vẫn câm như hến, chẳng dám lên tiếng.
Mà lũ yêu vây xem cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Đàm Sa không phải dẫn đường à, sao lại đánh hắn trước vậy?
Nhưng những Yêu tộc như họ cũng không quản ai đúng ai sai, dù sao thì cứ
đánh nhau là được rồi.
Lũ yêu đều sôi nổi gào lên.
“Hay!”
“Đánh hay lắm!”
“Tử Tông Đạo Tôn uy vũ khí phách.”
“Đánh chết chúng đi!”
“Ha ha ha, xem ra Tử Tông Đạo Tôn muốn tự mình tiêu diệt đám cặn bã này
rồi.”
Thấy kết cục của Đàm Sa Đạo Tôn, các tiên nữ Băng Cung đối diện tuy cũng
thấy hả giận lắm nhưng lại hoảng sợ không chịu được.
Yêu tộc này thật là đáng sợ.
Chẳng có dấu hiệu gì tự nhiên nổi trận lôi đình, đúng là hỉ nộ vô thường mà.
“Cặn bã cái đầu ngươi!”
Nghe được bầy yêu phía sau còn đang đổ thêm dầu vào lửa, Tử Tông Đạo Tôn
càng giận hơn.
Các ngươi còn dám kêu gào trước mặt Khương Yêu chủ à?
Các ngươi không sợ chết chứ ta sợ lắm!
Một cái tát của hắn giáng xuống, mười mấy vị Chí Tôn Yêu tộc bị hắn đập cho
lăn xuống đất.
Sau đó vọt đến phía sau tay đấm chân đá với bầy yêu còn lại.
“Khí phách à?”
“Ta cho các ngươi khí phách này!”
“Còn đánh chết chúng đi?”
“Ta làm thế nào còn cần các ngươi dạy chắc?”
Nhất thời bầy yêu bị đánh cho gào khóc thảm thiết.
Mà các tiên nữ Băng Cung đối diện bị dọa cho càng sợ hãi hơn.
Sao bảo phong cách của Tử Tông Đạo Tôn không giống Thanh Hùng Đạo Tôn
cơ mà? Không phải nói xưa nay hắn cũng biết nói lý lẽ hả?
Rõ ràng là tên điên mà?
Điên lên đánh luôn cả người mình huống chi là những người khác?
Hung hăng xử bầy yêu một trận xong, lúc này Tử Tông Đạo Tôn mới quay về
trước mặt Khương Thành.
“Xong rồi hả?”
Thành ca gẩy gẩy mũi kiếm.
“Ôi, xong rồi ạ.” Tử Tông Đạo Tôn trả lời thành thật.
“Xong rồi thì khai chiến đi chứ, các ngươi định lên tất hay muốn đi lần lượt
nào?”
Giờ hắn nín một hơi muốn đại khai sát giới, làm cho các em gái Băng Cung mù
mắt luôn.
Cho các ngươi thấy rốt cuộc là ai tiêu diệt Thanh Hùng Cốc.
Nhưng Tử Tông Đạo Tôn nào dám khai chiến với hắn?
Lão yêu này sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, yêu thể như dãy núi quỳ sụp xuống.
“Khương Yêu chủ à, ngươi tha cho ta đi!”
“Ta biết ta sai rồi, không nên tấn công vào đây, nhưng người không biết không
có tội mà!”
Vẻ mặt hắn như đưa đám, cực kỳ tủi thân.
“Nếu ta biết ngươi ở đây, đánh chết ta cũng không tới đâu…”