yếu, không có cách nào chịu nổi sự truyền tải của đạo hạch.
Mặc dù cái suy đoán này không phải là sự thật nhưng lại rất phù hợp với tình
cảnh của Lăng.
Mà bây giờ khi hắn xem ý thức của Lăng như là ý chí đạo nguyên thì lại cảm
thấy hình như tình huống không được đúng cho lắm.
Ý thức của muội tử này khá mạnh mẽ, nhưng cũng rất hỗn loạn.
Gặp ai cũng cắn hết mà!
“Lẽ nào là do đạo hạch rót vào nhiều quá làm nàng ta mê muội đầu óc luôn
rồi?”
“Phải khiến cho nàng an phận lại trước đã!”
Thế là, ca này bắt đầu vật lộn với ý chí đạo nguyên của Lăng.
Sau khi Linh ý giao đấu với ý chí này, Khương Thành đã phát hiện ra được chỗ
lợi hại của nó.
Cường độ ý thức của đối phương lại vượt qua cả một người Thiên giai thập
trọng như hắn.
Điều này khiến hắn cảm thấy không thể tin nổi.
“Nữ nhân này không phải người của Thiên tộc mà lại sở hữu ý thức mạnh đến
vậy sao?”
“Nàng ta tu được kiểu gì thế?”
“Lẽ nào là gặp trúng cơ duyên gì đó đặc biệt à?”
Hắn làm sao biết được, đây xem như là một loại khác của “ý chí Thiên đạo”.
Nghĩ lại ý chí Thiên đạo chân chính mà xem, nó là thứ có thể khiến cho Thánh
Hoàng Thiên giai thập tam trọng trở thành hai tay trắng.
Ý chí đạo nguyên này của Lăng chỉ sánh ngang được với Thiên giai thập nhất
trọng đã xem như là rất yếu rồi.
Sau khi bị ý chí này bao vây, Khương Thành không hề hoảng hốt một chút nào.
Bởi vì so sánh với ý chí đạo nguyên chỉ biết cắn xé theo bản năng thì linh ý của
hắn giống như quân lính chính quy đã được qua huấn luyện vậy.
Cả hai ở trên phương diện kỹ xảo công phòng của lĩnh vực ý thức hoàn toàn
không cùng một cấp bậc.
Đừng nói là Thiên giai thập nhất trọng, dù có là Thiên giai thập nhị trọng thì
Khương Thành đều có đủ tư cách giao đấu một trận.
Sau khi đã ổn định lại, hắn bắt đầu nhanh chóng phản kích.
“Thái Thượng Hóa Đạo” được phát động, linh ý màu tím hóa thành một cây
quạt lông vũ nho nhỏ tinh tế.
Quạt lông vũ nhẹ nhàng lắc lư nghênh đón ý chí hỗn loạn kia.
Từng trận gió mát phớt qua.
Ý chí vốn đang điên cuồng cắn xé về phía hắn đã dần dần an phận lại rất nhiều.
Đây là công kích mê hoặc của linh ý, trong chiến đấu có thể dùng để làm rã ý
thức của đối phương.
Thành ca vẫn là mềm lòng với muội tử này.
Dù cho bị nàng cắn một cái thì hắn vẫn lựa chọn một thủ đoạn xoa dịu ấm áp
chứ không phải vừa bắt đầu đã cắt gọt, ăn mòn hay cắn nuốt.
Để nhằm khiến ý thức của nàng dần dần bình tĩnh trở lại.
Chỉ tiếc rằng ý chí này vốn không phải là ý thức của Lăng, vậy nên nó chỉ có
bản năng tiêu diệt những nguy hiểm uy hiếp nó.
Sau một hồi bình tĩnh ngắn ngủi, ý chí ở xung quanh lại tiếp tục lộ ra nanh vuốt,
điên cuồng cắn xé về phía linh ý của hắn.
Khương Thành không biết phải làm sao, chỉ đành cứng rắn hơn một chút.
Những sợi tơ đan chéo ngang dọc chớp lóe ánh sáng tím rực rỡ, trong chớp mắt
được đan dệt thành một tấm lưới cực lớn.
Sau khi tấm lưới đó thả xuống, ý chí đạo nguyên vốn đang nóng nảy dần dần
không còn chỗ để lộng hành ngang ngược.
Nó không ngừng bị tấm lưới lớn gom buộc lại rồi thu nhỏ, bị nhốt ở trong một
góc bé xíu.
Đây là thủ đoạn trói buộc ý thức của “Thái Thượng Hóa Đạo”.
Thành ca vẫn không hề có ý muốn làm muội tử này bị thương.
“Bây giờ nên an phận lại rồi chứ?”
“Ngươi có thể tỉnh táo một chút không hả?”
Ý chí đạo nguyên sao có thể có lúc tỉnh táo được chứ.
Dù cho bị tấm lưới buộc lại thì nó vẫn cứ liều mạng vùng vẫy không bỏ một
phút giây nào.
Tấm lưới lớn kia rất nhanh đã bị nó cắn đứt.
Khương Thành chỉ có thể đổi một môn linh kỹ khác.
Nhưng lại thấy ngay trung tâm của tấm lưới lớn bị hư hỏng kia đột nhiên tuôn ra
vô số dòng suối nhỏ.
Nước suối chảy róc rách, nhanh chóng lấp đầu từng cái lỗ hỏng của tấm lưới.
Tấm lưới lớn đã bị lấp thành một tấm sắt bỗng nhiên co rút, hóa thành một cái
chuông lớn màu tím, giam giữ chặt chẽ ý chí hỗn loạn kia ở bên trong.
Keng!
Âm thanh cái chuông vừa xa xôi lại véo von vang lên, mang theo cả âm thanh
vang vọng.
Khi âm vang tản đi, xung quanh lại im lặng như tờ.
Màn kịch liệt và hỗn loạn trước đó cứ như chưa từng xảy ra bao giờ.
Tất cả đều theo tiếng chuông chìm vào tĩnh mịch.
Khương Thành mong rằng có thể thông qua cách thức trấn áp có kèm theo ngủ
say này khiến cho đối phương hoàn toàn yên tĩnh lại.
Nhưng cuối cùng vẫn phải khiến hắn thất vọng.
Sau một lúc yên tĩnh ngắn ngủi, bên trong cái chuông lớn lại truyền tới những
tiếng va chạm trầm đục.
Đùng! Đùng! Đùng!
Đó là ý chí đạo nguyên đang điên cuồng va chạm có ý muốn xông ra ngoài.
Khương Thành hóa thân thành cái chuông bị đụng tới mức Linh ý không ngừng
run rẩy, suýt nữa thì đã rối loạn.
Cuối cùng ca này cũng bị chọc cho xù lông.
“Không chịu thôi đúng chưa?”
“Vậy thì đừng trách ta xuống tay ác!”
Ngay giây tiếp theo, linh ý hóa thành tám mũi tên mất đầu xuyên qua ý chí đạo
nguyên ở đối diện như một tia sáng, cắm xuống tám vị trí khác nhau.
Ánh sáng tím ngang dọc tựa như ánh dao, cắt ý chí đạo nguyên hỗn loạn kia ra
nhanh như chớp.
Sau đó thuần thục phân chia thành tám khúc không nối liền với nhau.
Chưa kịp đợi những ý chí hỗn loạn kia phản kích, tám mũi tên mất đầu bỗng
nhiên biến mất, chỉ để lại tám cái khe sâu hoăm hoắm.
Khương Thành tập trung toàn bộ linh ý giết về một khúc ở trong đó.
Đây là cách phân tán kẻ địch tiêu chuẩn, chia ra đánh từng thằng một.
Một phần tám ý chí đạo nguyên làm sao có thể địch lại thế tấn công của hắn.
Ý định ban đầu của Khương Thành vốn là tẩn cả đám ý chí này một trận để
khiến cho Lăng tỉnh lại.
Nhưng sau khi hắn phát động công kích với ý chí đạo nguyên kia thì chuyện kỳ
lạ lại xảy ra.
Hắn bỗng phát hiện, ý thức hỗn loạn ở đối diện đang bị linh ý của bản thân cắn
nuốt và hấp thu.
Loại cảm giác nay rất quen thuộc.
Năm đó ở Thiên giới, hắn đã từng trải qua trăm nghìn lần.
Đó chính là hấp thu Toái Linh phiến.
Chỉ là, ý thức bị hắn cắn nuốt lúc này còn mạnh hơn cả Toái Linh phiến có ghi
chép công pháp của Thiên tộc rất nhiều.
Dù có là Toái Linh phiến cao giai thì ý chí ẩn chứa bên trong cũng không bằng
được một phần nghìn của cái này.
“Sao lại như thế chứ?”
Mặc dù ý chí bị cắn nuốt có rất nhiều phần tự nhiên bị tiêu biến mất, nhưng vẫn
có một phần tương đối khác chuyển hóa thành linh ý của hắn.
Linh ý của hắn đang tăng lên giống hệt như năm đó hấp thu Toái Linh phiến
Hơn nữa còn tăng với tốc độ trước giờ chưa từng có nữa!
“Ý thức của Lăng sao lại bị ta hấp thu chứ nhỉ?”
Khương Thành thấy khó hiểu vô cùng.
Kẻ địch bị hắn dùng Linh ý để tấn công và tiêu diệt nhiều vô số kể.
Nhưng dù là tiên nhân có ý thức yếu hay là tộc nhân Thiên tộc có Linh ý mạnh
mẽ, hoặc như Yêu tộc và Linh tộc thì hắn đều không thể nào hấp thu được ý
thức của bọn họ.
Nếu như có thể làm được loại chuyện này, vậy thì Thiên tộc sẽ không còn đồng
tâm hiệp lực nữa mà thay vào đó là tàn sát lẫn nhau.
Bởi vì khi đó, ánh mắt của mỗi người nhìn những tộc nhân khác đều hiện lên sự
tham lam như đang nhìn kho báu vậy.
Khương Thành không hề hây biết, thứ mà bản thân hắn hấp thu không phải là ý
thức của Lăng.
Mà đó chỉ là ý chí do đạo nguyên sinh ra mà thôi.
Đợi khi hắn hoàn hồn lại thì ý chí hỗn loạn lại mạnh mẽ kia đã bị cắn nuốt mất
một nửa, độ mạnh cũng giảm từ Thiên giai thập nhất trọng rớt xuống còn thập
trọng.
Còn về linh ý của bản thân hắn thì lại đột phá lên thập nhất trọng.
Chỉ là lúc này Khương Thành lại không hề vui vẻ một chút nào.
“Không ổn!”
“Nếu cứ tiếp tục như thế, vậy chẳng phải Lăng sẽ bị ta hại chết sao?”
Hắn vội vàng cắt đứt quá trình cắn nuốt.
Sau đó nhanh chóng mở quay ngược thời gian trong kỹ năng hệ thống, muốn
khiến thời gian lùi ngược lại, khôi phục lại độ mạnh lúc trước của ý chí hỗn
loạn kia.
Nhưng hắn lại phát hiện lượng huyền tinh cần dùng lên đến hơn chục triệu, số
điểm mà hắn đang có còn lâu mới đủ.
Nhưng cũng rất bình thường, bởi vì lần này có liên quan đến sự thay đổi đạo
nguyên của một vị Cổ Thánh nên giá thành của quay ngược thời gian vô cùng
cao.
“Vốn muốn cứu nàng, bây giờ lại thành ra hại nàng!”
Giờ phút này, Khương Thành vốn luôn thích chiếm lợi lại tràn đầy buồn phiền
và hối hận mãnh liệt.